Chiếm Đoạt Vợ Yêu

3.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy! Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắ …
Xem Thêm

“Đang đợi anh sao?” Anh một tay đỡ đầu, nghiêng người nằm ở bên cạnh cô, chân dài mạnh mẽ cuốn lấy người cô, bàn tay nhẹ nhàng ma sát cẩn thận một thân da thịt trắng nõn, đẹp đến mức làm anh bị mê hoặc. Anh nháy mắt mấy cái, ái muội cười nói: “Em rất nhớ sự “quấy rầy” của anh cho nên không ngủ được phải không?”

Bàn tay to với những ngón thon dài xoa bóp cơ thể cô, từng dòng điện xuyên qua da thịt mỏng manh, thấm vào tận chỗ sâu kín bên trong. Cô hơi giật mình, da thịt trắng nõn lập tức đỏ ửng cả lên.

“Còn lâu nhé, ai thèm chờ cái đồ kiêu căng phát cuồng như anh!” Cô có chết cũng sẽ không thừa nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cãi lại: “Người ta là đang khâu mấy thứ quá mải mê nên mới quên mất thời gian.”

“Nói dối!” Anh hừ một tiếng, bàn tay nóng bỏng đột nhiên tiến vào giữa hai chân cô, ngón trỏ thâm nhập vào hoa tâm mềm mại xoay tròn không thôi.

“Ưʍ......” Dòng điện nóng bừng từ bên dưới lan ra toàn thân, cô trực giác cong người, nôn nóng vặn vẹo, hai tay nắm chặt, hô hấp dồn dập, đôi môi cánh hoa đỏ tươi cất lên tiếng gọi mê hồn: “Thiếu Hoài......”

Anh đắc ý cười, hai tay giữ lấy cô khéo léo đưa đẩy đầu gối, dùng sức tách hai chân ra. Hạ thân dùng sức cuồng đỉnh, dâng trào kiên đĩnh nháy mắt đã thâm nhập vào hoa tâm nhỏ bé, từng chút mạnh mẽ vươn đến chỗ sâu trong.

Cô hé cái miệng nhỏ nhắn dường như không thở nổi, tim đập cuồng dã loạn xạ, mạch máu sôi trào, trong đầu trống rỗng.

Nhâm Thiếu Hoài khẽ kêu lên, như điên như cuồng dùng du͙© vọиɠ thật lớn hung hăng đâm vào, rút ra, rồi lại đâm vào, lại rút ra.....Độ va chạm càng lúc càng lớn, động tác càng ngày càng mạnh hơn. Từng cái càng lúc càng thâm trầm, từng cái càng lúc càng thêm lực.

Cô cuồng loạn đảo đầu, vong tình yêu kiều rên hết một tiếng lại một tiếng, cặp đùi tuyết trắng dùng sức vòng quanh thắt lưng cường tráng của anh, mười ngón tay thon dài bám chặt vào tấm lưng đang cử động, cảm thấy vô số ngọn lửa trong cơ thể bừng cháy, lan ra......

Đột nhiên, một trận kɧoáı ©ảʍ dâng lên, cô hét lên một tiếng, toàn bộ thế giới ầm ầm hóa thành từng mảnh nhỏ.

Cô yếu ớt vô lực ghé vào trong l*иg ngực khoẻ mạnh của anh, cả người mềm nhũn, cứ như mặt biển khu vực nhiệt đới hải dương, ấm áp mà điềm tĩnh.

“Thiếu Hoài.” Cô chậm rãi mở miệng, giọng nói mềm mại trải qua kịch liệt hoan ái mà hơi khàn khàn, “Anh gần đây hình như phải xã giao rất nhiều.” Cô không thích những hơi thở hỗn độn tại những bữa tiệc, cho nên ngoại trừ trường hợp quan trọng, nếu không cô đều để một mình anh đi.

“Ừ......” Bàn tay quyến luyến chà xát vỗ về thân thể mịn màng như ngọc của cô, “Gần đây công ty có một dự án lớn, anh phải đi xem phong thanh thế nào, nhân tiện xem có đối thủ nào không để hiểu thực lực của đối phương. Ưu Nhi, anh còn phải bận một thời gian nữa, sau này em mệt thì đi ngủ trước đi, đừng chờ anh.”

“Em đã nói rồi, em là vì nghịch mấy thứ nên mới quên thời gian, không phải đang đợi anh đâu.” Cô nghịch ngợm nhìn anh.

“Mạnh miệng!” Anh khẽ nói, thân thủ mạnh mẽ ôm cô lên giường, nằm luôn bên cạnh cô, một tay đem cô áp vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi!”

“Vâng.” Ngay lúc anh nghĩ cô ngủ rồi, đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì cô đột nhiên nói: “Sáng mai em muốn đến trung tâm văn hóa xem các tác phẩm thêu truyền thống Trung Quốc, giữa trưa thuận đường tìm anh ăn cơm được không?” Cô thấy anh gầy đi không ít, thật đáng thương. Chắc chắn là công việc quá bận nên quên cả ăn cơm rồi. (Vi: biết anh gầy là vì ôm thấy hay là cảm nhận thấy trong lúc…hả chị @@)

“Không được!” Thấy cô kinh ngạc mở mắt ra, anh không kìm được mặt mày hớn hở uy hϊếp: “Không cho em ‘thuận đường’, ngày mai em muốn ‘riêng’,‘đặc biệt&r

Bên trong ánh đèn sáng ngời, một hồi thuyết minh bằng máy chiếu ước chừng hai mươi phút đã kết thúc. Các nhân viên tham dự hội nghị lập tức chụm đầu ghé tai, bắt đầu trao đổi ý kiến.

“Tổng tài.” Thư kí Dương Kính Nguyệt thấp giọng thông báo cho Nhâm Thiếu Hoài ngồi ở vị trí chủ tịch đang lắng nghe kiến nghị của các trợ lí, “Chỉ còn mười phút nữa là đến thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rồi ạ.”

“Ừm.” Nhâm Thiếu Hoài gật gật đầu, bắt đầu kết thúc hội nghị.

Sau khi hội nghị kết thúc, Nhâm Thiếu Hoài vừa định mở miệng, một trong những đại biểu của tập đoàn Hoà Thái Mã Ninh Tâm đã cướp lời nói trước:

“Nhâm tổng tài, tôi đã cho người đi đặt chỗ ở nhà hàng Ngự Hoà rồi, hy vọng Nhâm tổng tài có thể nể mặt tôi mời, mọi người cùng nhau qua đó dùng cơm.”

“Thực xin lỗi, trưa hôm nay tôi đã có hẹn trước mất rồi.” Nhâm Thiếu Hoài cười cười, quay đầu phân phó Âu Sùng Viễn đang đứng bên cạnh: “Sùng Viễn, buổi trưa hôm nay phiền cậu hãy tiếp đón đoàn đại biểu của tập đoàn Hoà Thái đến nhà hàng dùng cơm cho chu đáo nhé.”

“Nhưng...... Nhâm tổng tài.” Mã Ninh Tâm ra sức cứu vãn tình thế, “Nghe nói nhà hàng Ngự Hoà là một trong những nơi anh thích nhất, bình thường lại rất khó có thể đặt trước được, tôi đã rất vất vả......Mọi người cùng nhau đến đó, cũng có thể vừa ăn vừa nói chuyện. Hơn nữa......” Ánh mắt cô sáng lên, vội vàng nói: “Về chuyện thảo luận vừa rồi, tôi còn có một số chỗ vẫn còn thắc mắc.”

Mắt đẹp toát lên vẻ cầu xin, ý tứ bày tỏ tình cảm rất rõ ràng. Mấy ngày nay tiếp xúc, Mã Ninh Tâm giơ tay nhấc chân đều không ngừng phát ra sóng điện mê hoặc người ta, Nhâm Thiếu Hoài mặc dù biết rất rõ nhưng lại cố tình coi như không biết.

Anh vốn là có chút tán thưởng cách xử sự khôn khéo gọn gàng, trong nhu có cương của cô, còn có thái độ không hề kiêu căng vênh váo, rất đặc biệt so với những nữ cường nhân bình thường. Nhưng anh lại cảm thấy bất mãn với hành vi liều mạng phóng điện bất kể chuyện anh là người đã kết hôn của cô.

Loại phụ nữ bề ngoài dịu dàng, trách nhiệm nhưng bên trong thì ích kỷ bốc đồng như thế này, không để ý đến vẫn là tốt nhất, đỡ phải mang hoạ vào thân.

“Thật xin lỗi, trưa nay tôi còn có hẹn. Nếu quản lí Mã có gì không hiểu về nội dung của hội nghị vừa rồi thì có thể trực tiếp thảo luận với tổng giám đốc Âu, anh ấy hiểu rất rõ về dự án này.”

Ông chủ gặp nạn, Âu Sùng Viễn thân là cấp dưới của người ta, đương nhiên phải san sẻ nỗi ưu phiền này. Anh ta vội vàng bày ra vẻ mặt nhiệt thành nói: “Đúng vậy, quản lí Mã nếu có gì thắc mắc về vấn đề đã thảo luận trong hội nghị thì tôi đều có thể giải thích giúp cô.”

Đáng tiếc Mã Ninh Tâm căn bản không thèm để ý tới anh ta.

Kế hoạch của tập đoàn Hoà Thái lần này được khắp nơi cạnh tranh giành lấy, bởi vậy cô đến chỗ nào thì mọi người ai ai cũng cực lực nịnh hót lấy lòng, hầu hạ cô như nữ vương, chưa từng có người nào lại cự tuyệt như vậy. Huống chi, cô còn tốn nhiều tâm sức tìm hiểu sở thích của anh, lại dùng đủ mọi cách để lấy lòng, sao anh lại có thể bỏ mặc cô như thế?

Mã Ninh Tâm có thể thắng người khác ở trên thương trường, cá tính tất nhiên có chút ngang ngược. Lời mời nhiệt tình bị từ chối trước mặt mọi người làm cho cô thất vọng và chán nản, hơn nữa suốt mấy ngày nay, Nhâm Thiếu Hoài đã khiến cô đâm phải không biết bao nhiêu cái đinh (Vi: ý nói gặp nhiều trở ngại í). Cảm giác suy sụp lập tức bộc phát, làm cho mặt nạ thục nữ hoàn mỹ của cô vỡ tan, lộ ra sự kiêu ngạo buông thả và ngang ngược bên dưới nó.

“Là ai hẹn với Nhâm tổng tài mà được anh coi là quan trọng như vậy? Quan trọng đến mức có thể so sánh với kế hoạch hợp tác của chúng ta?”

“Vợ tôi hẹn tôi ăn cơm, sao có thể là không quan trọng được?” Nhâm Thiếu Hoài tuy rằng vẻ mặt tươi cười niềm nở, nhưng sự lạnh lùng phát ra từ đáy mắt lại rõ ràng là hoàn toàn trái ngược, hiển nhiên anh cảm thấy bất mãn đối với sự truy hỏi kỹ càng của cô.

Vợ ư? Lòng đố kị tràn ngập dâng lên, sắc mặt Mã Ninh Tâm khẽ biến, hai tay nắm chặt lại, l*иg ngực không ngừng phập phồng.

Một đại biểu khác đại biểu biết tình hình không tốt lắm liền lập tức lên tiếng hoà giải: “Nhâm tổng tài đúng là người chồng tốt rất thương yêu vợ!”

Thêm Bình Luận