Chiếm Đoạt Vợ Yêu

3.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy! Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắ …
Xem Thêm

Thấy khuôn mặt xinh đẹp không dấu vết năm tháng của nữ chủ nhân đang rất phiền lòng, thân là quản gia thân cận, thay nữ chủ nhân phân giải ưu tư cũng là một trong các chức trách, Maiko không thể không cố hết sức suy nghĩ dù không được nhiều lắm rồi trấn an nói:"Phu nhân, bà đừng lo lắng, Ưu Nhi tiểu thư là vị tiểu thư chính thất đích truyền của Y Đằng gia chúng ta, bộ dạng lại xinh đẹp đáng yêu như vậy, chỉ cần hô một tiếng thì không biết sẽ có bao nhiêu quý công tử danh môn đến tranh giành, cho dù tiểu thư có chút......khuyết điểm nho nhỏ, cũng sẽ không đến nỗi gả không được đâu ạ.”

"Tiểu Mai, ngươi cũng không phải không biết trà đạo, hoa đạo...... đó là kiến thức cơ bản phải được chuẩn bị của danh môn nhuận tú, luôn luôn được coi là tượng trưng cho thân phận, thế mà Ưu Nhi lại không học được chút nào. Nếu cứ như vậy, bất luận sau này con bé có được gả vào một gia tộc thế nào cũng sẽ phải chịu sự kì thị của nhà chồng. Thế này......cô bảo tôi làm sao có thể không lo lắng được?"

"Dạ, phu nhân nói đúng." Maiko thành thực gật đầu, gật đến một nửa mới thoáng nhìn thấy mắt đẹp của nữ chủ nhân đang trừng lớn, vội vàng cố định cái cổ lắc lư, nhanh mồm nói:"Phu nhân lo lắng quá rồi, bà quên còn đại thiếu gia sao? Cậu ấy là chủ nhân tương lai của Y Đằng gia, hơn nữa lại thương yêu tiểu thư nhất, có cậu ấy ở đây thì tiểu thư tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt."

Y Đằng Văn tuy rằng có không ít con riêng nhưng đều là do mẹ chúng tự chăm sóc. Chỉ có Y Đằng Long mẹ đã mất vì sinh khó từ nhỏ nên đã được Y Đằng phu nhân thu nhận dưỡng dục, bởi vậy Y Đằng Long cơ hồ cùng bà không khác gì mẹ con ruột. Nhiều năm sau, khi Y Đằng phu nhân do sinh con mà sức khoẻ trở nên không tốt, Y Đằng Ưu Nhi gần như đều là do người anh trai này nuôi lớn.

"Cái này......" Y Đằng phu nhân suy nghĩ lại cũng thấy rất có lý, vì thế mới hơi cảm thấy yên tâm một chút.

"Mẹ, Maiko." Bị hai người nói cho thành người không ai cần đến, cô tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hết cả lên sẵng giọng nói:" Hai người sao lại thế này, người ta đã bao giờ nói là muốn lập gia đình đâu?"

Hai người chủ tớ nghe vậy liếc nhau, rất ăn ý đứng dậy dời đi, ra khỏi phòng trà đến ngoài hành lang chỗ dưới giàn hoa tử vi, ưu nhàn pha một bình trà lài của phương Tây. Maiko còn bảo người bưng tới mấy món điểm tâm nho nhỏ cho các bà nhâm nhi cùng trà.

"Người ta là nói thật mà." Y Đằng Ưu Nhi lẩm bẩm theo sát ngay sau hai người, lập tức ngồi đối diện mẹ cô, lớn tiếng hỏi:"Lập gia đình có cái gì thú vị?"

Thú vị? Y Đằng phu nhân lại thấy đau đầu.

"Con gái lớn rồi tự nhiên sẽ phải lấy chồng, cho dù con không muốn thì cha con cũng sẽ chọn một danh môn vọng tộc rồi gả con đi thôi."

"Không được!" Y Đằng Ưu Nhi tức giận nói:"Con nói trước thì tốt hơn, nếu cha dám thay con quyết định hôn sự mà không có sự đồng ý của con thì đến lúc đó cứ để cho chính cha đi lấy chồng đi."

Sinh ra trong Y Đằng gia quy củ nhiều như lông trâu (Vi: nguyên văn á) mà mỗi người lại chả có chút quyền lợi nào, nếu không có Y Đằng Long ra sức bảo vệ thì nha đầu không chịu nghe lời như con bé đã sớm bị tra tấn đến chết rồi. Một khi bị gả vào cái gọi là "Danh môn vọng tộc" cũng với cả đống quy củ như vậy, đến lúc đó Y Đằng Long cho dù có tâm cũng không làm được gì, con bé chẳng phải là khóc không ra nước mắt sao? Bà không tự chủ được rùng mình một cái.

"Cho dù là kết hôn chơi đi nữa, con cũng tình nguyện tìm một nhà bình thường không có nhiều quy củ, tuyệt đối sẽ không gả vào hào môn vọng tộc." Nếu không cô không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Vui đùa cái gì chứ, cô còn lâu mới nghĩ đến việc đó!

"Điều này......" Y Đằng phu nhân đương nhiên biết nữ nhi băn khoăn, chỉ là trong gia tộc như bọn họ đây, việc hôn nhân của con gái chính là do cha mẹ quyết định dựa vào thủ đoạn và lợi ích trên thương trường, không phải do các cô nói muốn hay không muốn là được.

"Cha con sẽ không đồng ý đâu." Lo lắng cùng sầu não trên mặt Y Đằng phu nhân hiển hiện rõ nét.

Bà thập phần hiểu rằng người chồng ngang ngược của mình không có khả năng đồng tình với con gái, mà con bé thì một khi đã cố chấp cũng sẽ không dễ thuyết phục, vạn nhất hai người thực sự xảy ra xung đột...... Y Đằng phu nhân cả người run lên, không thể tưởng tượng nổi tình huống kinh khủng đó sẽ như thế nào.

Ưu Nhi là trân bảo mà Thượng Đế ban ân cho bà, là niềm an ủi duy nhất cho cuộc hôn nhân tràn ngập sự nhân nhượng vì lợi ích toàn cục trong suốt gần ba mươi năm của bà. Đứa con gái này khác hẳn với người mẹ yếu đưối nhu nhược này của nó, con bé từ nhỏ trí tuệ đã lanh lợi lại có cá tính. Từ lúc biết nhận thức thì nó đã thập phần dũng cảm biểu đạt ý kiến của chính mình, càng có gan nói không với người cha nghiêm khắc.

Cứ mỗi lần hai cha con đối đầu như vậy lại làm cho người làm mẹ như bà sợ tới mức tay chân vô lực, cả người run rẩy không thôi. Nhưng Ưu Nhi lại vẫn cứ như trước đây, không sợ trời không sợ đất. Cá tính như vậy ở Y Đằng gia là không được phép. Cũng là vì lí do này mà năm đó khi Y Đằng Long muốn dẫn Ưu Nhi mới mười hai tuổi ra nước ngoài du học, bà dù có luyến tiếc đến mấy cũng chỉ có thể rưng rưng buông tay.

Người phải lấy chồng là cô, cô không cần biết ông ấy có đồng ý hay không! Y Đằng Ưu Nhi không cho là đúng hừ nhẹ, bất quá, người phụ nữ sẵn sàng biện hộ cho truyền thống như mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý với cô, cho nên cô cũng sẽ không ngốc mà nói ra để bị mắng nha.

Y Đằng Ưu Nhi dùng bàn tay nhỏ bé bưng lên chén trà màu xanh ngọc cốt đang bốc hơi nghi ngút, hít sâu hương hoa hồng nồng đậm rồi khẽ nhấp một ngụm trà màu đỏ nhạt."Oa, trà hoa hồng ngon quá, đây là thương hiệu gì vậy, sao cháu chưa từng uống qua bao giờ?"

"Tiểu thư thật sự cảm thấy rất ngon sao?"

Y Đằng Ưu Nhi khẳng định gật gật đầu, làm cho Maiko nhất thời giống như trúng số độc đắc cười toe toét. Đứa con trai yêu hoa thành si của bà sau khi tốt nghiệp khoa làm vườn (Vi: Vi cũng chả biết có cái khoa này ko nữa) liền được Y Đằng Long hỗ trợ về kinh tế và kĩ thuật bắt đầu nghiên cứu chế tạo các loại trà, trà hoa hồng trên bàn đó là một trong những thành quả. Trước mắt nhà máy đã tiến vào giai đoạn sản xuất, nghe nói còn cung không đủ cầu nữa!

"Có thể nghiên cứu ra loại trà sắc hương vị toàn vẹn như vậy, hương thuần lại rất ngon, Dũng Chi Trợ (Vi: là Yongchi ạ!==) thật sự có khả năng!" Y Đằng phu nhân khen.

"Đâu có ạ, toàn nhờ phúc của Long thiếu gia." Maiko cười híp cả mắt. Bất quá, bà lại càng cảm kích Long thiếu gia tuệ nhãn thức anh hung (Vi: có đôi mắt tinh tường phát hiện ra ai đó có tiềm năng),"Nếu không có thiếu gia, Dũng Chi Trợ không thể có được thành tựu như ngày hôm nay, dù có yêu trồng hoa cỏ đến mấy thì nó cũng chỉ có thể giống như cha nó, cả đời làm một người làm vườn thôi."

"Maiko." Y Đằng Ưu Nhi nhấp một ngụm trà ấm, chậm rãi nuốt xuống rồi mới mở miệng nói:" Anh cháu là một thương nhân rất rạch ròi, cái gì có lợi thì mới đầu tư. Nếu Dũng Chi Trợ không làm được việc thì anh ấy sẽ không thèm để ý đến đâu. Chính vì thế cô đừng khách khí làm gì, ngược lại hãy tự hào mà lớn tiếng nói: Đúng vậy, Dũng Chi Trợ con tôi thật sự rất giỏi."

"Đúng đó, Tiểu Mai." Y Đằng phu nhân ôn nhu cười,"Thằng bé Dũng Chi Trợ nghe nói từ nhỏ đã rất hiếu thuận, bây giờ lại thành công như vậy, về sau hai vợ chồng cô có thể hưởng phúc rồi."

"Ha ha......" Maiko cười tít mắt, dù vậy bà cũng biết có đi phải có lại." Thật ra mà nói, Dũng Chi Trợ dù thế nào cũng không thể bằng được tiểu thư. Tôi nghe thiếu gia nói, tiểu thư bây giờ là nhân tài mới xuất hiện trong giới thiết kế thời trang Paris, rất nhiều tạp chí đều tranh nhau phỏng vấn cô. Tiểu thư chỉ cần tùy tiện thiết kế mấy bộ quần áo trẻ em là số tiền kiếm được trong một năm thậm chí còn nhiều hơn người ta kiếm cả đời ấy chứ!"

Thêm Bình Luận