“Trêu chọc nó đã khiến em đạt tới cao trào rồi?” Thẩm Uyên cười khẽ: “Anh vẫn còn chưa làm gì đâu.”
Không biết đó có phải là ảo giác hay không, Bạch Niệm Tô nghe ra được trong tiếng cười của anh mang theo một chút chế giễu.
“Còn muốn thoải mái hơn không?” Anh hỏi cô, bàn tay lập tức rời khỏi bầu ngực trắng như tuyết của cô, bàn tay to liền hạ xuống sờ soạng nơi bí mật phía dưới của cô: “Ướt rồi sao? So với những gì mà anh nghĩ còn mẫn cảm hơn… nhóc lẳиɠ ɭơ.”
Trước mắt Bạch Niệm Tô trở nên mông lung nhưng ngược lại các giác quan khác lại càng trở nên nhạy cảm hơn.
Khi anh nói chuyện toàn bộ hơi thở nóng bỏng đều phả lên da thịt cô, mỗi một chữ đều giống như cất giấu một sự ái muội, cảm giác như bản thân mình đang say trong men rượu vậy.
Khoảnh khắc bàn tay anh vừa lướt qua vùиɠ ҡíи của cô, giống như bọt sủi lên vậy, khiến cho dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong cơ thể cô cũng chảy ra nhiều hơn.
Lần đầu tiên trong đời cô bị cao trào vây hãm, vô tình khẽ ngâm nga: "Ừ ~"
Thẩm Uyên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một cái, khuôn mặt của cô bị che dưới lớp vải, trên cổ ửng hồng một mảnh, suýt nữa lan đến ngực.
Một bên anh quan sát dáng vẻ ngượng ngùng của cô, một bên đứng dậy khỏi người cô, không nhanh không chậm cởϊ áσ ra, cởi bỏ dây lưng.
Bạch Niệm Tô nghe thấy âm thanh của khóa thắt lưng được mở ra, “cạch” một tiếng, tiếp sau đó là âm thanh của khóa kéo bị kéo xuống.
Mỗi một động tác của anh đều khiến du͙© vọиɠ trong cơ thể cô rục rịch, khiến cô vừa mong đợi vừa sợ hãi.
Sự cọ xát của quần áo cùng với hơi thở nặng nề của anh trêu chọc màng nhĩ của cô.
Cô cảm thấy hạ thân lạnh buốt, lớp vải mỏng nhẹ che đậy nơi kín đáo đã bị anh cởi bỏ.
"Không ..." Cô vừa dứt lời, hai chân đã bị anh cưỡng ép mở ra, cảm giác xấu hổ mạnh mẽ dâng lên.
"Nhưng mà, anh đã nhìn thấy rồi ~" Thẩm Uyên nói đùa, nhìn chăm chú vào vùиɠ ҡíи của cô.
Huyệt nhỏ của cô vô cùng xinh đẹp, giống như một chiếc bánh bao màu trắng, ngay cả lông cũng không có.
Hai cái môi lớn mềm mại mập mạp thẹn thùng che đi khe hẹp, chính là một cái bánh bao hấp nổi tiếng.
Ngón tay thô ráp của người đàn ông lướt qua xương mu của cô, vuốt ve đùi trong, rồi đảo tròn quanh vùиɠ ҡíи của cô, giống như gãi vào đúng chỗ ngứa, khiến cô phải chịu đựng sự dày vò.
Cuối cùng, ngón tay của anh khẽ chạm vào lớp thịt mềm mại, cô khẽ “ưm” một tiếng, phía bên dưới cũng co rút lại theo, tiết ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, làm ẩm ướt ngón tay thon dài của anh.
Đôi mắt anh tối sầm lại, bôi dâʍ ŧᏂủy̠ trên ngón tay mình lên khắp hoa huyệt của cô, thỉnh thoảng, thỉnh thoảng đầu ngón tay tiến vào bên trong hoa huyệt, lại có chút giống như vô tình chạm vào hoa hạch phía sâu bên trong.
Bạch Niệm Tô không thể chịu được kí©h thí©ɧ này, hoa huyệt vô cùng ngứa ngáy, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng không ngừng trào ra bên ngoài.
"Đừng chạm vào nữa..." Giọng nói mềm mại của cô còn mang thêm vài phần ấm ức, như thể cô sẽ bị anh ức hϊếp giây tiếp theo có thể lập tức bật khóc.
“Sao lại không cho anh chạm vào?” Cô càng cự tuyệt, anh lại càng muốn đẩy hai môi âʍ ɦộ của cô ra, còn nghiêm túc muốn nhìn thấy u cốc hồng hồng.
Âʍ ɦộ của cô đã sớm cứng lên, sung huyết, môi âʍ ɦộ nhỏ phía bên dưới đỏ sẫm, giống như một bông hoa hải đường trong mưa.
m hộ cô mở ra một cách đáng thương, phun ra chất dịch nhớp nháp chảy tràn qua hậu huyệt rồi chảy xuống chiếc ghế sofa da bên dưới, để lại một vũng nước nhỏ.
Thẩm Uyên hít một hơi thật sâu, ngón tay thon dài vuốt ve hoa huyệt của cô, đầu ngón tay đột nhiên chạm vào động thịt mềm mại: "Đây, là cái gì vậy?"
Điểm mẫn cảm chưa từng bị ai đυ.ng vào, lại bị anh đυ.ng chạm như thế này, Bạch Niệm Tô vừa thích vừa xấu hổ: "Đừng nói nữa..."
“Nếu như không nói, vậy thì anh liền đút vào.” Anh ác ý dùng đầu ngón tay cọ xát bên ngoài miệng huyệt nộn thịt.
Quả nhiên cô có chút nóng nảy: "Âʍ đa͙σ!"
Nhưng anh lại lật lọng, cố ý đút ngón trỏ vào sâu thêm một chút, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra bên ngoài, tách mở huyệt nhỏ, như một con cá chạch thuận lợi chui vào bên trong: “Đúng rồi, anh sẽ thưởng cho em một chút."
“Anh!” Bạch Niệm Tô Tư sững sờ, nhất thời đầu óc trống rỗng.
Cảm giác dị vật đang cắm vào hạ thể rất kỳ lạt, có chút ngứa, có chút đau, có chút tê dại khiến bụng dưới của cô càng thêm ngứa ngáy, căng trướng.
Ngón tay như ngọc đó khẽ khuấy đảo bên trong nộn thịt hồng hào của cô.
Động tác của Thẩm Uyên vẫn rất mềm mại, cũng không thâm nhập quá sâu, chỉ giống như là đang tán tỉnh cô thôi.
Nhưng cô lại bị cảm giác tê dại như điện giật mê hoặc, cô cảm thấy sung sướиɠ, thậm chí còn muốn anh mãnh liệt hơn nữa.
"Anh mới chỉ đút một ngón tay vào, âʍ ɦộ nhỏ sao lại bị kẹp chặt như vậy?"
"Hừ ~ Không cần..." Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ biết nói những điều vô nghĩa.
“Em không cần cái gì?” Ngón tay cái của Thẩm Uyên giơ lên, khẽ xoa nắn âm hạch, kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm kia của cô: “Rõ ràng là rất thoải mái ~ Có phải em rất thích chồng em làm như vậy với mình không?”
“Ha… A~A!” Cô hét lên, cơ thể như một chiếc lá không ngừng run rẩy.