Chương 26

Sáng sớm hôm sau, Hạ Văn Tĩnh đến biệt viện chào hỏi Hạ phu nhân, sau khi ăn điểm tâm xong, hắn vẫn chưa rời đi.

Đến giờ ăn trưa, muội muội Hạ Vãn Vãn của hắn cũng đến biệt viện của mẫu thân để cùng bà ăn cơm trưa, nhưng Mộ cô nương đợi mãi không thấy xuất hiện, hắn nghe rõ ràng từ người hầu trong viện rằng cô lúc nào cũng dùng bữa trưa hàng ngày cùng mẫu thân.

Hạ Văn Tĩnh rốt cục nhịn không được, thuận miệng hỏi: "Mấy ngày trước Mục cô nương không phải cùng mẫu thân ăn cơm, sao hôm nay không đến."

Nhắc đến chuyện này, Hạ phu nhân mắng: " Con nói ra câu này không thấy xấu hổ sao. Ta rõ ràng có hai đứa con, nhưng hai đứa còn không quan tâm ta bằng Mục Nhu. Vừa đến hè, ta chán ăn, tiểu cô nương đã vào bếp làm món tráng miệng cho ta ăn mỗi ngày."

Hạ Văn Tĩnh xấu hổ nói:" Đầu bếp không phải nấu tất cả các món ăn sao? Con là nam nhân sao có thể nấu ăn được?"

" Ca ca, hôm nay anh thật may mắn, hãy thử món bánh do Mục Nhu tỷ làm, ăn rất ngon." Hạ Văn Tĩnh nghe thấy đồ ăn do Mục Nhu làm lập tức lấy lại tinh thần

Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Mục Nhu đã bưng một đĩa bánh đi vào trong viện, nàng mặc một chiếc váy dài đến ngực màu vàng da ngỗng, chiếc váy càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng. Vì nóng cô đỏ bừng mặt, tóc hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, nhưng dù vậy, thay vì tỏ ra xấu hổ, cô ấy lại trông dịu dàng và đáng yêu hơn.

Đêm qua ánh trăng mờ mịt, hắn nhìn không rõ lắm, bây giờ mặt trời chói chang, nhìn kỹ lại, hắn cảm thấy nàng xinh đẹp không gì sánh được, ngũ quan thanh tú, nước da trắng nõn, đáng nhớ nhất là đôi mắt trong veo như nước, giản dị đáng yêu nhưng trong mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều có một nét quyến rũ mờ nhạt.

Mục Nhu rất khó chịu với ánh mắt nhìn chằm chằm không chút nao núng của Hạ Văn Tĩnh, may mắn thay, Hạ Vãn Vãn đã đi ra kịp thời trêu chọc: "Ca ca, anh có thấy mình ngốc không? Có hối hận vì đã hủy bỏ hôn ước với Mục Nhu tỷ không?."

Hạ Vân Tĩnh lúc này mới hoàn hồn lại, lúng túng nói: "Đừng nói nhảm!"

Mục Nhu cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng khom người đem đĩa thức ăn đặt ở trước mặt Hạ phu nhân, tìm một chỗ ngồi cách Hạ Vân Tĩnh rất xa, ngồi xuống.

Nhưng khoảnh khắc Mục Nhu cúi xuống, áo của cô ấy hơi mở ra, Hạ Văn Tĩnh nhìn thấy trên ngực cô ấy có một dấu vết không rõ nguồn gốc, hình như là vết đỏ do bị cắn hoặc vết bớt do bị thương.

Chẳng lẽ cô đồng ý hủy hôn ước bởi vì cô đã có người đàn ông khác?

Hạ Văn Tĩnh suy nghĩ miên man, Hạ phu nhân đã đặt một miếng bánh vào bát của hắn, nói với giọng ấm áp, "Hãy thử món của Mục Nhu làm đi. Món này dùng nguyên liệu như táo gai và vỏ quýt hấp chín, đặt chúng vào hầm băng, vừa thanh nhiệt giải nhiệt mùa hè, vừa khai vị”.

Hạ Văn Tĩnh bị dấu ấn trên ngực Mục Nhu làm phiền, sau khi cắn một miếng qua loa lấy lệ, Hạ Văn Tĩnh nói: "Mẫu thân, con đột nhiên cảm thấy không khỏe, con về phòng nghỉ ngơi trước."

Nói xong hắn đứng dậy rời bàn ra khỏi sân.