Chiếm Đoạt Vợ Yêu

3.71/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy! Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắ …
Xem Thêm

"A" Cô thét chói tai, thế giới trở nên trống rỗng, linh hồn nháy mắt rời khỏi thân thể, từ từ lơ lửng trên đám mây ấm áp.

Y Đằng Ưu Nhi nặng nề vô lực ngồi phịch ở trên giường, đầu óc trống rỗng không nghĩ nổi điều gì, tùy ý để cho thần trí phiêu đãng trên không trung.

Anh khẩn cấp xuống giường cởi hết quần áo trên người, tay run run trở ngại tiến độ, kiên nhẫn hoàn toàn biến mất. Anh bực mình dùng cách xé, tốc độ quả nhiên nhanh hơn. Đến lúc anh quay trở lại trên giường thì đã trần trụi như trẻ sơ sinh.

"Ưu Nhi, Ưu Nhi của anh." Đôi mắt tinh anh đen lại nhìn chằm chằm dung nhan đẹp kiều mỵ vừa qua cao trào kia của cô, cởi cà vạt thả tay cô ra, lập tức tách cặp đùi mềm nhũn của cô, hai tay nhanh chóng đỡ lấy cặp mông mềm mại rồi giữ chặt thắt lưng, cục nóng sưng lên cương cứng như sắt nháy mắt đâm vào nơi nữ tính yêu dịch đầm đìa.

“A –” Đau! Cô cảm thấy chính mình như bị xé rách tới cực điểm, thân thể cảm thấy một cơn đau như xé đôi người, cô trực giác muốn dừng nhưng lại không trốn nổi đôi tay to lớn đang chặt chẽ giữ lấy cô kia.

Cô chưa từng làm chuyện này với người đàn ông nào làm cho anh thấy thật thỏa mãn và đắc ý, tuy rằng anh không phải loại công tử trăng hoa, cũng không thích lãng phí thời gian vào phụ nữ, nhưng anh cũng không phải hòa thượng. Trước kia anh không quan tâm bạn gái đã từng có bao nhiêu người đàn ông, nhưng Ưu Nhi thì không được, cô chỉ là của một mình anh mà thôi, tuyệt không cho phép chia sẻ cùng bất kì ai.

“Ngoan, sẽ hết đau ngay thôi, em cố chịu một chút.” Anh cắn răng nhẹ nhàng dỗ dành, tùy ý để mồ hôi chảy xuống khuôn mặt đỏ bừng, bàn tay nóng bỏng không ngừng vuốt ve cơ thể đang căng thẳng của cô.

“Người đau cũng có phải là anh đâu, nói nghe thì đơn giản lắm.” Đôi mắt trong suốt như nước buồn bực lườm anh một cái. Cô đành phải cắn răng, cố gắng cong người lên tiếp nhận anh để giảm bớt đau đớn.

Trời ạ! Sao có thể thế chứ? Cô phát hiện dị vật trong cơ thể trở nên càng ngày càng lớn hơn, càng nóng hơn.

“Có…… Có thể không? Ưu Nhi.” Anh run giọng hỏi. Anh biết nên cho cô nhiều thời gian để thích ứng nhưng anh thật sự chờ không nổi nữa, du͙© vọиɠ đang ở trong cơ thể cô sưng lên kêu gào đòi hỏi mau mau được phát nổ.

Anh nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ cử động thân dưới.

“Không……” Cô trực giác kêu một tiếng, bàn tay đặt trên l*иg ngực to lớn đẩy anh ra, lại phát hiện cũng không có đau đớn như tưởng tượng mà ngược lại khi anh co rúm ma sát thì thân dưới lại mơ hồ nổi lên cảm giác ngứa ngứa khó chịu, giống như trăm ngàn con sâu đang gặm nhấm, cô không nhịn được vặn vẹo,”Thiếu Hoài.”

Tiếng gọi yêu kiều của cô nháy mắt xoá bỏ cấm chế, thân dưới kiên đĩnh chờ sẵn trong cơ thể cô càng khẩn cấp chậm rãi co rút lại, hết một cái lại một cái, tốc độ càng lúc càng nhanh.

“Thiếu Hoài.” Hai bàn tay nhỏ bé của Y Đằng Ưu Nhi đan lại, kɧoáı ©ảʍ thâm trầm cuồng liệt làm cho cô không khống chế được yêu kiều, cuồng dã xoay đầu, trực giác cong người lên để nghênh đón anh.

Sự đáp lại của cô như xuân dược tăng lực, làm nơi thân dưới kiên đĩnh của anh càng thêm sung huyết mà mãnh liệt. Anh rêи ɾỉ, cắn chặt răng, lại lần nữa thực hiện luật động với tiết tấu nhanh hơn, xông vào càng thêm thâm trầm, mạnh mẽ.

“Đừng……Em…… đủ rồi, xin anh, không……” Đôi môi đỏ tươi khẽ phát ra một tiếng cầu xin, cả người cơ thể như cánh cung bị kéo căng, cô cảm thấy mình giống như quả bóng bay bị thổi quá mức, sắp sửa nổ mạnh.

“Hư…… Vẫn có thể, đừng sợ.” Anh hôn môi cô, hai tay tách đùi cô ra, áp vào trên giường để mình có thể càng thâm nhập vào sâu hơn hoa tâm hút hồn kia. Anh giống như con dã thú đói khát, lại lần nữa tăng tốc độ nhanh hơn, không ngừng đem chính mình xâm nhập vào đến nơi sâu nhất của cô, bừa bãi hưởng thụ hương vị tuyệt vời, một lần lại một lần.

“Đủ rồi, Thiếu Hoài...... Người ta thật sự mệt mỏi quá rồi.” Cô đã sắp mệt đến mức không mở nổi mắt nữa mà sao anh ta còn không dừng?

“Cố chịu đựng một chút.” Nhâm Thiếu Hoài gác cặp đùi trắng nõn của cô lên vai, điều chỉnh tư thế, nhanh chóng giữ chặt cặp mông nở nang của cô, lại lần nữa dùng sức mãnh liệt tiến vào, cả người độ cong càng lúc càng lớn, càng ngày càng tăng thêm lực.

Hương vị ngọt ngào của cô giống như thuốc phiện, một khi đã được thưởng thức thì sẽ không thể rời nổi. Dù sao anh cũng không cần mà cũng không muốn rời đi, càng cố sẽ càng thêm lún sâu khó có thể tự kềm chế.

“Câu này anh đã nói nhiều lần lắm rồi.”

“Đáng đời em, ai bảo em bắt anh đói bụng lâu như vậy.”

“Anh là đồ xấu xa, em...... không bao giờ để ý đến anh nữa.” Đối mặt với nhu cầu quá mức của anh, cô vô lực muốn khóc.

“Không để ý tới anh? Thế thì lúc này anh phải ăn cho no.” (Vi: cùn ko ai bằng mà)

Cơ thể đàn ông rắn chắc khoẻ mạnh, tao nhã không có lấy một tia sẹo lồi lõm nhanh chóng áp vào thân thể tuyết trắng mềm mại không tỳ vết, cắn cắn liếʍ liếʍ, một lần nữa lặp lại luật động cuồng dã mà mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng hoà lẫn với mồ hôi đầm đìa khiến hai cơ thể như không thể tách biệt. Cô gái mảnh mai than nhẹ càng cổ vũ cho dục hỏa của chàng trai, đưa kí©ɧ ŧìиɧ lên cao điểm.

“Xin......anh...... để cho em nghỉ ngơi, em không thể......” Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng người mất nhiều sức lực nhất là anh, vì sao anh vẫn còn có thể có tinh lực dư thừa mà cô lại mệt đến mắt cũng không còn sức mà mở ra nữa?

“Được rồi, em muốn ngủ thì cứ ngủ, anh sẽ tự làm việc của anh.” (Vi: hờ, shock nặng!)

“Anh......” Cô tức giận đến muốn gϊếŧ người nhưng ngay cả khí lực để thét chói tai cũng không có, chỉ có thể bất lực thả lỏng thân thể mềm mại, tùy ý anh như con sư tử đói khát cuồng nhiệt hung hãn mà giữ lấy.

Mỗi khi anh rút hạ thân dũng mãnh kia ra thì trong nháy mắt sẽ lại lần nữa cường hãn mà thâm trầm tiến vào cô. Thân thể đong đưa càng ngày càng cuồng dã, mãnh liệt, anh đột nhiên cứng đờ, du͙© vọиɠ nóng chảy công thẳng vào trong cơ thể cô. Anh rốt cục cảm thấy mỹ mãn, suy sụp nằm đổ xuống, mà cô thì đã sớm mê man rồi.

“Không bao giờ, người anh muốn cưới chính là em, tại sao anh phải huỷ bỏ chứ?”

“Anh, anh......” Y Đằng Ưu Nhi kinh ngạc, tại sao lại như vậy? Cô thật sự không hiểu anh vì sao phải kiên trì như thế. “Rốt cuộc vì sao anh lại thích em?”

Hai người chỉ mới gặp mặt có hai lần, trong thời gian ở cùng nhau ngắn ngủi như vậy có được sự thấu hiểu về đối phương là không thể. Một khi đã như vậy, vì sao anh lại muốn lấy cô? Vì vẻ bề ngoài sao?

Cô biết mình bộ dạng không tệ, nhưng cô liệu có đẹp đến mức làm cho người đã ngắm đủ các người đẹp từ khắp mọi nơi như Nhâm Thiếu Hoài nhất kiến chung tình sao?

“Điều này quan trọng lắm sao? Dù sao em sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không phải là anh thì cũng sẽ có những người khác.”

Anh là nhất kiến chung tình với cô, chỉ có điều đáp án này ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc, nào có thể hy vọng xa vời rằng cô sẽ tin tưởng, cho nên anh không nói gì cả. Dù sao, bọn họ còn có thời gian cả cuộc đời, một ngày nào đó cô sẽ hiểu.

“Anh......không phải là anh thích cơ thể của em đấy chứ?” Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Y Đằng Ưu Nhi nhớ lại từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, bất luận trong tình huống như thế nào thì anh cũng đều động tay động chân.

“Nếu thật sự anh chỉ là ham muốn cơ thể của em thì bây giờ anh đã có được rồi, chắc cũng thỏa mãn rồi chứ?”

Chiếm được rồi sẽ thỏa mãn, cảm giác mới mẻ không còn nữa, sự hấp dẫn của thân thể tự nhiên sẽ biến mất. Đến lúc đó, anh có lẽ sẽ khôi phục lý trí, cẩn thận lựa chọn bạn đời mà không làm phiền đến cô nữa?

Nghĩ đến việc mình đang không mặc gì nằm trên giường, cô vội vã ngồi dậy, kéo chăn che lấy toàn thân chuẩn bị xuống giường.

“Thỏa mãn?!” Bàn tay Nhâm Thiếu Hoài kéo chăn trên người cô ra, xoay người một lần nữa áp Y Đằng Ưu Nhi quay lại trên giường, “Em cho là một lần có thể trấn áp được du͙© vọиɠ của anh sao? Em quá ngây thơ rồi.” Y Đằng Ưu Nhi đáng giận, đã là người của anh rồi mà còn muốn rời đi! Quả thực nực cười!

Thêm Bình Luận