Chương 43: Khách Tới Chơi 1

“Bạch tiểu thư, Bạch công tử.” Tô Vũ vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Bạch Tiểu Nhã cùng Bạch Tiểu Long đứng ở bên ngoài, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào nhà, không biết suy nghĩ cái gì.

“Bạch Tiểu Nhã gặp qua Tô công tử, quấy rầy Tô công tử sớm như vậy thực sự là ngượng ngùng.” Bạch Tiểu Nhã chào hỏi, giọng điệu có chút câu nệ, Tô Vũ thực sự là quá thần bí.

“Không sao, vào đi.” Tô Vũ cười nói.

Bạch Tiểu Nhã và Bạch Tiểu Long vừa vào nhà liền không khỏi kêu lên, trong nhà Tô Vũ, nền nhà lát gạch men loại nhất từ

đời trước, phản chiếu ánh sáng, bóng người rõ ràng. mặt đất hoa văn thời trang cũng được sử dụng trên đó, thoạt nhìn mang lại cảm giác hùng vĩ, rất nhiều các đồ án trang trí bọn họ chưa từng thấy trước đây, nó thực sự giống như bước vào một thế giới mới.

"Đừng đứng ở cửa, vào đi."

"Cái này..." Bạch Tiểu Nhã cùng Bạch Tiểu Long liếc nhau, thân là người của Bạch gia coi như bọn hắn đến Quận Vương Phủ cũng chưa bao giờ gò bó như vậy qua , giờ phút này lại cảm thấy bị gò bó, thậm chí bước một bước cũng phải thận trọng, vì sợ bẩn nơi này.

Tiến vào trong phòng, bài trí bên trong càng thêm thu hút ánh mắt của bọn họ, cửa sổ bằng thủy tinh xinh đẹp, trong phòng khách có chiếc ghế sô pha mềm mại cực kỳ, thậm chí còn có rất nhiều đồ nội thất kỳ quái, tất cả đều lật đổ thế giới quan của bọn họ.

Tô Vũ không có đủ tiền để nâng cấp lên biệt thự cấp một, nhưng hắn đã bỏ ra 15.000 kim tệ để trang trí lại tân thủ nhà và mua rất nhiều đồ đạc.

“Tùy ý ngồi.” Tô Vũ nói xong, tùy ý đẩy hai cái ghế tới.

Dưới gầm ghế có bánh xe nhỏ, có thể đẩy rất êm, thiết kế này lại một lần nữa khiến Bạch Tiểu Nhã và Bạch Tiểu Long phải há hốc mồm, bọn họ cũng là con nhà đại gia tộc nhưng từ khi đi lên Đại Vương Sơn, bọn họ vẫn không ngừng kinh ngạc.

"Tô công tử khách khí." Bạch Tiểu Nhã khống chế tâm tình, mỉm cười, ưu nhã ngồi xuống.



Cái ghế này... mềm quá...

Kích thước của ghế vừa phải, cả mặt ghế và tựa lưng đều được bọc một lớp đệm làm từ chất liệu không rõ nguồn gốc, thậm chí ngay cả phần tay vịn ở hai đầu ghế cũng được bọc một lớp đệm tay mềm mại. ngồi xuống, Bạch Tiểu Nhã cảm thấy toàn thân mềm nhũn, một cảm giác vô cùng mềm mại bao bọc lấy mình, cơ hồ muốn hòa tan bản thân, lấy hàm dưỡng nàng cũng không khỏi vặn vẹo eo mấy cái.

Bạch Tiểu Long càng thêm không chịu nổi, cả người mềm nhũn ngã trên ghế, thân thể không tự chủ vặn vẹo, trong miệng còn phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Hắn dậy quá sớm, lúc đang buồn ngủ thì đột nhiên tiếp xúc với loại ghế này, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngủ thϊếp đi.

"Các ngươi tốt, ta tên là Mộ Tiểu Tiểu."

Lúc này Bạch Tiểu Nhã và Bạch Tiểu Long mới chú ý tới trong phòng bên kia có người đang ngồi, Bạch Tiểu Nhã ngượng ngùng cười đứng lên, "Mộ cô nương, ngươi tốt, ta tên là Bạch Tiểu Nhã, đây là ta đệ đệ ta Bạch Tiểu Long."

Sau đó liếc mắt một cái liền thấy Triệu lão còn đang uống cháo, sắc mặt đại biến, cung kính nói: "Bạch Tiểu Nhã gặp Triệu lão."

Triệu lão gia nhập Linh Dược Các đã nhiều năm, nàng không thể không biết hắn, thân phận của Triệu lão luôn là một ẩn số, tỷ lệ thông qua khảo hạch chỗ hắn là bằng 0, Linh Dược Các các chủ cũng phải lễ nhượng hắn ba phần, mà cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ người nào hay đại gia tộc nào, không ngờ sau khi từ chức Linh Dược Các lại xuất hiện ở Đại Vương Sơn.

Mặc dù không ai biết thân phận của Triệu lão, nhưng bọn họ đều có chung nhận thức, Triệu lão không thể đắc tội, chẳng lẽ hắn là sư phụ của Tô Vũ sao?

Triệu lão gật đầu đáp ứng.

“Không biết Bạch tiểu thư sao lại tới đây?” Tô Vũ tò mò hỏi.