Chương 29

"Thật ra, ta đang đợi nàng ở đây. Ta muốn nói với nàng rằng bánh và canh chua ô mai nàng làm rất ngon, ta không có thói quen ở trần, chỉ là hôm nay trời quá nóng. Ta nói nô tỳ ra sân sau, tắm rửa không ngờ nàng lại tới." Hạ Vân Tĩnh đột nhiên đứng đối diện Mục Nhu, ánh mắt như lửa nóng nhìn nàng.

"Ta biết hôm nay thất lễ, cũng đã muộn, ta trở về nghỉ ngơi." Mục Nhu bị Hạ Văn Tĩnh trìu mến nhìn càng thêm hoảng sợ cùng xấu hổ, vội vàng muốn cầm đèn đi trở về.

Tuy nhiên, Hạ Văn Tĩnh nắm tay cô và nhẹ nhàng nói: "Ta biết nàng nghĩ ta phù phiếm hay đường đột, ta không quan tâm, nhưng ta muốn nói với nàng ta hối hận vì đã hủy hôn với nàng. Có lẽ nàng sẽ nghĩ rằng ta đã thay đổi quyết định của mình bởi vì sự xuất hiện của nàng , nhưng ta biết ta không phải, mỹ nhân ở Kinh thành nhiều như mây, ngay cả Yến Tiểu Vũ, người được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất ở đây, ta đã nhìn thấy người đó, nhưng trong lòng ta không chút gợn sóng. Chỉ có nàng, từ tối hôm qua gặp nàng, ta cả đêm không ngủ, trong đầu tràn ngập hình bóng của nàng, không dứt ra được!"

Sau khi Hạ Văn Tĩnh nói xong, Mục Nhu đã sững sờ, dù sao cô cũng chưa bao giờ được một người nam nhân nào thể hiện tình cảm, chứ đừng nói là thể hiện tình cảm thẳng thắn như vậy, cô thậm chí còn quên rút tay ra khỏi tay Hạ Văn Tĩnh.

Thấy vậy, Hạ Văn Tĩnh tiếp tục: "Ta biết rằng ta nói điều này quá đột ngột có thể dọa đến nàng, nhưng ta biết sau khi nàng đến phủ Quốc công lần trước, rất nhiều vị công tôn quý tộc đã đến hỏi thăm hôn ước với nàng, ta sợ bỏ lỡ nàng một lần nữa, vì vậy ta phải nói với nàng những suy nghĩ thật lòng của ta sớm hơn."

Thấy Mục Nhu hồi lâu không có trả lời, Hạ Văn Tĩnh nhớ tới vết tích lúc chiều nhìn thấy trên ngực Mục Nhu, liền lấy hết can đảm hỏi: “Nếu như nàng có người khác, ta cũng sẽ không ép. Suy cho cùng, ngày hôm đó hủy bỏ hôn ước là lỗi của ta."

Những lời này cuối cùng cũng đánh thức Mục Nhu, nàng vội vàng rút tay ra khỏi tay Hạ Văn Tĩnh, cầm lấy ngọn đèn, hốt hoảng nói: “Hạ thiếu gia, thật sự đã khuya rồi, nếu như bị người ta bắt gặp nói sẽ đồn thổi không tốt, Mục Nhu trở về nghỉ ngơi trước."

Nói xong, cô vội xách đèn và váy, bước nhanh rời đi hồ sen.

Hạ Văn Tĩnh không hiểu ý của Mục Nhu, chỉ nghĩ rằng cô là một cô gái nhút nhát, không thể trả lời tốt, nhưng cô ấy không từ chối rõ ràng, điều đó đồng nghĩa với việc cô đồng ý, hắn không thể không nâng lên khóe miệng, âm thầm hài lòng.

Từ đó về sau, Hạ Văn Tĩnh mỗi lần đi ra ngoài, khi trở về đều mang theo một ít đồ vật mà con gái thích, có khi là kẹo trái cây ăn thật ngon, có khi là đồ chơi bằng gỗ tinh xảo, hoặc là trang sức kẹp tóc, tóm lại là những thứ con gái có thể thích, hắn đều mang chúng về cho Mục Nhu.

Sau khi làm như vậy ba lần, mọi người trong Hạ gia đều biết hành động của Hạ Văn Tĩnh, thậm chí Hạ Vãn Vãn cũng luôn miệng nói rằng ca ca không còn thích cô nữa, phải mất một thời gian dài hắn mới dỗ dành được Hạ Vãn Vãn.

Mục Nhu hiện tại ngoài mặt tránh né Hạ Văn Tĩnh, nhưng trong lòng đã có gợn sóng, nàng không có ý nói mình thích hoa sen, vì nó từ trong bùn mà ra, không bị vấy bẩn, sau đó hắn một đêm tìm thợ thủ công , làm bộ tách trà hình hoa sen, bộ trâm cài tặng cho cô.

Ngoài ra, Bạch Thiếu Vũ đã khoảng nửa tháng không đến kể từ ngày đó, Mục Nhu dần dần thả lỏng cảnh giác, mặc dù cô không dám trắng trợn đi gần với Hạ Văn Tĩnh, nhưng mỗi đêm, cô luôn cầm đồ vật Hạ Văn Tĩnh trong tay, nhìn nó cẩn thận, trong lòng cô sẽ rất vui.

Chiếc trâm trên tay cô là kiểu hoa sen do Hạ Văn Tĩnh đặc biệt làm, Vãn Vãn sau khi nhìn thấy rất thích, nằng nặc đòi anh trai mua một chiếc khác nhưng Hạ Văn Tĩnh không muốn tặng nó. Tuy nhiên, Vãn Vãn đã bị Hạ Văn Tĩnh chặn lại nói riêng với cô rằng cặp kẹp tóc này được làm rất tinh xảo, hiện tại nó là chiếc duy nhất ở Kinh thành. Trong lòng anh, Mục Nhu giống như một bông hoa sen, cao quý, bất khả xâm phạm, và cũng là duy nhất.

Một cô bé mười sáu tuổi được ưu ái như vậy, nghe những lời như vậy sẽ không động lòng sao, ban ngày không dám lộ ra ngoài, nhưng ban đêm sẽ cầm chiếc trâm lên ngắm nghía một cách trìu mến mà không dám sử dụng nó.

Mục Nhu đang chăm chú nhìn, nhưng cánh cửa bị đẩy ra cót két, Mục Nhu định thần lại, nhìn về phía cửa, là Bạch Thiếu Vũ đi vào! !