“Lão đại yêu, Nhâm lão đại yêu quý, cậu đang ở đâu thế?” Âu Sùng Viễn một chút cũng không bận tâm về hình tượng quý tộc độc thân hoàng kim của mình, hai tay đang ôm một đống tài liệu quảng cáo gọi ầm ĩ tiến thẳng vào. “Người thanh mai trúc mã kiêm bạn bè đáng yêu của cậu đại giá quang lâm đây, còn không mau đi ra nghênh……” Anh giơ bàn chân to lên đạp một phát vào cánh cửa đang hé mở, ‘phịch’ một tiếng, ván cửa dày cộp của văn phòng tổng tài lên tiếng trả lời rồi mở toang ra.
“Ai da……” Nhìn thấy một đôi mắt kinh hãi to quá độ ở bên trong, anh biết mình lại tự đào mồ chôn làm gián đoạn một cuộc “Hội nghị nội các”.
Tuy rằng trên tay đang cầm “Kim bài miễn chết”, nhưng…… Nhâm lão đại yêu quý!! Cặp mắt tổng tài đại nhân của tập đoàn Lôi Phong mây đen dầy đặc, con ngươi đen bắn ra tia lửa điện vẫn đang nhìn trừng trừng làm anh toát hết mồ hôi lạnh, chỉ dám đứng ở cửa cười gượng.
“Ngại qua, ngại quá, tôi lại vô tình làm gián đoạn hội nghị của mọi người.”
“Chết tiệt, cậu tốt nhất nên có chuyện gì quan trọng, nếu không……” Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng cười, sau khi liếc đầy ẩn ý về phía Âu Sùng Viễn vừa mới tiêu sái đá văng cánh cửa lớn.
“Ặc……” Âu Sùng Viễn hít một ngụm khí lạnh, bất giác lui bước chân, nhất thời biến thành con gà trống, miệng không ngừng kêu lên:”Đừng kích động, lão đại, chuyện gì cũng phải từ từ. Tôi, tôi……” Anh đưa tay giơ tập tài liệu lên cao: “Tiểu nhân hôm nay là vâng mệnh đến để tuyên đọc ý chỉ của Thái Hậu, không phải là cố ý đến làm phiền đâu ạ.”
Âu Sùng Viễn bộ dạng khôi hài làm cho những trợ lí tham dự hội nghị buồn cười không thôi.
Nhâm Thiếu Hoài hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều. Chiếc cắm cương nghị khẽ nhếch lên, các trợ lí lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng tài.
Âu Sùng Viễn thở ra một hơi, nguy hiểm đã qua, “tế bào diễn kịch” trong người như con gián bị đánh không chết lại bắt đầu vui vẻ.
“Ý chỉ ban xuống …” Anh trùng chân tạo tư thế, lại ra sức khụ khụ hai tiếng, hai tay đem tập tài liệu nâng cao đến trán, trang nghiêm trang trọng tuyên chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Thái Hậu chiếu viết……”
Nhâm Thiếu Hoài lạnh lùng liếc xéo anh, chậm rãi đứng dậy, bàn tay bất ngờ đảo qua - một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên!
“Ôi……” Ném tập tài liệu trên trán lên bàn như bị bỏng vì cầm khoai lang, Âu Sùng Viễn ôm lấy đầu lủi tới chân tường khóc thét.”Nhâm lão đại, tôi là người bạn thanh mai trúc mã đáng yêu của cậu đấy nha, sao cậu có thể độc ác với tôi như vậy, nói đánh là đánh, ngay cả chút tiếp đón cũng không có.”
“Tiếp đón cái đầu cậu á!” Nhâm Thiếu Hoài rút tay về, mỉm cười tà ác: “Còn muốn chơi phải không? Đúng lúc bổn thiếu gia ta gần đây công sự bận rộn, thập phần thiếu vận động, cậu……” Nhâm Thiếu Hoài liếc mắt một cái nhìn thân hình gầy còm của anh,”Vừa vặn có thể làm một bao cát hình người.”
“Lão đại!” Âu Sùng Viễn nghe vậy biến sắc: “Thánh Thượng tha mạng a, tiểu nhân biết tội rồi. Biết sai mà sửa là việc rất tốt, đại nhân ngài đại lượng, tạm tha cho tôi lần này đi!” Ô ô…… Nhất định là hôm nay lúc ra khỏi cửa anh đã quên không tính toán giờ giấc theo lịch thì mọi việc mới không thuận lợi, mới áp dụng một chút bệnh nghiện diễn đã bị đánh cho u cả đầu.
Nhâm Thiếu Hoài hừ một tiếng, tùy tiện giở tập tài liệu, bên trong là tấm ảnh nghệ thuật của một cô gái xinh đẹp, bên dưới ảnh là tràn ngập dày đặc tư liệu gia cảnh của cô ta.
“Đây là cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào Âu Sùng Viễn.
” Chiếu chỉ xem mắt a, cậu không thấy sao?” Âu Sùng Viễn vẻ mặt vô tội,”Đừng coi thường tập tài liệu này, những mỹ nữ bên trong tất cả đều đã được chọn lựa kĩ càng, họ toàn là những thục nữ nổi tiếng. Thái Hậu sáng nay đã hạ ý chỉ, mời ngài chuyên tâm chú ý một chút, cẩn thận tɧẩʍ ɖυyệt một lần, sau đó đem những người vừa mắt lập thành danh sách vòng tuyển, lão nhân gia bà sẽ sai người an bài ngày hẹn, cho hai người gặp mặt, ăn một bữa cơm.”
Nhâm Thiếu Hoài nhướng mày: “Xem mắt?”
Âu Sùng Viễn gật đầu, thao thao bất tuyệt nói:
“Lão đại, tôi đương nhiên biết cậu còn chưa định kết hôn. Nhưng mà cậu cũng đã sắp ba mươi, tự do tự tại qua ba mươi năm đầu của cuộc đời rồi, bây giờ yêu cầu cậu cưới một cô vợ làm ấm giường, nhân tiện sinh hai thằng cu nối dõi tông đường cũng đâu có gì quá đáng!”
“Thái Hậu đại nhân lần này rất quyết tâm, sáng sớm đã triệu tập tiểu nhân dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy một phen. Tuy rằng tôi đã cố gắng hết sức giải vây cho cậu, nhưng Thái Hậu hiển nhiên là không thể lay chuyển, hơn nữa đã ra tối hậu thư: Nếu không muốn thì tự cậu phải đi tìm một nàng kiều thê cho mình, còn không, thì chính bà sẽ đi nhờ người ta đến nhà Triệu Lệ Linh cầu hôn…… Lão đại!”
Đột ngột nhìn thấy động tác của Nhâm Thiếu Hoài, anh nhất thời giống như bị sét đánh nhảy dựng lên.”Thủ hạ lưu tình!”
Cho dù phản ứng của hắn có nhanh hơn thì Nhâm Thiếu Hoài cũng đã tay chân gọn gàng đem toàn bộ đống tài liệu vứt hết vào thùng rác.
“Xong rồi, xong rồi.” Âu Sùng Viễn vô phương cứu giúp chỉ có thể vòng quanh thùng rác duỗi thẳng chân, khóc thét nói:”Tôi nói Nhâm lão đại a, Cậu cậu…… Trời ạ, cậu cũng tốt bụng quá đấy, cậu làm thế này thì bảo tôi phải hồi báo Thái hậu đại nhân thế nào đây! Chẳng lẽ cậu thật sự muốn lấy cô nàng điêu ngoa gian xảo kia à?”
Triệu Lệ Linh là cô nàng điêu ngoa nổi tiếng trong giới xã giao, từ lúc trong buổi yến tiệc “vừa gặp đã yêu” với Nhâm Thiếu Hoài liền triển khai hành động liên tiếp nhiệt tình bừng bừng như lửa. Chỉ tiếc hành động của cô ta lại càng thêm chứng minh một điều, đó là câu danh ngôn “Nữ theo đuổi nam dễ hơn nam theo đuổi nữ” không thể áp dụng được với Nhâm Thiếu Hoài.
“Hừ!” Nhâm Thiếu Hoài không cho là đúng lườm hắn một cái.
Tuy rằng Triệu Lệ Linh lấy lòng Nhâm Thiếu Hoài không thành công nhưng đã thông minh mà biết đi đường khác, tập trung tấn công về phía Nhâm mẫu. Bất quá, nếu Nhâm Thiếu Hoài là một đứa con có hiếu thì Nhâm mẫu tuyệt đối lại là một người “Hiếu tử”– hiếu thuận với con. Từ sau khi chồng qua đời, con trai đã trở thành đối tượng chú ý duy nhất của Nhâm mẫu theo vòng tuần hoàn "Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử". Chính vì thế, những lời hôm nay cùng lắm chỉ là nói vậy thôi, Nhâm Thiếu Hoài hoàn toàn không lo lắng mẹ thật sự sẽ thay anh đến Triệu gia cầu hôn!
"Vậy sao cậu còn......"
Nhâm Thiếu Hoài hất cằm về phía thùng rác: "Những nàng thục nữ trong đó có người nào chúng ta chưa từng gặp qua ở các cuộc xã giao? Nếu muốn thì tôi đã sớm kết hôn rồi, còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Vị trí Nhâm thiếu phu nhân sở dĩ vẫn còn bỏ trống đến bây giờ ngoại trừ bởi vì anh bận về việc.. công tác không có thời gian ra, kỳ thật cũng là vì khi anh gặp những cô gái đủ tiêu chuẩn, mặc dù họ đều rất tuyệt vời cả về ngoại hình lẫn tính cách nhưng không một ai có thể khiến anh để ý, nói gì đến việc có ý định kết hôn.
"Nhưng mà......"
"Không có gì phải nhưng hết." Nhâm Thiếu Hoài xua tay cắt đứt bài thuyết phục tràng giang đại hải kéo dài không dứt mà hắn đã sớm chuẩn bị tốt,"Cậu yên tâm, tôi không phủ nhận mình yêu thích công việc hơn là có hứng thú với phụ nữ. Nhưng tôi biết rất rõ mình là người thừa kế duy nhất của Nhâm gia, có nghĩa vụ phải nối dõi tông đường cho nên tôi nhất định sẽ kết hôn."
Vậy là tốt rồi, bất quá trọng điểm là: "Khi nào?" Anh cũng không muốn suốt ngày bị Thái Hậu triệu đến.
"Đương nhiên......" Nhìn bộ dáng sốt ruột của anh, Nhâm Thiếu Hoài biết rõ chỗ khó xử của Âu Sùng Viễn nên lại càng xấu xa trêu đùa,"Không phải bây giờ! Việc nhỏ này cứ để đó đã, đợi sau khi tôi từ Nhật Bản trở về sẽ dành thời gian giải quyết. Điều quan trọng bây giờ là ngày mai sau khi tôi bay đi Nhật Bản, công ty sẽ giao cho cậu."
*Nhật Bản*
"Bí thư Thuyền Sơn."
"Hi, phó giám sát Y Đằng."
Thư kí riêng của tổng tài Thuyền Sơn vừa thấy có người tới liền đứng lên, nút đỏ của điện thoại trên bàn đột nhiên bật sáng, một giọng nói uy nghiêm truyền ra.