“Nhâm Thiếu Hoài!”
Người bên ngoài không biết hai người đang giơ thương múa kiếm, không thấy được lửa giận bên dưới mặt nạ hoà nhã của Y Đằng Ưu Nhi, chỉ thấy bọn họ thân thiết ôm ấp cứ nhảy một bài lại một bài. Biểu hiện nhiệt tình ngoài ý muốn của Nhâm Thiếu Hoài làm cho Y Đằng Văn vui sướиɠ khẽ nâng đuôi lông mày.
Vốn tưởng rằng người có khả năng được Nhâm Thiếu Hoài để mắt tới nhất không phải là Mĩ Sa Tử thì chính là Liên Na, không ngờ Ưu Nhi xuất hiện lại làm đảo ngược hết thảy. Có điều, bất luận Nhâm Thiếu Hoài nhìn trúng ai đều tốt cả, kết quả vẫn giống nhau.
Phù, xem ra ông sẽ không phải thất vọng rồi. Chỉ là......
Đôi mắt khôn khéo lướt qua chỗ Y Đằng Long, trầm ngâm một chút, trong lòng ông lập tức có tính toán.
Ngược lại với Y Đằng Văn đang vui vô cùng, những người đẹp tham dự bữa tiệc lại đang ghen ghét dữ dội, hận không thể xông lên đem hai người “xé” ra khỏi nhau.
Y Đằng Ưu Nhi vô lực không thể thoát thân cũng rất muốn nhanh chóng “xé bỏ” Nhâm Thiếu Hoài đang dính ở trên người đi, tầm mắt cầu cứu hướng về phía anh trai. Nhưng Y Đằng Long lại có thái độ khác thường, ánh mắt bất đắc dĩ quét về phía đám mỹ nữ đang bao quanh bên người anh, nhún nhún vai với đứa em gái bảo bối, ý nói mình bất lực.
Y Đằng Long nhận thấy mình đã quá mức bảo hộ em gái khiến cô ngây thơ quá độ như thế này. Bởi vậy, anh quyết định thừa dịp cơ hội đêm nay cho cô em gái bảo bối thoáng biết một chút về tình trạng thực tế. Dù sao thì trong tầm mắt của anh cô cũng không thể gặp chuyện gì bất trắc được. (Vi: nhầm to rồi)
Y Đằng Ưu Nhi đáng thương lại không biết mình đã bị anh trai thả trâu ăn cỏ (Vi: ý nói tạm thời không quan tâm đến), bất quá, khi cô vừa ngoái đầu lại nhìn đã phát hiện ra bản thân mình đang trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
“Nhâm Thiếu Hoài, anh rốt cuộc muốn nhảy đến khi nào đây? Nếu anh còn không đổi bạn nhảy thì tôi khẳng định sẽ chết không toàn thây đó.” Những mũi tên nhọn loé sáng lạnh lẽo từ xung quanh phóng tới làm cho lông tơ toàn thân cô dựng đứng.
Nhâm Thiếu Hoài giương mắt nhìn theo tầm mắt cô. Chỉ cần chạm vào ánh mắt anh, chúng mỹ nữ liền như những nụ tầm xuân được cơn gió thổi qua đánh thức, chỉnh sửa nhan sắc, bày ra lúm đồng tiền như một đóa hoa cực kì xinh đẹp.
“Thực quá bất công!” Cô không cho là đúng bĩu môi, nhịn không được oán giận: “Cái loại đại sắc lang cử chỉ càn rỡ như anh sao lại được hoan nghênh như vậy? Mắt các vị tiểu thư đều mù hết rồi sao? Sao không có ai nhận ra được anh thật ra chỉ có cái bề ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thì là một đống thối rữa......”
Những lời phê bình không chút kiêng nể chọc giận Nhâm Thiếu Hoài, bàn tay đang đỡ lưng cô bỗng nhiên thắt chặt.
“Oái......” Cô kêu rên, thập phần ngoan ngoãn câm miệng nghe giảng.
“Y Đằng tiểu thư yêu quý, em vừa mới nói gì đó tôi không nghe rõ lắm, phiền em lặp lại lần nữa.
“Tôi nói...... Nói......” Dưới ánh mắt chim ưng lóe ra mũi nhọn, Y Đằng Ưu Nhi không chạy trốn chết đã là tốt lắm rồi, làm sao còn dám lặp lại câu nói kia, đôi mắt linh hoạt chuyển động, cô cứng rắn ưỡn ngực nói: “Tôi khát.”
“Hả?” Anh hoài nghi nhìn cô.
“Hả cái gì mà hả, người ta đang khát.” Cô chu đôi môi cánh hoa hồng nhuận, “Là phụ nữ, lại là tiểu thư, tôi rất vinh hạnh có thể được anh phục vụ. Nếu không thì mời anh buông ra, tôi có thể tự đi kiếm được.”
Suy nghĩ một chút, Nhâm Thiếu Hoài lôi cô ra khỏi sàn nhảy, lôi một mạch vào chỗ thoáng khí, vuốt ve khuôn mặt hơi ra mồ hôi của cô, nghiêm lệnh nói: “Em ở yên đây chờ, tôi đi một chút rồi quay lại, nhớ kỹ, không được đi đâu cũng không được nhận lời khiêu vũ với bất kì người đàn ông nào, rõ chưa?”
“Biết rồi!” Nhưng nói được đâu phải sẽ làm được.
Biểu tình của cô vô tội như vậy nhưng nghĩ lại “tiền án” của cô, anh không thể không dặn lại: “Em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không--” Anh cố ý kéo dài giọng, cuối cùng kết thúc bằng hai tiếng hừ hừ, ý uy hϊếp ngắn gọn mà hàm súc.
Hừ hừ? Nghẹt mũi hay sao chứ! Cô lơ đễnh làm mặt quỷ với bóng dáng đang đi xa dần của anh, tròng mắt trong suốt hơi chuyển động, thầm nghĩ lúc này không trốn thì còn lúc nào?
Mới xoay người cô liền gặp hai chị em ghen tỵ đến nổ mắt-- Liên Na và Mĩ Sa Tử đang tiến đến. Không đợi các cô mở miệng, Y Đằng Ưu Nhi lập tức lớn tiếng doạ người.
“Tôi hiểu ý của các cô, nhưng việc đó tôi không quan tâm.” Sự nghiệp thời trang của cô vừa mới bắt đầu, cô không có thời gian cũng không có tâm tình nói chuyện yêu đương. Dừng một chút, cô lại nói: “Nếu các cô có ý với Nhâm Thiếu Hoài, cá nhân tôi hết sức cổ vũ hai người ra sức tấn công, tranh thủ tình cảm của anh ta. Các cô thông minh như vậy, đương nhiên đều hiểu Nhâm Thiếu Hoài kia mới là người quyết định chọn ai.”
Hai người đồng thời sửng sốt, họ biết Y Đằng Ưu Nhi nói có lý, “Nhưng......”
“Không có gì phải nhưng hết, tôi vừa nói rồi đấy, nếu thật sự thích anh ta thì nhanh tay mà theo đuổi đi, đừng để mình phải hối hận.” Y Đằng Ưu Nhi phất tay chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang muốn nói gì đó của họ, lại thấy Nhâm Thiếu Hoài đang chậm rãi xuyên qua đám người hướng về chỗ này liền lập tức giật dây nói: “Thừa dịp bây giờ anh ta đang rảnh, các cô còn không mau đi qua đi? Tôi thấy Chân Lý Tử cứ như hổ rình mồi, hiển nhiên là rất có ý đồ, các cô mau nhanh nhanh lên, cẩn thận bị cô ta đoạt trước.”
Hai chị em họ ý thức được nguy cơ đang đến, không thèm cãi nhau với Ưu Nhi nữa mà vội vàng đi nghênh đón.
Y Đằng Ưu Nhi cười trộm, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nam tính xa lạ.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh được nhảy cùng cô một điệu không?”
Y Đằng Ưu Nhi trực giác muốn cự tuyệt nhưng tròng mắt trắng đen rõ ràng vừa chuyển động liền, “Cám ơn!” Khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười ngọt ngào, vươn bàn tay nhỏ bé đáp lại lời mời từ người đàn ông xa lạ, thấy anh ta vẫn đang ngẩn người nhìn, cô liền chủ động kéo anh ta vào sàn nhảy.
Nhâm Thiếu Hoài từng bước chậm rãi bất ngờ lâm vào mỹ nữ trận, bị các người đẹp vây quanh ráo riết. Thế nhưng hai tròng mắt hừng hực lửa hận vẫn không gặp trở ngại gì mà thẳng tắp bắn về phía Y Đằng Ưu Nhi đang cười rất tươi lôi người bạn nhảy mê hồn đãng thần chỉ biết ngây ngô cười vào sàn nhảy.
“Đáng chết!”
Rõ ràng đã hứa với anh rằng sẽ không đi lung tung, cô lại vẫn dám nhận lời khiêu vũ cùng người khác!
Nhâm Thiếu Hoài đột nhiên tức giận làm những người đẹp xung quanh kinh sợ thất sắc, hốt hoảng chạy trốn.
Y Đằng Ưu Nhi trên sàn nhảy phía xa cũng cảm nhận được cơn tức giận của Nhâm Thiếu Hoài.
Anh ta làm gì được cô chứ?! Đôi mắt như nước linh hoạt đắc ý nhìn về phía Nhâm Thiếu Hoài, giống như cố ý khıêυ khí©h, nhận khiêu vũ với hết người này đến người khác. Lúc sau chơi quá vui, cô thậm chí vứt luôn Nhâm Thiếu Hoài vẫn đang như hổ rình mồi sang một bên, nhảy một bài lại một bài......
“Cô ta không hợp với anh.” Y Đằng Chân Lí Tử quả quyết nói, lòng đố kị tràn ngập khiến khẩu khí của cô trở nên thô lỗ.
Nhâm Thiếu Hoài thu hồi nhanh ánh mắt đang nhìn chằm chằm Y Đằng Ưu Nhi, con ngươi đen khẽ nheo lại. Khi anh mở mắt ra, cảm xúc lúc trước đã biến mất không chút dấu vết. Đối với câu bình luận tự cho là đúng kia anh cũng chỉ thản nhiên thoáng nhìn, thái độ bình tĩnh làm người ta khó có thể đoán được ý nghĩ thật sự của anh.
Điều này làm cho Y Đằng Chân Lí Tử đã thất bại rất nhiều lại càng cảm thấy nôn nóng.
Từ sau khi quyết định lấy ngai vàng phu nhân tập đoàn Lôi Phong làm mục tiêu, Y Đằng Chân Lí Tử liền tiến hành điều tra và theo dõi bí mật Nhâm Thiếu Hoài, lợi dụng hết cỡ mỗi một cơ hội có thể xuất hiện trước mặt anh. Nhưng trong suốt mấy ngày nay tới bây giờ, thứ mà cô đạt được, ngoại trừ suy sụp vẫn là suy sụp.