Chiếm Đoạt Vợ Yêu

3.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy! Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắ …
Xem Thêm

Đột nhiên, Y Đằng Ưu Nhi phát ra một tiếng kêu sợ hãi:"A!" Một dòng điện bén nhọn xẹt qua chỗ sâu trong nơi nữ tính của cô khiến cô lập tức cong thân mình, cơ hồ muốn phát điên. Không thể ngờ anh lại đang cách lớp quần áo cắn nụ hoa đang dần dựng lên của cô, khát khao mà hút.

Du͙© vọиɠ mãnh liệt khiến anh cảm thấy chỉ thăm dò qua lớp vải vẫn chưa đủ, một tay liền kéo chân váy dài lên cao làm lộ ra một đôi chân dài trắng nõn không tỳ vết.

Gió thu khẽ nổi lên, xuyên qua cánh cửa mở rộng, sự lãnh lẽo lùa vào cơ thể ấm áp của cô. Y Đằng Ưu Nhi rùng mình, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

"Không, không biết xấu hổ!" Thừa dịp anh thất thần, bàn tay nhỏ bé đang áp trong l*иg ngực cường tráng ra sức đẩy, vùng ra khỏi vòng tay anh, đôi tay nhỏ bé không ngừng bận rộn chỉnh sửa quần áo hỗn độn."Tôi không hề quen biết anh, sao anh lại có thể......đồ bại hoại, đại sắc lang." Vốn là lời phản kháng quyết liệt đúng lý hợp tình nhưng qua giọng nói mềm mại yếu ớt của cô lại trở thành tiếng làm nũng của một người đàn bà lẳиɠ ɭơ, một chút uy lực cũng không có.

Vì lệch múi giờ, Y Đằng Ưu Nhi nằm trên giường thay đổi đến cả trăm tư hế vẫn không thể ngủ được nên cô mới quyết định rời giường đi tản bộ, thử xem có thể vận động cho dễ ngủ hơn không. Tuy rằng cô không nên mặc áo ngủ chạy ra ngoài nhưng bây giờ vẫn còn rất sớm, ông mặt trời cùng lắm cũng chỉ vừa mới ló mặt chút xíu, sao cô lại gặp phải một tên đăng đồ tử trong nhà kính thế này? Không lẽ tên đăng đồ tử nào cũng không ngủ được?

"Cô là ai?" Nhâm Thiếu Hoài vội vàng rũ rũ mái tóc đen rối bù, khuôn mặt tuấn tú bị dục hoả đốt cháy đỏ bừng. Trời biết, giờ này khắc này, anh cả người đau đớn chỉ thầm nghĩ một ngụm nuốt hết cô, căn bản không có tâm tình hàn huyên chào hỏi gì cả. Có điều, nếu ngay cả đối phương là ai cũng không hỏi một chút mà đã trực tiếp ăn sạch người ta hình như có chút thái quá. (Vi: ‘có chút’ ấy ạ?==)

"Vấn đề này phải để tôi hỏi mới đúng, đồ đại sắc lang anh rốt cuộc là từ vùng núi hẻo lánh nào nhảy ra đây vậy? Một chút lễ phép cũng không hiểu......"

"Tên!" Nhâm Thiếu Hoài nóng nảy ngắt lời cô, nhu cầu gấp rút khẩn cấp phía thân dưới làm anh không thể trì hoãn thêm được nữa,"Không cần nhiều lời, tôi muốn biết tên của cô!"

"Anh--" Nhìn chằm chằm người đàn ông xa lạ đã lớn mật xâm phạm cô lại không hề có chút xấu hổ trước mắt vẫn còn đang dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi như hổ rình mồi với mình, cô vừa xấu hổ vừa tức, càng nhiều là không biết phải làm sao.

Làm sao bây giờ? Sao lại có người như thế này cơ chứ?

"Anh kiêu căng gì chứ? Ơ kìa!" Cô trừng lớn mắt nhìn về phía sau anh ta, vẻ mặt kinh ngạc.

"Làm sao vậy?" Nhâm Thiếu Hoài trực giác xoay người nhìn lại, ngoại trừ vườn hoa không một bóng người thì chẳng có gì đáng kinh ngạc...... Đột nhiên giật mình nhận ra, anh nhanh chóng quay đầu.

Gió nhẹ xuyên qua cánh cửa thuỷ tinh rộng mở, thổi lướt trên cánh hoa làm chúng nhẹ nhàng lay động. Nhưng hoa tiên tử xinh đẹp lại như một giấc mộng, hoà vào trong không khí, biến mất vô tung.

"Chết tiệt!"

"Không biết xấu hổ, anh là đồ đại sắc lang đáng chết một nghìn lần!"

Y Đằng Ưu Nhi đứng trước chiếc gương lớn trong phòng tắm, trừng mắt nhìn cánh hoa sưng vù chảy máu trong gương, nhịn không được mắng ra tiếng. Đáng tiếc bình thường cơ hội cô được mắng chửi người ta thật sự không nhiều lắm, cho nên mắng đi mắng lại vẫn chỉ có vài câu, chẳng nghĩ ra được cái gì mới cả.

Nâng tay nhẹ nhàng rút chiếc nơ con bướm trên vai ra, chiếc váy trắng làm từ chất liệu tơ tằm không còn gì níu giữ, nhanh chóng tuột xuống khỏi thân hình cân đối, quây thành một vòng tròn quanh chân cô. Chiếc gương lớn chiếm diện tích toàn bộ một mặt tường, trung thực phản chiếu đường cong thon dài lung linh, trong suốt như ngọc không chút tỳ vết. Nhưng tất cả sự chú ý của cô lập tức tập trung hết thảy lên hai má đỏ bừng, ánh mắt sáng rỡ và đôi môi sưng đỏ như cánh hoa hồng nở rộ.

Đầu ngón tay tiếp xúc với đôi môi sưng đỏ, cảm giác đau đớn bén nhọn lập tức xuất hiện khiến cô bỗng thấy khó thở, trong đầu ngay tức khắc hiện lên khuôn mặt tuấn dật tao nhã.

Anh ta là ai vậy?

Người đó thật sự quá làm càn, nhưng cô rõ ràng không hề quen biết anh! Nhớ lại kĩ thuật hôn thuần thục làm người ta mất hồn cùng đôi bàn tay không kiêng nể gì kia, cơ thể cô không hiểu sao lại nổi lên một sự nôn nao lạ kì, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trầm xuống.

Cho dù cô không nên mặc áo ngủ ra ngoài quyến rũ người khác nhưng ngay cả một người con gái xa lạ cũng có thể làm anh ta không kiềm chế nổi, anh ta nếu không phải là loại công tử trăng hoa quanh năm động dục thì cũng chẳng tốt đẹp gì.

Đáng giận! Y Đằng Ưu Nhi ghét nhất loại công tử trăng hoa không chung thuỷ, cô đã sớm từ tám trăm năm trước thề tránh xa bọn họ cho nó an toàn rồi.

Tức giận đá mấy cái vào cái áo ngủ đã bị sắc lang chạm qua, cô lập tức đem nó vo thành một đống quăng vào cái giỏ quần áo. Như vậy vẫn chưa đủ, nghĩ đến cặp ma chưởng (tay) tà ác kia của anh ta đã hết sờ lại mó trên người mình, cô quyết định phải kì cọ kĩ càng từ đầu đến chân, đỡ bị anh lây nhiễm cho vi khuẩn bệnh tật gì đó.

Sau một lúc lâu tắm rửa cẩn thận, đến khi cô cảm thấy cả người sạch sẽ và sảng khoái rồi mới thoả mãn khoác lên người bộ áo ngủ rộng thùng thình bước ra ngoài.

"Mẹ?"

Vừa ra phòng tắm không ngờ lại nhìn thấy mẹ cô thân mình mảnh mai, sắc mặt tái nhợt đang ngồi thẫn thờ trên giường, Y Đằng Ưu Nhi giật thót cả mình. Quỳ gối xuống trước mặt mẹ, nâng lên đôi tay ngọc trắng bệch của bà, cô nhẹ nhàng vuốt ve hai má bà, ôn nhu hỏi:

"Thân thể mẹ không khoẻ, sao không ngủ thêm một chút? Sớm như vậy đã đến tìm con là có chuyện gì quan trọng sao?"

Dung mạo của Y Đằng Ưu Nhi và Y Đằng phu nhân gần như là từ một khuôn mẫu mà ra. Chỉ khác là, trải qua sự mài mòn của một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, Y Đằng phu nhân trở nên càng tang thương so với tuổi thực tế, mà Y Đằng Ưu Nhi tuổi còn trẻ lại được hết sức che chở giống như một bông hoa đang nở rộ, hơn nữa tính cô trời sinh lạc quan, tinh thần bồng bột phấn chấn khiến cô bất cứ lúc nào cũng đều có vẻ rực rỡ loá mắt, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.

"Mẹ......" Y Đằng phu nhân ôn nhu vuốt mái tóc đen dài mượt mà của con gái, tự trong đáy lòng bỗng thấy xúc động, tiểu Ưu Nhi của bà thật sự trưởng thành rồi! Nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh của chồng, trong lòng bà không khỏi có chút do dự, bà biết con bé nghe xong nhất định sẽ không vui,"Cha con muốn......muốn con tham gia bữa tiệc cuối tuần này."

"Tham dự tiệc?" Cha chưa bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy với cô, Y Đằng Ưu Nhi kinh ngạc không khỏi tò mò.

Y Đằng Ưu Nhi luôn không quá ngoan ngoãn, từ khi mười hai tuổi lại cùng Y Đằng Long ra nước ngoài du học. Nhiều năm qua, Y Đằng Văn gần như không còn nhớ đến đứa con quật cường phản nghịch này, trừ bỏ thời gian cố định hàng năm ở buổi tiệc gia đình ra, hai cha con hầu như không thấy mặt và quả thực cũng đã mau quên sự tồn tại của đối phương, sao ông ấy đột nhiên lại yêu cầu cô tham dự hoạt động xã giao?

"Vì sao ạ? Bữa tiệc lần này có ý nghĩa đặc biệt, hay là cha có ý đồ gì?" Mắt cô đột nhiên sáng lên,"Xem mắt?" Nghĩ đến khả năng này mặt cô tối sầm lại.

Con gái gia tộc Y Đằng luôn luôn là bắt đầu từ năm mười tám tuổi sẽ bị an bài gặp mặt, sau đó đính hôn, kết hôn. Rất ít có người có thể giống cô “cao tuổi” đến tận hai mươi tư rồi mà còn chưa có hôn ước. Vốn tưởng rằng phụ thân đại nhân đã buông tha cho đứa con gái này rồi, không ngờ ông ấy vẫn còn chưa bỏ cuộc.

"Ưu Nhi." Y Đằng phu nhân khẽ gọi, vì con gái quá thông minh mà lo lắng.

Trong một gia tộc nam quyền trên hết như thế này, phụ nữ cần biết mềm mại mà phục tùng, người thông minh có chủ kiến sẽ chỉ khiến bản thân khổ sở thôi.

Thêm Bình Luận