“Vậy tôi để tài liệu ở đây, khi nào anh có thời gian xem cũng được.”
Tống Nguyên Dã bất chợt quay đầu nhìn cô, khóe môi phát ra tiếng cười nhạt mang chút giễu cợt.
“Cô Lương mau quên thật đấy.”
“Sao cô lại nghĩ tôi có thể rộng lượng đến mức sau khi bị hiểu lầm là kẻ giành bạn gái của anh em, bị người ta ngầm khinh thường vẫn có thể coi như không có chuyện gì, vui vẻ chấp nhận phỏng vấn của cô nhỉ?”
“Hay trong mắt cô, thành tích còn quan trọng hơn một lời xin lỗi?”
Lương Thanh Nghiên xấu hổ nắm chặt tay, mặt đỏ bừng.
“Xin lỗi anh.”
“Chuyện trước đây là do tôi hiểu lầm thôi.”
Để thể hiện thành ý, cô vội mở túi: “Tôi sẽ thêm lại anh ngay bây giờ.”
Ánh mắt Tống Nguyên Dã tối xuống.
Nhìn gương mặt cẩn thận, đầy căng thẳng và chờ đợi của cô, ngón tay dài của hắn chạm vào màn hình để chấp nhận lời mời kết bạn. Hắn hỏi với giọng điệu nhạt nhẽo: “Cô… tên gì ấy nhỉ?”
“Lương Thanh Nghiên.”
Cô nhìn hắn điềm nhiên sửa lại ghi chú trong danh bạ.
Tống Nguyên Dã khẽ mỉm cười, giọng trầm nhưng nhàn nhạt: “Phỏng vấn vẫn sẽ diễn ra như đã hứa. Tôi đã nói là làm. Còn chuyện cô bị lễ tân chặn không lên được, chắc là nhân viên sơ suất. Lần tới, chỉ cần nhắn tin cho tôi là được.”
Mỗi khi ở bên cạnh Tống Nguyên Dã, Lương Thanh Nghiên luôn cảm thấy áp lực, có lẽ vì khí chất mạnh mẽ của hắn. Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cảm ơn Tống tổng.”
Cuộc đối thoại giữa hai người diễn ra trong không khí hòa nhã, chỉ là sự trao đổi lịch thiệp giữa đối tác kinh doanh. Sau khi giao tài liệu cho Tống Nguyên Dã và nhận được lời cam kết rằng hắn sẽ xem xét kỹ lưỡng, Lương Thanh Nghiên nhẹ nhõm ra mặt, sau đó tìm một đoạn đường thuận tiện và xuống xe.
Khi nhìn theo bóng cô dần khuất xa, Tống Nguyên Dã mỉm cười, đôi mắt tối đen đầy vẻ kiên quyết. Con thỏ nhỏ quá nhạy cảm, hắn đành phải chậm rãi dẫn dụ cô từng bước vào cái bẫy của mình. Một kẻ săn mồi đúng nghĩa luôn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chuẩn nhất để hành động.
Lương Thanh Nghiên gọi xe về thẳng nhà. Công việc lần này diễn ra thuận lợi, khiến trưởng phòng Vương vui vẻ và hào phóng cho cô nghỉ một ngày.
Khi dùng chìa khóa mở cửa, cô cảm thấy có điều gì đó bất an. Quay đầu lại, cô bắt gặp khuôn mặt béo mập của người đàn ông trung niên bên kia hành lang, đang dùng ánh mắt dơ bẩn,nhìn chằm chằm vào cô một cách đầy đê tiện và nhờn nhợt qua cánh cửa sắt cũ kỹ rỉ sét.
Lương Thanh Nghiên lập tức quay đầu lại, không dám nhìn thêm một giây nào nữa, vội vàng cắm chìa khóa vào ổ và xoay. Nhưng chìa khóa bị mắc kẹt trong ổ khóa.
Ổ khóa này vốn đã lỏng lẻo, cô đã yêu cầu chủ nhà sửa nhiều lần nhưng không được đáp ứng.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua…
“Rầm”
Cửa đối diện đột nhiên bật mở, người đàn ông xông tới, bàn tay thô kệch đè chặt lên vai cô, giọng gằn lên đầy hung hãn: “Con đĩ này, dám báo cảnh sát hả? Có giỏi thì báo đi nữa tao xem nào!”
“Buông ra!” Sắc mặt Lương Thanh Nghiên tái nhợt. Cô biết mình không thể đấu lại hắn ya về thể lực, chỉ còn cách đe dọa: “Nếu ông dám làm gì tôi là tôi gọi cảnh sát ngay đấy.”
“Lúc đó ông sẽ không chỉ bị nhốt vài ngày thôi đâu!”
Người đàn ông cười khẩy, đôi mắt ti hí ánh lên vẻ thâm hiểm: “Mày cứ gọi thử tao xem nào. Đã làm đĩ thì đừng bày đặt trinh tiết! Chẳng lẽ mày và thằng bồ chưa từng làm gì với nhau sao?”
“Mày khiến tao phải ngồi trong đồn, giờ phải đền bù lại cho tao!”
Bàn tay hắn ta bóp mạnh vai cô, tưởng chừng như muốn nghiền nát xương cô. Lương Thanh Nghiên chống cự, nhưng chỉ khiến hắn ta càng thô bạo hơn, hắn ta dùng khuỷu tay đè mạnh hai cánh tay cô, bàn tay bẩn thỉu mò xuống váy cô.
Người đàn ông càng hưng phấn hơn, thì thào vào tai cô bằng giọng cười nham nhở: “Mặc thế này hàng ngày không phải là để dụ dỗ người khác sao?”