Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiếm Hữu Bé Thụ Ngoan Mềm

Chương 8: Lo sợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dù cuộc sống trong căn biệt thự xa hoa này êm ả, Ái Diệp vẫn cảm thấy như mình đang lạc bước vào một thế giới kỳ lạ. Mọi thứ ở đây đều quá hoàn hảo, quá dễ dàng, nhưng đồng thời cũng gợi lên trong lòng cậu một sự bất an không thể giải thích. Những ngày trôi qua tưởng chừng như bình lặng, nhưng lại ẩn chứa nhiều điều bí ẩn mà cậu không tài nào hiểu nổi.

Mỗi sáng, cậu thức dậy sau một giấc ngủ say nhờ cốc sữa ấm của bà quản gia. Ái Diệp luôn cảm thấy đầu óc tỉnh táo và cơ thể khỏe khoắn, nhưng lại chẳng bao giờ nhớ rõ cậu đã chìm vào giấc ngủ lúc nào hay tại sao giấc ngủ lại sâu đến vậy. Cậu tự hỏi liệu có phải do mình quá mệt mỏi từ cuộc sống trước đây, hay có điều gì khác ẩn sau thói quen uống sữa mỗi tối này. Nhưng dù nghi ngờ, cậu cũng không dám hỏi han quá nhiều. Bà quản gia và những người hầu khác luôn giữ một khoảng cách nhất định với cậu, không tỏ ra thân thiện hay cởi mở, nhưng cũng không còn ác ý như trước.

Cuộc sống của cậu xoay quanh những cuốn sách, khu vườn và những bữa ăn sang trọng. Đôi khi, cậu cảm thấy mình như một khách mời hơn là một người hầu. Những lúc rảnh rỗi, cậu ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn rộng lớn với những hàng cây thẳng tắp và những bông hoa đang nở rộ. Tuy nhiên, dần dần cậu cảm thấy sự tĩnh lặng và thanh bình của khu vườn không còn đem lại cảm giác thoải mái như trước. Càng nhìn ngắm, cậu càng thấy nó giống như một cái l*иg vàng, bao bọc cậu trong sự yên tĩnh giả tạo.

Điều khiến Ái Diệp day dứt nhất là sự hiện diện mờ nhạt của Hoài Thanh. Cậu rất ít khi thấy hắn, và mỗi lần gặp, hắn luôn giữ khoảng cách xa lạ và lạnh lùng. Mặc dù hắn đã cứu cậu khỏi sự bắt nạt của những người hầu khác, nhưng sự giúp đỡ ấy lại làm dấy lên nhiều nghi ngờ hơn là lòng biết ơn. Tại sao một người giàu có, quyền lực như Hoài Thanh lại dành sự quan tâm đặc biệt cho một kẻ nghèo khó như cậu? Tại sao hắn lại mua cho cậu những bộ quần áo khác biệt, đặc biệt là những bộ đồ có thiết kế mềm mại, nữ tính mà cậu chỉ được mặc trong phòng riêng? Mỗi lần khoác lên mình những bộ trang phục đó, cậu cảm thấy mình như đang hóa thân thành ai đó khác, một người mà hắn muốn tạo ra.

Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí Ái Diệp, nhưng cậu không dám mở lời. Bản năng mách bảo cậu rằng nếu có điều gì đó bất thường, thì tốt nhất là giữ im lặng và tiếp tục sống theo cách mà mọi người yêu cầu. Cậu không muốn gây rắc rối, càng không muốn thu hút sự chú ý của Hoài Thanh nhiều hơn. Nhưng điều kỳ lạ là, dù không làm gì sai, cậu vẫn cảm thấy như mình đang dần bị cuốn vào một ván cờ nào đó, mà bản thân cậu không hề biết rõ luật chơi.

Một ngày nọ, khi đang ngồi đọc sách trong phòng, bà quản gia gõ cửa và bước vào với vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi.

“Cậu Ái Diệp,” bà nói nhẹ nhàng, “ông chủ muốn gặp cậu tối nay sau bữa ăn.”

Cậu ngẩng lên, lòng dậy lên cảm giác lo lắng. Gặp hắn? Đã lâu rồi cậu không trực tiếp trò chuyện với Hoài Thanh, và cậu không hề biết lý do cho lần gặp này. Trong đầu cậu lập tức hiện lên hàng loạt suy đoán: Có lẽ hắn muốn giao việc gì đó cho cậu? Hay là có chuyện liên quan đến việc cậu không làm tròn bổn phận?

Cả ngày hôm đó, Ái Diệp cảm thấy lòng bồn chồn không yên. Cậu cố gắng thư giãn bằng cách ngắm hoa ngoài vườn như mọi khi, nhưng lần này cảnh sắc không còn làm cậu dịu lại. Thay vào đó, những hình ảnh và lời đồn về Hoài Thanh càng làm cậu thêm lo sợ. Cậu cố nhắc mình rằng từ trước đến nay, Hoài Thanh chưa từng làm điều gì hại cậu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng gợn sóng.

Khi tối đến, Ái Diệp ăn bữa tối một cách chậm rãi, cố kéo dài thời gian để trấn tĩnh bản thân. Sau đó, cậu thay bộ quần áo mềm mại, nữ tính mà hắn đã mua cho mình, cảm thấy cơ thể như mềm mại hơn dưới lớp vải nhẹ nhàng. Tim cậu đập nhanh hơn khi nghĩ đến cuộc gặp gỡ sắp tới.

Đúng giờ, bà quản gia xuất hiện trước cửa phòng cậu, vẫn là vẻ điềm tĩnh quen thuộc, như thể tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của bà. “Cậu theo tôi,” bà nói ngắn gọn, rồi dẫn cậu lên tầng trên, về phía phòng lớn của Hoài Thanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »