Chương 1-3. Ba Sai Rồi (3)

Ngô Chính Sinh chờ hắn bình tĩnh, lần nữa thuật lại quá trình con trai của hắn bị lừa bán. Năm đó con trai 6 tuổi của Hoắc Lan Thành là Hoắc Diệc Ninh cùng phụ thân đi công viên giải trí rồi bị lạc, bị bọn buôn người lừa bán đến vùng núi xa xôi, tới khi kẻ thu mua người miền núi phát hiện thân thể đứa nhỏ có khuyết tật, bị bọn buôn người lừa gạt, tiến hành đòn hiểm với đứa nhỏ, chuyển qua tay bán người. Ở nơi xa xôi lạc hậu, không ai tiếp nhận một đứa trẻ song tính, cho rằng người này bất thường, sẽ mang đến tai nạn. Nhiều lần qua tay, đứa nhỏ bị bán đến một cái huyện thành kinh tế phát triển, bị ông chủ của câu lạc bộ đêm thu mua, chuẩn bị tiến hành dạy dỗ đặc thù. Đêm đó đứa nhỏ chạy trốn, trốn vào phòng khách hàng ở trên lầu của câu lạc bộ, gặp được Giang Mỹ Liên. Giang Mỹ Liên mới vừa phục vụ xong khách hàng, khách hàng say rượu ngủ say, đứa nhỏ thỉnh cầu cô, dẫn hắn đi tìm ba. Đứa nhỏ khóc đến run rẩy, khuôn mặt nhỏ sưng đỏ, thân thể chật vật, hiển nhiên đã bị ăn đánh. Bên ngoài bảo vệ kiểm tra từng gian phòng một, Giang Mỹ Liên sinh lòng thương hại, đem đứa nhỏ giấu ở bên trong chăn.

Xong việc Giang Mỹ Liên vô cùng hối hận, vài lần muốn đem đứa nhỏ giao ra, đứa nhỏ ôm cô khóc, cầu xin cô, xin cô mang mình đi tìm ba. Giang Mỹ Liên hỏi cậu là ai, phụ thân hắn là ai, nhà ở đâu. Đứa nhỏ lúc ấy đã bị lừa bán một năm, ký ức bị hao tổn, nói không rõ tên của chính mình, nói không rõ tên của ba, nói không rõ địa chỉ nhà, cứ như thế, không ngừng khẩn cầu cô, dẫn cậu đi tìm ba, ba ở cửa công viên giải trí chờ cậu. Giang Mỹ Liên chua xót, cho rằng đứa nhỏ bị ba mình vứt bỏ, sau đó dẫn cậu về nhà, ngẫu nhiên phát hiện khuyết tật trên thân thể cậu, càng xác thực ý nghĩ của chính mình.

Ba mẹ Giang Mỹ Liên mất sớm, mười sáu tuổi bỏ học làm công, gặp đứa nhỏ khi 32 tuổi, đã làm ở câu lạc bộ đêm mười ba năm. Làm kỹ nữ tuy rằng kiếm được một ít tiền, nhưng thân thể cũng bị tàn phá, không thể làm chuyện ấy nữa, chuẩn bị hoàn lương. Xuất phát từ thương hại, xuất phát từ tâm tư riêng, cô không báo cảnh sát, trực tiếp nhận nuôi đứa nhỏ, đặt tên là Giang Vãn.

Cô nói với Giang Vãn, cậu bị ba vứt bỏ, ba đã sớm không cần cậu, Giang Vãn khóc lớn, không thể tiếp thu. Giang Mỹ Liên lại nói, nếu ba cậu yêu cậu, sẽ không bỏ rơi cậu. Giang Vãn không thể phản bác, trong trí nhớ mơ hồ, ba cậu quả thật không yêu cậu. Cậu nhớ rõ bản thân luôn đi theo phía sau một nam nhân cao lớn, kêu hắn là ba, cậu nắm tay ba, ba cũng chưa bao giờ quay đầu lại, tay cũng sẽ bị hất ra. Nam nhân đó giống như chưa bao giờ ôm cậu, chưa bao giờ than thiết với cậu, chưa bao giờ nói chuyện ôn nhu cùng cậu, ba không yêu cậu.

Ấn tượng cuối về ba là ở công viên giải trí, công viên giải trí rất nhiều người, lần đầu tiên ba dắt tay cậu, mua cho cậu một con hổ bông làm quà. Cậu hưng phấn muốn nhào tới ôm ba, nam nhân đó chán ghét đẩy cậu ra. Toàn bộ quá trình nam nhân đó đều lạnh mặt, từ chối dẫn cậu đi chơi bất cứ trò gì. Cậu nắm tay ba, nhỏ giọng nói bản thân muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ. Trên ngựa gỗ có một bạn nhỏ được ba mẹ ôm ở trước người, vui vẻ mà cười, cậu cũng muốn được ba ôm. Ba cậu hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh mặt mang cậu rời đi, đi ra ngoài đường vẫn luôn gọi điện thoại, hình như gọi người tới đón cậu. Cậu ôm gấu bông khóc, chân nhỏ ngắn không theo kịp bước chân của ba, bị ba kéo đến ngã, khóc lóc muốn ba ôm. Thời gian còn sớm, quảng trường bên ngoài công viên giải trí rất nhiều người, không nhìn thấy người tới đón cậu, ba cực kỳ mất kiên nhẫn, chủ động đi tìm người. Ba cậu thật sự không thích cậu, thà để cậu chờ tại chỗ, cũng không muốn ôm cậu một cái. Nam nhân đó nói:

“Ngoan ngoãn đứng ở chỗ này không cho phép nhúc nhích.”

Cậu rơi lệ gật đầu.

Ba buông tay cậu ra, bước đi vào đám người phía trước.