Chiếm Đoạt Vợ Yêu

3.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy! Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắ …
Xem Thêm

“Em gái?” Con ngươi đen đang nhìn chằm chằm vào cô hiện lên một chút kinh hỉ, nhìn thấy Y Đằng Ưu Nhi có một chút ngạc nhiên kinh hoàng, khoé miệng Nhâm Thiếu Hoài chậm rãi gợi lên độ cong quỷ dị.

“Đúng vậy.” Y Đằng Long đẩy Y Đằng Ưu Nhi đang trở tay không kịp về phía trước, “Đừng thấy Ưu Nhi bề ngoài trầm tĩnh nhu thuận, kỳ thật con bé rất nghịch ngợm, làm cho tôi đau đầu suốt ngày đấy.”

“Tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư Y Đằng xinh đẹp cùng khiêu vũ không đây?” Nhâm Thiếu Hoài khom người tạo dáng, vừa lãng mạn lại vừa rất tao nhã.

“Ách......” Khiêu vũ với anh ta? Cô hận không thể lập tức độn thổ biến mất, nhưng lúc sắp cự tuyệt lại nhìn thấy sắc mặt của cha cô liền trong nháy mắt sửa miệng: “Đây là vinh hạnh của tôi!” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng một đôi mắt to trong suốt như nước lại hung hăng trừng mắt nhìn kẻ đã đẩy cô vào hang cọp.

Lườm anh? Oái, anh đang giúp em thoát khỏi bể khổ mà, đúng là chó cắn Lã Động Tân!

Quá bận dùng sóng mắt kêu oan với em gái, Y Đằng Long hồn nhiên quên mất sự tồn tại của phụ thân đại nhân.

“Y Đằng Long!” Y Đằng Văn chưa bao giờ là một người dễ dàng quên chuyện gì, thật vất vả mới tóm được đứa con lẩn nhanh như chạch, ông đương nhiên không thể buông tha. “Con ngây ngốc cái gì, đi ra kia! Đi ra tâm sự với các vị tiểu thư cho cha, khiêu vũ với họ xem có thể thừa cơ tìm một cô vợ mang về không.”

Anh tuấn tuấn mỹ Nhâm Thiếu Hoài nhẹ ôm lấy thanh lệ mềm mại Y Đằng Ưu Nhi nhanh nhẹn bắt đầu nhảy. Dưới ánh sáng như ngọc chiếu rọi của chiếc đèn thuỷ tinh, hai người tao nhã phát huy hết kỹ thuật nhảy, tựa như một bức tranh phong cảnh đẹp tuyệt vời làm cho người ta bị hoa mắt thần mê.

“Anh......anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Con ngươi đen thâm thuý của Nhâm Thiếu Hoài làm cho người ta sợ hãi, giống như hút hết hồn phách của người ta, làm cho cô cả người lông tơ dựng đứng.

“Lần trước vì sao trốn?” Anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô chính là tiểu hồ ly trong nhà kính.

“Cái gì mà trốn với không trốn, tôi không biết anh đang nói...... Oái!” Anh ngang nhiên thít chặt cánh tay đang ôm eo cô, khiến cả người cô thiếu chút nữa bị bẻ thành hai đoạn, đau đến mức phải oa oa kêu. “ Anh thả lỏng một chút được không? Đừng ôm chặt như vậy, thế này rất khó coi, tôi cũng không khiêu vũ được.”

“Không được! Rút kinh nghiệm lần trước, tôi hiện tại đã thập phần biết em là một tiểu hồ ly giảo hoạt. Nếu không giữ chặt em thì đến lúc em nhanh như chớp trốn đi, một mình tôi bị bỏ lại trên sàn nhảy mới là khó coi!”

“Cái gì hả, tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.” Cô chột dạ giả ngu, bàn tay nhỏ bé ở trên vai anh dùng sức cố gắng thoát ra, “Tôi thấy anh chỉ đang đánh lạc hướng, muốn thừa cơ tôi không chú ý ăn đậu hũ, không có cửa đâu!”(Vi: chị thông minh quá đấy,thế là ko đc =.=)

“Không hiểu? Y Đằng Ưu Nhi, Nhâm Thiếu Hoài tôi không phải là trẻ con mà có thể để người ta phủ nhận vài câu cho xong!” Không để ý đến sự chống cự của cô, Nhâm Thiếu Hoài mạnh mẽ tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm tho vào trong lòng, “Nói, vì sao trốn?”

“Anh......” Cô tức giận đến quên mất mình đang giả bộ vô tội, cắn răng gầm nhẹ: “Xin hỏi vị Nhâm tổng tài Thiếu Hoài tiên sinh anh minh này, vì sao tôi không nên trốn? Tôi không phải là đồ ngốc, gặp phải sắc lang còn ngây ra đứng đấy để bị phi lễ a? Tôi không muốn bị thương tổn, cho nên tôi nghĩ cách bảo vệ chính mình, cái này có gì sai chứ? Người thực sự phải kiểm điểm là đồ đại sắc lang anh đấy, anh có tư cách gì mà hung dữ với tôi?”

“Tôi sẽ không gây thương tổn cho em.” Anh trừng lớn mắt. Biết bao nhiêu phụ nữ dùng đủ mọi kế, phủ phục dưới gấu quần anh, chỉ mong được ngẫu nhiên ân sủng, cô lại dám lên án anh là......sắc lang!

“Làm sao tôi biết được là anh sẽ không?” Muốn thi trừng mắt sao, cô cho tới bây giờ chưa từng thua ai. Mở lớn đôi mắt hạnh, cô càng ra sức trừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, anh dừng một chút, kiềm chế sức lực thả lỏng không ít.

“Hôm đó......” Anh hòa hoãn mở miệng, “Dưới nắng sớm em tựa như một thiên sứ thuần khiết không chút tỳ vết, chính vì đẹp như vậy nên đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tôi, làm tôi nhất thời khó kìm lòng nổi. Tôi nghĩ, cho dù có là vào một lúc khác thì cũng rất khó có biểu hiện tốt hơn được. Bất quá, suy nghĩ từ một góc độ khác, hành vi hôm đó của tôi là có chút đột ngột.”

Y Đằng Ưu Nhi tức giận lườm anh một cái, “Muốn xin lỗi thì anh cũng phải thật lòng đi chứ, vòng vo như vậy thật không có thành ý.” Hơi đột ngột? Nhiều “ẩn ý” lắm đó!

Anh trừng mắt với cô, cô cũng không chịu yếu thế trừng lại, sau một hồi lâu cứ như vậy, anh bỗng bật cười.

“Đâu có.” Ôn nhu điểm điểm lên cái mũi nhỏ của cô, anh mềm giọng lấy lòng nói: “Ưu Nhi là đoá hoa giải ngữ(?) xinh đẹp thông minh như vậy, sao có thể không hiểu được lời xin lỗi từ tận đáy lòng của tôi chứ!”

Sự ca ngợi vô cùng thân thiết của anh làm khuôn mặt nhỏ nhắn nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bất quá cô vẫn cứ mạnh miệng nói: “Đừng tưởng anh có thể quyến rũ được tôi, tôi không dễ bị lừa thế đâu......”

“Bộ lễ phục này của em là hở lưng sao?” Anh đột nhiên lên tiếng cắt ngang câu nói chưa xong của cô, trừng lớn mắt, biểu tình cứ như cô là người ngoài hành tinh vậy.

“Đúng vậy!” Nhắc tới trang phục mình thiết kế, ánh mắt cô sáng ngời, cũng không so đo việc bị anh ngắt lời, lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Lưng áo được cắt hình chữ V, vừa vặn có thể bày ra đường cong lưng nữ tính tao nhã và da thịt tuyết trắng không tỳ vết, đây là một trong những kiệt tác đắc ý nhất của tôi.”

Bộ trang phục dạ tiệc này là tác phẩm mới nhất của cô, bất quá, nghĩ đến ông anh trai rất có tinh thần gà mái bảo vệ con, cô đành phải buông mái tóc quăn cuộn sóng dài chấm thắt lưng xuỗng che phủ, làm cho người ta vẫn tưởng nó là thiết kế truyền thống. Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô không cúi đầu, không làm động tác mạnh, cũng không khiêu vũ với ai hết.

“Thiết kế hở lưng là một trong những điểm đặc biệt của bộ...... Nhâm Thiếu Hoài!” Cô trợn to mắt, hổn hển hạ giọng kêu lên: “Anh đang làm cái gì thế hả?”

“Làm cái gì? Đương nhiên là đang hưởng thụ lạc thú (thú vui) do bộ lễ phục này mang lại a.”

Vẻ mặt của anh thực vô tội, nhưng ma chưởng vốn đang dán trên lưng cô lại ỷ vào có mái tóc dài che đậy, không kiêng nể gì âu yếm vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô. Một dòng điện từ lưng lan ra khắp chân tay làm cả người cô cứng đờ, nổi hết cả da gà.

“Hưởng thụ......” Cô nuốt nước bọt, cắn răng gầm nhẹ, ánh mắt phẫn nộ như sắp phát hoả. “Anh đang nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi yêu cầu anh thu ngay cái móng vuốt sói lại!”

“Không đời nào!” Anh nhẹ nhàng cự tuyệt, biết chắc rằng cô không dám gây xung đột với mình trên sàn nhảy làm trò cười cho người khác cho nên càng thêm không kiêng nể gì ăn đậu hũ thơm ngon của cô. Mà Y Đằng Ưu Nhi đáng thương thật sự cũng chỉ có thể cắn chặt răng......nhịn. “Em dám mặc đồ rách rưới khiêu vũ với tôi, tôi không để ý đến hành động sỗ sàng này. Chỉ là theo ý của em mà hưởng thụ chút đậu hũ thôi. Bất quá sờ tới sờ lui đều là xương cốt, Ưu Nhi, không phải tôi ghét bỏ khinh thường gì đâu nhưng dáng người của em thật sự......”

“Nhâm Thiếu Hoài!” Anh ta chẳng những phê bình kiệt tác của cô là “rách rưới” mà còn dám chê bai thân hình cô không đẹp? Thật quá đáng!

“Sao vậy?”

“Anh đừng có mà được tiện nghi còn khoe mẽ, khinh người quá đáng!”

“Tiện nghi? Ừm, em coi như có chút tự biết mình, biết bản thân cả người đều là xương cốt, quả nhiên là ‘quý’ không tưởng tượng được.

“Nếu không thích thì xin đừng miễn cưỡng. Lập tức, lập tức bỏ cái móng vuốt của anh ra!” Có ai cả người đều “không phải” là xương cốt sao? Đồ sắc ma đáng chết một vạn lần này!

“Không sao, dù gầy tôi vẫn tạm chấp nhận được.” (Vi: chẹp, anh đúng là vừa cùn vừa BT)

Thêm Bình Luận