Bãi cưỡi ngựa.
Nơi này đã được bao trọn, trở thành điểm tụ họp của các thiếu gia giàu có.
Khi Lương Thanh Nghiên theo nhân viên bước vào, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Hôm nay cô mặc quần jeans với bốt cao, đôi chân dài nổi bật, áo khoác lông trắng tôn lên vóc dáng thanh thoát, cùng gương mặt cuốn hút nhưng vẫn phảng phất nét ngây thơ, khiến người ta không thể rời mắt được.
Cô nhíu mày, cảm thấy hơi mất tự nhiên với không khí ở đây.
Nhưng Tống Nguyên Dã đã mời.
Lần trước, buổi hội thảo quả thật giúp cô rất nhiều, từ chối cũng không tiện.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, cô ngước lên thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến đến.
“Em dâu! Em đến rồi à?” Mạnh Tây Phàm nhìn cô với vẻ bất ngờ, không ngờ gặp cô ở đây.
“Lục Trạch đâu? Không đi cùng em sao?”
Cô ngẩn người vì cách xưng hô rồi nhận ra anh ấy là người bạn thân của Lục Trạch mà cô đã gặp trong buổi tụ tập lần trước. Cô lắc đầu: “Không, anh ấy không đến.”
Mạnh Tây Phàm à một tiếng rồi mỉm cười: “Thì ra là vậy, em dâu đi một mình đấy à!”
Anh ấy lẩm bẩm: “Hôm nay là anh Dã đã bao trọn nơi này rồi.”
“Lục Trạch tự mình không đến mà lại để bạn gái đến.”
Lương Thanh Nghiên chỉ cười mà không giải thích.
Cô hỏi: “Tống Nguyên Dã đâu?”
“Anh ấy có cuộc họp đột xuất nên chưa thể đến được.” Mạnh Tây Phàm đáp: “Em dâu cứ chơi tự nhiên đi, anh đi tìm bạn đã.”
Lương Thanh Nghiên gật đầu rồi nhìn theo anh ấy đi về phía các thiếu gia đang cưỡi ngựa ở bên kia.
Không còn việc gì làm, cô ngồi trong phòng chờ, uống một ly cà phê nóng do nhân viên phục vụ mang đến.
“Xin chào.” Một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai: “Ngồi đây cùng cô được không?”
Lương Thanh Nghiên ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ ngoài tuấn tú.
Cô gật đầu: “Được.”
“Chúng ta làm quen nhé.” Người đàn ông thân thiện đưa tay: “Tôi là Tần Tuấn, bạn làm ăn của Tống tổng.”
Y có gương mặt hiền lành, giọng nói ấm áp và nụ cười thân thiện.
“Lương Thanh Nghiên.” Cô đưa tay ra, chỉ bắt nhẹ rồi rút lại.
Có vẻ như không thân thiện gì mấy nhưng Tần Tuấn không bận tâm, vẫn giữ nụ cười như gió xuân: “Vừa nghe Mạnh thiếu nói, cô là bạn gái của Lục Trạch, vậy sao lại đi một mình? Sao không thử cưỡi ngựa đi?”
“Tôi không biết cưỡi ngựa.” Lương Thanh Nghiên đáp nhẹ.
Tần Tuấn cười: “Cưỡi ngựa đơn giản lắm.”
“Đến đây rồi mà không thử cưỡi một lần thì hơi phí nhỉ?”
“Thôi nào, để tôi chỉ cô.”
Hành động của y rất lịch thiệp, không có chút ý tứ nào vượt quá giới hạn.
Lương Thanh Nghiên bị thuyết phục, thay đồ bảo hộ và đội mũ rồi theo y ra bãi cưỡi ngựa.
Nhân viên dẫn một con ngựa đỏ khỏe mạnh đến.
Tần Tuấn hướng dẫn: “Đầu tiên là vuốt ve nó để nó quen với mùi của cô.”
Nghe vậy, Lương Thanh Nghiên làm theo dù có vẻ hơi lóng ngóng.
“Được rồi, giờ có thể thử leo lên.”Tần Tuấn nói.
Lương Thanh Nghiên nhấc chân đặt lên bàn đạp, khá khó khăn để leo lên, Tần Tuấn bên cạnh đỡ cô một chút, cẩn thận nhắc nhở: “Cẩn thận nhé.”
Y nắm dây cương, dẫn cô dạo quanh sân cưỡi ngựa.
Ngồi trên ngựa, Lương Thanh Nghiên dần cảm thấy thích thú.
Cô cũng không còn e dè khi trả lời các câu hỏi của Tần Tuấn.
Tần Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ra cô là phóng viên à, bảo sao trông có phong thái khác biệt. Thế cô và Tống tổng quen thân lắm nhỉ?”
Lương Thanh Nghiên lập tức phủ nhận: “Không thân gì đâu, tôi chỉ phụ trách phỏng vấn anh ấy thôi.”
Cô nói thật lòng.
Nhưng bỏ lỡ ánh nhìn đầy ẩn ý thoáng qua trong mắt Tần Tuấn khi nghe vậy.
Lúc Tống Nguyên Dã đến, cảnh tượng này đã đập vào mắt hắn.
Người phụ nữ ngồi trên lưng ngựa, vui vẻ trò chuyện cùng người đàn ông bên cạnh, thi thoảng còn mỉm cười, đôi mắt hạnh cong cong như ánh trăng. Làn da cô trắng ngần, dưới nắng lấp lánh, đôi má hồng phớt theo từng nhịp ngựa.
Là đàn ông, Tống Nguyên Dã chỉ cần liếc mắt cũng thấy rõ ý đồ của đối phương.