Thẩm Uyên tên thật không phải là Thẩm Uyên, mà là Tiêu Triệt của mười ba năm trước, khi Tiêu Triệt mười ba tuổi, thông minh và nhạy bén. Vào một ngày cuối tuần của kỳ hai năm lớp mười một, anh đã rơi vào trong một thung lũng đen tối nhất cuộc đời.
Ba anh bị dính vào một trang web độc hại, còn mẹ anh bị giam lại tra tấn.
Trong quá khứ, một trong hai công ty phần mềm tốt nhất trong nước đã tuyên bố phá sản chỉ trong một đêm.
Khi anh trở về nhà từ ngôi trường nội trú, ba mẹ anh đã nhảy lầu tự sát, để lại một mình anh đối mặt với thế giới cùng cực, tàn nhẫn.
Đến tối, khi con chim mệt mỏi trở về tổ, anh bị người ta đánh thuốc mê, bị trói lại rồi ném vào thùng xe.
Suốt dọc đường xe xóc nảy, đi từ nội thành tiến vào nơi rừng núi. Anh cố gắng hết sức để trốn thoát, nhưng lại không biết phải đi đâu. Sau đó, anh nhớ tới giao tình giữa ba mình và nhà họ Bạch, cho nên đã tìm tới nhà họ Bạch.
Giữa anh và Bạch Niệm Tô quả thực có một lời hứa hôn- mặc dù đó chỉ là một trò đùa giữa ba anh và ông nội của Bạch Niệm Tô trong lúc hai người họ cùng nhau uống rượu, lời này cũng không cần thiết phải tuân thủ.
Nhưng ông nội của Bạch Niệm Tô, Bạch Kha, đối với anh lại có chút coi trọng, thật sự có ý muốn giữ anh ở lại nhà họ Bạch, sau này sẽ để cho anh và Bạch Niệm Tô kết hôn.
Tuy nhiên, ba mẹ của Bạch Niệm Tô không thích anh, chưa nói đến việc gả con gái quý giá của mình cho anh.
Nghĩ cũng phải, đổi lại nếu là anh, anh nhất định cũng sẽ không nỡ đem hòn ngọc quý mà mình nâng niu trên tay, gả cho một gia đình có dòng dõi kém xa nhà mình, làm một người đàn ông ăn cơm mềm.
Để tồn tại trên thế giới này, anh đã thay đổi cả tên và họ của mình, theo họ ban đầu của ông nội mình - Thẩm.
Anh ở lại nhà họ Bạch được vài ngày thì Bạch Niệm Tô xảy ra chuyện.
Cô bị bắt cóc, bên kia yêu cầu nhà họ Bạch phải giao ra số tiền chuộc năm nghìn vạn, nếu không sẽ gϊếŧ con tin.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ những kẻ bắt cóc, nhà họ Bạch rơi vào hỗn loạn.
Nhìn thấy mẹ của Bạch Niệm Tô khóc không ngừng, sắc mặt của ba và ông nội của cô trông vô cùng khó coi, anh biết rằng cơ hội của mình đã đến.
Anh nói rằng mình có thể cứu Bạch Niệm Tô, hơn nữa anh cũng tình nguyện giải trừ hôn ước với Bạch Niệm Tô.
Nhưng anh hy vọng Bạch Kha sẽ nhận mình làm con nuôi cho đến khi anh mười tám tuổi. Khi đó, anh sẽ chủ động rời khỏi nhà họ Bạch.
Anh không thèm muốn tài sản của Nhà họ Bạch, chỉ là anh có công việc kinh doanh riêng của mình và anh đang gấp rút hoàn thành nó càng sớm càng tốt.
Nhà họ Bạch là một bàn đạp và lối tắt tốt. Anh không phải đồ ngốc, anh không ngốc đến mức bỏ gần tìm xa, nhưng cho dù thế nào cũng phải tự mình chậm rãi tiến lên.
Sau đó, quả thực anh đã cứu được Bạch Niệm Tô khỏi tay bọn bắt cóc, cũng thuận lợi trở thành con nuôi của Bạch Kha.
Bạch Kha rất yêu thích anh, cho dù anh đã trưởng thành, cũng vẫn không muốn giải trừ quan hệ này. Chuyện anh phải rời khỏi Nhà họ Bạch, vẫn cứ kéo dài tời bây giờ.
Vì vậy, trên mặt pháp luật mà nói, Bạch Niệm Tô nên gọi anh là "chú".
Thẩm Uyên thường cảm thấy một đại tiểu thư giống như Bạch Niệm Tô, trong đầu đang thiếu nếp nhăn.
Khi còn nhỏ, bởi vì anh tình cờ chăm sóc cô, mà cô xem anh trở thành người hầu của mình.
Sau khi trường thành, bởi vì bản thân không muốn xem mắt, vì thế mà muốn kết hôn với anh.
Cô tùy hứng lại kiêu ngạo, coi anh như một nô ɭệ phải phục tùng mình.
Thật đáng tiếc, cô đã nghĩ nhầm rồi.
Thẩm Uyên: "Em thích anh?"
Bạch Niệm Tô suy nghĩ một lúc: "Thay vì phải tới gặp mặt đối tượng mà mình không hề quen biết để xem mắt, em càng thích anh hơn."
"Anh là một người đáng tin cậy?"
"Tạm thời là như vậy đi, ít nhất mỗi lần em tìm anh, anh cũng sẽ đáp lại em."
“Xin lỗi, anh không muốn cùng em kết hôn.” Anh đứng dậy, nhường lại không gian cho cô tự do hoạt động.
Bạch Niệm Tô ngồi dậy, trộm đánh giá cơ thể của anh.
Khác với khuôn mặt tuấn tú, cơ thể của anh khỏe mạnh cường tráng, mỗi một cơ bắp đều rất rắn chắc, vẫn luôn khiến cô cảm thấy ngập tràn sát khí.
Ánh mắt của cô từ trên khối cơ bụng tám múi rắn chắc dần dần trượt xuống, liền thấy gân xanh dữ tợn ẩn hiện ở phần bụng dưới của anh.
Hai đường nhân ngư kéo dài xuống phía dưới nơi bí mật kia, nơi được khăn tắm che lại phồng lên, hẳn là kích thước cũng sẽ rất ấn tượng.
Bạch Niệm Tô đỏ mặt ngượng ngùng quay mặt đi: "Kết hôn với em, em sẽ đảm bảo anh được sung sướиɠ cả đời."
Thẩm Uyên cứng họng: "Anh không thiếu tiền."
"Không ai ngại mình nhiều tiền cả." Cô nói.
Thấy anh bất động thanh sắc, cô đành phải tiếp tục tăng thêm lợi ích: "Vậy thì anh thiếu một người vợ đúng không? Nói như thế nào thì em cũng là một tiểu thư nhà danh giá tài mạo song toàn..."
“Một tiểu thư nhà danh giá tài mạo song toàn?” Thẩm Uyên cẩn thận nhìn cô, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tuy nhiên, phải nói một điều rằng, cô thực sự rất ngọt ngào xinh đẹp, giống như một con búp bê mỏng manh.
Một đôi mắt trong sáng và lanh lợi, không giấu được bất cứ suy nghĩ nào. Chỉ cần liếc mắt một cái, có thể dễ dàng bị người ta nhìn thấu.
Không kể tới thân phận thiên kim Nhà họ Bạch, chỉ dựa vào dáng người cùng vẻ ngoài xinh đẹp của cô cũng đã hấp dẫn không ít người theo đuổi.
“Về phương diện tìm vợ, anh cũng không đòi hỏi cao.” Anh cố ý trêu chọc cô, co một chân lại, ép lấy khe hở giữa hai chân cô, cọ đầu gối vào da thịt non mềm ở phần đùi trong của cô, rồi quỳ gối xuống trước giường.
Anh cúi người, hai tay đặt ở hai bên người cô, trêu tức nói: "Chỉ cần hợp nhau về chuyện giường chiếu là được."
Bạch Niệm Tô sững sờ một lúc, đột nhiên phát hiện ra, ánh mắt của Thẩm Uyên nhìn mình đã thay đổi…
Tràn ngập tham lam cùng du͙© vọиɠ, giống như một chiếc kéo sắc bén, nguy hiểm dán trên da thịt của cô, từng chút một cắt qua lớp quần áo che trên thân thể của cô.