Edit: Dii
Beta: Chanh
________________________________________________
Note: Những đoạn nước thịt ở chương này đã bay màu sau khi chuyển nhà sang Tấn Giang… phần rating hơi người lớn trong đây do bọn tui mashup giữa raw mới và raw cũ29
Trước khi đến thời hạn của cuộc hôn nhân, đúng là Đồ Ngôn từng có nhiều lần muốn hủy bỏ hợp đồng.
Bởi vì Cố Trầm Bạch đối xử quá tốt với cậu, tốt đến nỗi Đồ Ngôn không nỡ rời đi, nghĩ tới việc Cố Trầm Bạch sẽ săn sóc yêu thương một người khác chứ không còn là cậu, Đồ Ngôn bắt đầu thấy khó chịu.
Cố Trầm Bạch thích người khác, có thể không?
Đồ Ngôn không dám hỏi, cũng không dám nghĩ.
Ba ngày trước khi ly hôn là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội Cố Trầm Bạch, Đồ Ngôn theo Cố Trầm Bạch tham gia tiệc mừng thọ, vì mối quan hệ giữa cậu và Cố Trầm Bạch không công khai với người ngoài nên cậu chỉ tặng quà, không ở lại dùng cơm. Lúc chuẩn bị rời đi, cậu nghe thấy ba Cố và mẹ Cố tán gẫu ở phòng bên cạnh.
“Ông xã này, chúng ta không nên sắp xếp mối hôn sự này cho Cố Trầm Bạch, lúc đó Cố Trầm Bạch không đồng ý, em còn tưởng nó tự ti vì chân của mình, vì không muốn nó hối hận nên em tự ý để Đồ Phi Hoành đưa Đồ Ngôn vào nhà, giờ suy nghĩ lại em hối hận quá.”
Ba Cố cũng thở dài: “Đúng thế, tính tình của Đồ Ngôn rõ kỳ lạ, không biết chăm sóc người khác, mấy lần anh thấy nó sai bảo Trầm Bạch, vốn chẳng để tâm tới cái chân bị thương của Trầm Bạch.”
“Em đau lòng lắm, cuộc hôn nhân này chẳng những không giúp được Trầm Bạch mà còn hại nó, giờ cũng không tiện đề ra chuyện ly hôn, ngẫm lại sau này còn dài, bên cạnh Trầm Bạch chẳng ai săn sóc, làm sao em yên tâm chứ…”
Đồ Ngôn thất vọng và hổ thẹn, cậu nghĩ: Nếu ba mẹ của Cố Trầm Bạch biết con trai mình vừa kết hôn đã bị ép ký hợp đồng ly hôn, ngày nào cũng là ngày đếm ngược kết thúc cuộc sống hôn nhân, nhưng vẫn đối xử hết lòng với kẻ đầu sỏ thế này, không biết họ có đau lòng hơn không?
Dù mẹ Cố không nói, nhưng Đồ Ngôn có thể hiểu ý bà, bọn họ không hài lòng với Đồ Ngôn, muốn Cố Trầm Bạch yêu người khác.
Cuối cùng Đồ Ngôn cũng hết đắn đo.
Đúng thế, cần gì phải đặt toàn bộ sai lầm lên tờ hợp đồng ly hôn mỏng manh kia? E rằng sai lầm lớn nhất là chính bản thân Đồ Ngôn, có lẽ cậu vốn chẳng phải bạn đời của Cố Trầm Bạch, chỉ do cậu tích đức đời trước nên đời này mới gặp được một người như anh, đồng hành cùng anh một khoảng thời gian, chữa vết thương lòng của cậu. Nhưng phước đức cũng có ngày dùng hết, Cố Trầm Bạch không xui xẻo đến nỗi sẽ dính chặt với cậu cả đời.
Nghĩ thế rồi, cậu trở nên bình tĩnh hơn, chỉ là lòng cậu cứ như bị kim đâm, đau tới nỗi mũi cậu chua xót, nước mắt tràn ra, cậu đi tới nhà vệ sinh, vốc nước lạnh lên rửa mặt.
Cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của mình trong gương, yếu đuối đáng thương đến chính cậu còn xem thường.
Bên cạnh có người đứng lại, hình như người đó nhận ra Đồ Ngôn, định ngoảnh đầu muốn nhìn rõ mặt cậu, Đồ Ngôn che giấu cảm xúc của mình, nở một nụ cười thản nhiên với người đằng sau. Người kia vui vẻ cầm điện thoại lên, hỏi cậu có thể chụp ảnh chung không, Đồ Ngôn gật đầu đồng ý.
Chụp ảnh xong, người lạ kia rời đi, Đồ Ngôn không cười nữa, vừa xoay người đã nhìn thấy Cố Trầm Bạch chống gậy đứng phía sau cậu.
Đồ Ngôn cúi đầu, im lặng.
Cố Trầm Bạch đi tới, giơ tay chạm vào khóe mắt Đồ Ngôn: “Em sao thế?”
Anh có thể nhận ra hết mọi thay đổi trong tâm trạng Đồ Ngôn.
Đồ Ngôn lắc đầu: “Em về nhà trước.”
Cố Trầm Bạch kéo cậu lại, nắm lấy tay cậu không buông: “Em về một mình anh không yên lòng, đợi bữa tiệc kết thúc rồi mình cùng về, được không em?”
Đồ Ngôn còn chưa lên tiếng, Cố Trầm Bạch lại dỗ cậu: “Anh lén lấy cho em một suất ăn trẻ em, trong đấy có gà rán với bánh ngọt em thích, anh ăn cùng em nhé?”
Cố Trầm Bạch chỉ lên tầng, mềm giọng dỗ dành cậu như một đứa bé.
“Cố Trầm Bạch, em chưa kém đến mức ngay cả việc vào nhà hàng gọi món, ăn cơm mà không làm nổi đâu, hồi còn đi học em toàn tự ăn cơm trong canteen, chẳng thấy cô đơn chút nào.”
Cố Trầm Bạch mỉm cười: “Anh biết.”
Đồ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, bọn họ đều trông thấy nỗi ưu tư phức tạp trong đôi mắt của đối phương. Gần tới ngày ly hôn, nỗi lòng này dường như tràn ngập giữa hai bên, không gạt bỏ được.
“Thôi bỏ đi.” Đồ Ngôn không đủ kiên trì đối mặt với Cố Trầm Bạch quá 5 giây, cậu giơ tay đầu hàng, khó chịu bảo: “Em ở đây chờ anh, anh cứ ra tâm sự với ông nội đi.”
Cố Trầm Bạch lên tầng, mở cửa một căn phòng, anh không chỉ lấy về suất ăn trẻ em, hình như còn gọi riêng cho Đồ Ngôn một bàn thức ăn, Đồ Ngôn ngây người: “Anh lãng phí thật đấy.”
“Anh sợ đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của em, nên anh gọi thêm nhiều một chút, em cứ từ từ ăn.”
Anh bảo mình phải đi, nhưng vẫn ngồi vào cạnh Đồ Ngôn, khẽ hôn lên mặt cậu: “Thỏ con, em mệt thì cứ ngủ trước đi, chờ anh quay lại nhé.”
Đồ Ngôn ăn hết nửa cái cánh gà rán trên tay Cố Trầm Bạch, sau đó lơ đễnh gật đầu, xua Cố Trầm Bạch đi.
Chờ khi Cố Trầm Bạch dự xong bữa tiệc cùng ông nội Cố, lúc anh tới tìm Đồ Ngôn, cậu đang tựa vào đầu giường xem bộ phim đầu tiên mình đóng, Cố Trầm Bạch dựng gậy chống bên tủ, leo lên giường ôm lấy Đồ Ngôn từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu: “Thỏ con, anh uống say rồi, đau đầu quá.”
Đồ Ngôn hừm hừm, không để ý tới anh.
“Thỏ con vô tâm quá đi.”
Đồ Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình TV, đột nhiên cậu hỏi Cố Trầm Bạch: “Anh thích nhất cảnh nào trong bộ phim này?”
“Cảnh nào có em anh cũng thích.”
“Nhưng em diễn đâu có giỏi.”
“Trông ngây ngô lắm, nhưng rất truyền cảm.”
Đồ Ngôn không tin lời nịnh của đàn ông: “Anh nói êm tai quá, rõ là anh thích vẻ ngoài của em.”
“Đúng là anh thích ngoại hình của em, nhưng khi anh hiểu rõ hơn về em, anh phát hiện, tính cách của em, sự nghiêm túc với nghiệp diễn, nguyên tắc, cả những cáu kỉnh của em, còn tốt hơn vẻ ngoài nhiều.”
Tính cách của cậu… trừ Cố Trầm Bạch ra còn ai khen tính cách của cậu chứ?
Cố Trầm Bạch xoa mặt Đồ Ngôn, nghiêng người hôn cậu, Đồ Ngôn nằm dưới người Cố Trầm Bạch không hề phản kháng.
Nụ hôn kết thúc, Cố Trầm Bạch ôm Đồ Ngôn, từ tốn nói với cậu: “Thỏ con, em đừng đặt nặng nhiều thứ trong lòng, cũng đừng thấy hổ thẹn với anh, chuyện kết hôn anh cũng có phần sai, nếu lúc đó anh không ích kỷ, dám ngăn ba mẹ làm chuyện vô lý, thì giờ em không cần phải hoãn công việc của mình, bị ép sống cuộc sống hôn nhân xa lạ.”
Anh còn tự thấy mình ích kỷ nữa, Đồ Ngôn bật cười trong lòng.
Cố Trầm Bạch kéo chăn lên che cho Đồ Ngôn: “Đương nhiên anh cũng muốn sống cả đời với em, nhưng đây không phải nguyện vọng cao nhất hiện giờ của anh, điều anh mong muốn nhất chính là em có thể hài lòng với tất cả những gì anh làm trong nửa năm này.”
Đồ Ngôn muốn kéo góc chăn theo phản xạ, nhưng tay cậu bị Cố Trầm Bạch nắm chặt, cậu đành phải nắm lấy ngón tay Cố Trầm Bạch.
“Anh muốn cho em hạnh phúc lớn nhất, để sau khi em được yêu chiều rồi, có thể tin tưởng vào tình yêu thêm lần nữa, tìm lại được sự nhiệt huyết trong cuộc sống, không giấu mình tránh người, đây là điều anh mong mỏi nhất.”
Đồ Ngôn im lặng rất lâu, cậu nhìn giấy dán tường màu trắng bạc đằng trước, mãi không nói nên lời.
Đến khi đôi mắt cay cay, cậu mới vô thức chớp mắt một cái.
Cậu xoay người lại, chôn mặt vào hõm vai Cố Trầm Bạch, sau đó ôm eo anh, mềm giọng: “Hình như kỳ phát tình của em đến rồi.”
Về chu kỳ phát tình của Đồ Ngôn, Cố Trầm Bạch còn nhớ rõ hơn cậu.
Bé thỏ con không quen biểu đạt tình cảm, Cố Trầm Bạch không vạch trần cậu, cười bảo: “Ồ, chẳng trách anh ngửi thấy mùi sữa ngọt.”
Anh vươn mình đè Đồ Ngôn xuống giường, mở cúc áo cậu. Đồ Ngôn ngơ ngẩn nhìn Cố Trầm Bạch, sau đó đột nhiên rướn người, hôn lên môi anh.
Cố Trầm Bạch sững sờ, lập tức làm sâu nụ hôn này.
30
Ngoài miệng Cố Trầm Bạch không nói gì Đồ Ngôn, nhưng cơ thể lại rất thành thực.
Huống hồ chỉ còn ba ngày nữa là ly hôn, ba ngày thì làm được gì? Chỉ có thể nhìn thời gian trôi qua từng chút. Cố Trầm Bạch cũng hối hận, hối hận vì trước kia anh đã lãng phí quá nhiều thời gian trong lúc mập mờ. Anh cũng sợ, sợ tiền cược đặt ra không đủ lớn, yêu thương dành cho cậu chưa đủ nhiều, một khi nhận giấy ly hôn rồi, Đồ Ngôn sẽ biến mắt chẳng thấy tăm hơi.
Anh nằm xuống, kéo Đồ Ngôn lên người mình, không dịu dàng cởϊ qυầи áo Đồ Ngôn như bình thường, mà thẳng tay vào đề.
Anh không làm bất kì bước dạo đầu nào, cũng chẳng đợi Đồ Ngôn ướt hoàn toàn đã đâm thẳng vào. Miệng huyệt bỗng nhiên bị mở ra, cảm giác dị vật thô to chen vào cơ thể ập tới, Đồ Ngôn trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn trần, cậu hé miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào. Đồ Ngôn nắm chặt drap trải giường, miễn cưỡng chịu đựng cơn cuồng phong của Cố Trầm Bạch. Thứ ấy của Cố Trầm Bạch không giống tính cách của anh chút nào, nó mang mùi vị xâm lược mà chỉ alpha mới có, sự thô to mạnh mẽ khiến Đồ Ngôn thấy sợ, cậu được Cố Trầm Bạch ôm lấy, đâm từ dưới lên, lúc cậu cúi đầu xuống nhìn còn thấy thứ màu đỏ tím kia đang hung ác ra vào cơ thể cậu.
Cảm giác đau dần biến thành tê dại sau những đợt ma sát, tê dại tới từng tế bào thần kinh Đồ Ngôn, cậu nhanh chóng ướt đẫm, tiếng nước không ngừng vang lên bên tai.
Cố Trầm Bạch dựa vào đầu giường, Đồ Ngôn giạng hai chân ngồi trên người anh, vừa để anh đâm vừa ôm lấy cổ anh, dâng hiến lên bộ ngực của mình.
Kỳ phát tình là giả, nhưng động tình là thật.
Cậu như con thú nhỏ vừa tham lam lại không có khả năng tự kiềm chế mình, cậu nức nở thở gấp, gọi tên Cố Trầm Bạch, sau đó trở nên mất hồn trong cơn oanh tạc của anh.
Chân cậu không khép lại được, cậu nằm trong lòng Cố Trầm Bạch, Cố Trầm Bạch nắm lấy mông cậu, bắn vào khoang sinh sản của cậu, luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ va chạm với thành vách, toàn thân Đồ Ngôn run rẩy, miệng huyệt không ngừng co rút, cậu hoảng sợ với thứ giao hợp cực hạn này, nhưng cấu tạo sinh lý của omega lại thúc giục cậu mong đợi nó.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Cố Trầm Bạch mυ"ŧ lấy môi Đồ Ngôn khiến cậu vừa tê vừa xót, Đồ Ngôn đang định chống cự một chút, Cố Trầm Bạch đã buông môi cậu ra, bắt đầu trận chiến thứ hai, anh nắm lấy bắp đùi Đồ Ngôn, bao vây lấy cậu từ phía sau, đè của người lên đâm sâu vào.
Đồ Ngôn nước mắt tèm lem muốn bò lên phía trước để trốn, muốn thoát khỏi thứ đang hung hăng đâm vào mông cậu, Cố Trầm Bạch không ngăn cản, chỉ bảo: “Thỏ con, chân anh đau.”
Đồ Ngôn lập tức ngừng lại, quỳ về chỗ cũ, cong mông lên chẳng nhúc nhích nữa, tựa như vừa phạm lỗi. Mãi đến khi Cố Trầm Bạch lại đâm vào cậu, cậu mới cong người theo phản xạ, vẫn đau lắm, Đồ Ngôn chôn mặt vào khuỷu tay, lén lút lau nước mắt.
Lúc làm chuyện ấy, có đôi khi Cố Trầm Bạch vô cùng tàn nhẫn, quên mất phải thương cậu.
Đồ Ngôn được Cố Trầm Bạch chiều chuộng quen rồi, chút tủi thân cũng không chịu được.
Nhất là hôm nay.
Lúc Cố Trầm Bạch ôm Đồ Ngôn, anh nhìn thấy nhẫn cưới trên tay cậu, lửa bị châm lên, ý muốn sở hữu và chinh phục trời sinh của alpha nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tư duy anh, anh đè gáy Đồ Ngôn lại, đặt cậu trên chăn, không đợi Đồ Ngôn nghẹn ngào lên tiếng, anh cắn lên tuyến thể như múi đào tươi ngon kia.
Đồ Ngôn lập tức cứng người, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu không phải là phản kháng.
Hàm răng của Cố Trầm Bạch đã chạm vào tuyến thể, xúc cảm này cho Đồ Ngôn hiểu rõ cậu không thể tránh khỏi đánh dấu hoàn toàn, cậu nghĩ rằng mình nên chống cự, nhưng cậu không nói ra được.
“Cố Trầm Bạch…”
Ý nghĩa về khái niệm chiếm giữ và thuộc tính lãnh địa của đánh dấu hoàn toàn đã bớt ảnh hưởng tới tư tưởng của người hiện đại, nhưng bất luận ra sao, lúc hàm răng nhọn của alpha đâm thủng tuyến thể của omega vẫn sẽ khiến trái tim của cả hai run rẩy, nó như đại diện cho sự phụ thuộc và ỷ lại về mặt tinh thần, không một ai có thể chống cự cảm giác mê hoặc này.
Thời gian như ngừng trôi, trước mắt Đồ Ngôn dần dần nhoè đi, tựa như có một tầng hơi nước, cậu có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Cố Trầm Bạch, cũng cảm giác được tâm trạng kiềm chế của anh.
“Thỏ con, có đôi khi anh thật sự rất muốn ích kỷ một lần.”
Cố Trầm Bạch chống người, nhổm dậy khỏi lưng Đồ Ngôn, sau đó ngồi ở mép giường, bất đắc dĩ tự giễu.
Mới đầu Đồ Ngôn còn chưa kịp phản ứng.
Anh không làm.
Trong hợp đồng có nói, anh không được đánh dấu hoàn toàn Đồ Ngôn, thế nên anh không làm.
Nỗi lo trong lòng Đồ Ngôn vơi đi, nhưng mọi thứ như lạc lõng. Cậu quay đầu nhìn thấy Cố Trầm Bạch đang xoay lưng ngồi bên giường, ánh chiều tà rọi lên bả vai, nhưng trông anh có phần cô đơn, là dáng vẻ thất vọng mà Đồ Ngôn chưa từng thấy.
Nhiều ngày đêm sau khi ly hôn, cậu đều mơ thấy cảnh tượng này, sau khi tỉnh giấc còn vương lệ nơi khóe mắt.