"Nhưng......nhưng cuộc họp này rất quan trọng." Dưới ánh mắt của Nhâm Thiếu Hoài, thanh âm Dương Kính Nguyệt nhanh chóng nhỏ dần.
"Tiền Minh, cho tới bây giờ, dự án Khánh Thái này toàn bộ quá trình cậu đều có tham dự, các hạng mục chi tiết, yêu cầu của bên ta và những điểm mấu chốt cậu cũng biết rõ. Từ giờ trở đi, dự án này giao cho cậu phụ trách, không thành vấn đề chứ?"
Tiền Minh lập tức hiểu ý của anh, vui mừng kinh ngạc và cũng tràn ngập tin tưởng với bản thân mình."Đương nhiên!"
Mãi đến khi tất cả mọi người đã rời đi, Y Đằng Ưu Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, thuận thế ngồi vào ghế sô pha.
"Nói đi!" Mang cho cô một li nước trái cây từ quầy bar nhỏ, Nhâm Thiếu Hoài ngồi xuống cạnh cô, cánh tay dài vòng quanh vai cô, trong giọng nói thoải mái mang chút trêu chọc:"Nghe nói em bận kinh khủng, ngay cả hôn lễ gần kề của chúng ta cũng không thể bận tâm. Cho nên anh rất ngạc nhiên, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức có thể làm cho Y Đằng tiểu thư bận trăm công nghìn việc lại đến thương lượng với mình."
Từ sau khi tuyên bố hôn ước của hai người, Nhâm Thiếu Hoài liền dọn ra khỏi Y Đằng gia, quay lại khách sạn anh ở lúc đầu ở tạm phòng tổng thống (Vi: ở tạm ạ???). Hơn một tuần rồi, vài lần anh rất muốn tìm cô để bồi dưỡng cảm tình nhưng cô lại lẩn như cá trạch, luôn luôn có cách làm cho anh không thể tìm thấy.
Có điều, anh tuyệt đối không sốt ruột. Một khi hôn ước đã định, cô là vật trong bàn tay anh, muốn trốn cũng không trốn được. Mà lịch làm việc của anh vốn đã rất bận, bây giờ lại phải cử hành hôn lễ, rất nhiều việc mà anh thì không thể phân thân đi giải quyết hết được. Bất đắc dĩ, đành phải dung túng cho cô một lần. Chỉ là, vô sự không đăng tam bảo điện, hôm nay cô lại chủ động tìm đến anh, tuyệt đối là có mục đích.
"Đừng...... Đừng động chân động tay được không, anh như vậy em làm sao nói chuyện được?" Y Đằng Ưu Nhi cố nén lửa giận, cố gắng né tránh tay chân không yên và cái miệng rộng không an phận của anh,"Em thật sự có việc muốn nói với anh."
"Vì sao anh không thể động tay động chân với em? Em là vị hôn thê của anh, vị hôn phu thê thân thiết là chuyện thiên kinh địa nghĩa." (Vi: chuyện đương nhiên phải xảy ra như lẽ thường tình)
"Nhâm Thiếu Hoài!" Cánh tay vừa bỏ ra lại lần nữa đặt lên thắt lưng cô, đẩy cái miệng đang tiến đến của anh ra, cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái rồi đứng dậy ngồi sang phía đối diện.
"Được rồi." Anh cởϊ áσ khoác âu phục, thả lỏng cà vạt, lười biếng dựa vào sô pha,"Em rốt cuộc muốn thương lượng cái gì?"
Dù sao cũng không cần phải gấp gáp, anh không muốn doạ cô sợ thêm. Tuy là nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn không khỏi nói thầm:"Hy vọng chuyện em muốn nói thực sự quan trọng như vậy."
Cô thật cẩn thận nhìn anh, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Đừng lo lắng, có cái gì muốn nói thì nói đi, anh sẽ không ăn em đâu." Nhâm Thiếu Hoài mỉm cười trấn an cô,"Chúng ta cũng sắp thành vợ chồng rồi, còn có chuyện gì không thể nói? Chỉ cần hợp lý, anh đều sẽ đồng ý với em."
"Em......" Cô hít sâu một hơi, dùng chút dũng khí sắp hết bật thốt lên nói:"Em muốn anh chủ động huỷ bỏ hôn ước."
Nụ cười của Nhâm Thiếu Hoài cứng đờ, đôi mắt thâm sâu hắc ám bắn ra mũi tên băng trí mạng thẳng về phía cô. Cô phút chốc ngừng thở, mồ hôi lạnh như băng chảy xuống thái dương, không khí thoải mái nháy mắt tiêu tán không còn.
"Không phải anh nghe lầm chứ?" Anh chậm rãi mở miệng hỏi.
Không thấy anh có động tác đặc biệt gì nhưng cô lại trực giác nóng hết cả ruột, cứ như trước mắt là con báo đang vận sức chờ tấn công, lúc nào cũng có thể xông tới xé xác cô thành từng mảnh nhỏ.
"Em muốn anh chủ động huỷ bỏ hôn ước?"
"Em......" Cô sốt ruột mân mân đôi môi khô khốc. Sao lại thế này? Cô cùng lắm chỉ là muốn xin anh chủ động huỷ bỏ hôn sự mà thôi, anh cần phải dọa người như vậy sao?
"Việc này...... Thật ra cũng không nhất định phải hủy bỏ hôn ước, em biết cuộc hôn nhân này liên quan đến quan hệ hợp tác làm việc giữa hai gia tộc, không phải nói huỷ là có thể huỷ được. Có điều, em cũng chỉ cần anh huỷ bỏ hôn ước với em thôi, dù sao chỉ cần cô dâu là người nhà Y Đằng thì sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của hai nhà. Anh vẫn có thể lựa chọn trong số những tiểu thư chưa kết hôn khác ở Y Đằng gia, ví dụ như Liên Na diễm lệ hoặc là Mĩ Sa Tử ôn nhu......"
"Đủ rồi!" Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng quát một tiếng, cắt ngang cô đang thao thao bất tuyệt,"Anh không định nhẫn nại để nghe mấy chuyện đó, anh chỉ cần biết rằng, nếu anh có thể chọn một người trong số các tiểu thư ở Y Đằng gia thì tại sao không thể là em?"
Phút chốc, anh ngồi thẳng lưng lên giống như bị điện giật, một màn cảnh tượng vô cùng thân thiết ở trong đầu chợt lóe rồi biến mất, lòng đố kị ầm ầm nổi lên, đôi mắt đen láy như đang sắp phát hoả.
"Hai ngày trước, ở đại sảnh dưới lầu anh thấy em cùng một người đàn ông quần áo bảnh bao thân mật đi vào, hắn ta là ai vậy? Em và hắn ta có quan hệ gì?"
Chết tiệt, tuy rằng hai người chưa kết hôn, nhưng nếu hôn ước đã định, cô nên cắt đứt quan hệ với tất cả những người đàn ông khác, nghĩ đến thôi cũng không được, huống chi là ôm ôm ấp ấp.
Nghĩ đến việc người đàn ông kia có khả năng chính là nguyên nhân cô cự tuyệt hôn sự, một cảm xúc quái dị không hiểu nổi lập tức ở như cỏ dại lan tràn trong l*иg ngực, làm anh khó chịu đến muốn gϊếŧ người.
"Hắn ta là người đàn ông của em? Em yêu hắn ta phải không? Nói!"
"Em......" Cô muốn phủ nhận nhưng lại bị khí thế bức người của anh chọc giận, nhịn không được nói bừa:"Em có người yêu hay không là chuyện của em, không liên quan gì đến anh hết, tại sao em phải báo cáo với anh?"
"Câm mồm!" Nhâm Thiếu Hoài đứng bật dậy lao về phía cô, ép Y Đằng Ưu Nhi còn đang chưa kịp phản ứng vào ghế sô pha, bàn tay cứng rắn nhanh như tia chớp khóa trụ cổ cô, cứ nhứ hận không thể bẻ gãy nó, gió lốc bùng lên nơi đáy mắt thâm trầm tối tăm."Y Đằng Ưu Nhi, em thật quá to gan, dám cùng người đàn ông khác câu kết làm bậy sau lưng tôi."
"Không có, em không cùng những người khác thông đồng." Cô vội kêu lên, toàn thân kinh hãi."Người anh nói kia hẳn là anh Sơn Bản, anh ấy là bạn anh Long, chỉ giống như một người anh khác của em thôi, hôm đó bọn em cùng lắm chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi."
Sự bất mãn của cô đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi vì ánh mắt cuồng bạo của anh, mèo hoang không nghe lời nhất thời trở thành mèo con hiền lành chịu đủ kinh sợ, cô vừa sợ đau lại quý cái mạng nhỏ của mình nào dám tùy ý khıêυ khí©h nữa.
Y Đằng Ưu Nhi là bông hoa được che chở lớn lên trong nhà kính, từ khi sinh ra liền được mẹ và anh trai hết mực yêu thương, cho dù làm sai chuyện gì thì thái độ trách cứ buồn bực của bọn họ vẫn là sủng nịnh không thôi. Sống hơn hai mươi năm, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy qua lửa giận khủng bố như vậy.
Thấy biểu tình của anh có chút thả lỏng, cô vụиɠ ŧяộʍ thở ra, thật cẩn thận tách năm ngón tay như sắt thép ra, thấy anh không phản đối, lá gan lại lớn hơn một chút, nhẹ nhàng đẩy l*иg ngực to lớn ra, đáng thương nói:"Đứng lên đi, anh rất nặng, đè nặng như vậy làm em sắp không thở được nữa rồi."
Hai mắt chăm chú nhìn vẻ mặt vô tội của cô, do dự một chút, anh chậm rãi ngồi dậy, thuận tay kéo cô lên cùng.
Y Đằng Ưu Nhi đại nạn không chết vội vàng đứng lên, vuốt vuốt nếp nhăn trên âu phục, lại hít một hơi không khí ngọt ngào, cuối cùng cũng đã có khí lực để oán giận.
"Cái gì mà câu kết làm bậy, nói cho anh biết, em là ngôi sao trong làng thời trang Paris nha, còn rất nhiều tri thức muốn tiếp thu, làm gì có thời giờ để lãng phí như vậy, anh nói khó nghe quá đi......"
Phút chốc, cảnh tượng Y Đằng Ưu Nhi và Sơn Bản Tư không coi ai ra gì thân mật cười đùa lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Nhâm Thiếu Hoài.