Chương 5

Nói không cần thay đổi kịch bản, nhưng có Lục Trạch Xuyên tham gia, đạo diễn Tôn vẫn tự tay chỉ đạo, thức suốt đêm sửa lại nội dung, tính cả khách mời cố định, tập này tổng cộng có chín người quay, chia làm hai nhóm, khách mời cố định ở trong sân quét tước nhà ở chuẩn bị cơm tập thể, các thành viên Five vào ruộng hái hoa quả làm nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng là cùng nhau ca hát trò chuyện, kết thúc mỹ mãn.

Mọi người ăn cơm xong tụ tập ở nhà chính thương lượng vài chi tiết nhỏ, mới bắt đầu là muốn đặt trọng tâm ở khách mời cố định, bây giờ Lục Trạch Xuyên đến, những người khác đều thành kẻ làm nền, ống kính đại đa số đều đi theo anh, mấy người của Five đứng ở bên cạnh nghe, không hiểu nhưng vẫn tỏ vẻ hiểu, vốn là người mới, cũng không có quyền lợi cho ý kiến, sau khi bàn bạc kịch bản xong, đạo diễn Tôn đi gõ cửa Lục Trạch Xuyên, anh mở cửa rất nhanh, giống như đang chầu chực ở cửa, đạo diễn Tôn cười hớn hở đi vào, đưa kịch bản cho anh, nói: “Quy trình đại khái là như vậy, cậu xem thử thế nào, cũng không có gì cần chú ý, giống như những chương trình khác thôi, thậm chí còn thoải mái hơn nhiều những chương trình khác.”

“Được rồi.” Lục Trạch Xuyên dòm ra ngoài khe cửa, hỏi: “Vậy buổi tối sắp xếp cho mấy người mới như thế nào?”

“À, tối hôm qua họ ngủ trong xe, hôm nay…”

“Trong xe!?” Lục Trạch Xuyên la lớn.

Đạo diễn Tôn bị anh dọa cho hết hồn, người trong nhà chính cũng theo giọng nói mà nhìn sang, Lục Trạch Xuyên nhìn vào một ánh mắt hiền hòa, không dời đi, nghe đạo diễn Tôn nói: “Tối hôm qua thực sự là không có chỗ, Phó Đình ngoại trừ bản thân, còn dẫn theo một đống nhân viên chiếm phòng, Trần Bằng phải cùng người mới ngủ ở trong xe một đêm.”

Lục Trạch Xuyên nói: “Đêm nay thì sao?”

echkidieu2029.wordpress.com

Đạo diễn Tôn nói: “Đêm nay có chỗ rồi, ở căn phòng bên cạnh.”

Lục Trạch Xuyên hỏi: “Có chật không.”

Đạo diễn Tôn cười tươi như ông phật Di Lặc, nói “Giường chung mà, bảy, tám người ngủ vô tư.”

Lục Trạch Xuyên bất mãn nhíu mày: “Giường lớn vậy làm gì?”

Đạo diễn Tôn nói thật: “Đây là nhà nông mà, ngủ giường đất thì càng chân thực hơn chứ sao.”

Được rồi, không có cách nào phản bác, Lục Trạch Xuyên lười nói nhiều, nói thẳng: “Lần đầu tiên em hợp tác với người mới, chưa từng tiếp xúc với họ, tìm một người đêm nay ngủ ở phòng em, tiện kể cho em nghe tình hình cụ thể.”

đứa nào đéo đọc ở echkidieu2029 đều là chó

Đạo diễn Tôn cũng cảm thấy nên như vậy, “Vậy tìm đội trưởng của họ nhé?”

Lục Trạch Xuyên chọn chọn bỏ bỏ như tuyển phi tần, hơi híp mắt lại, hất hất cằm nói: “Cái người mặc đồ trắng tóc đen đó đi, nhìn có vẻ… thành thật.”

Bên trong nhà chính vẫn còn đang thảo luận buổi quay ngày mai, Trần Bằng không yên lòng, túm năm người qua một bên căn dặn, “Nhớ kỹ hình tượng công ty định vị cho các cậu, Phương Quân Thăng là đội trưởng, cần phải chăm sóc đồng đội, lòng trách nhiệm và năng lực lãnh đạo nhất định phải bộc lộ được, Niệm Thịnh Ân không được chơi điện thoại giữa giờ, Hồ Tư Ninh chú ý phải kiểm soát cái biểu cảm trợn mắt của cậu, An Thần phải tỏ vẻ đáng yêu, Khương Tùy Tranh…” Cậu tới đột ngột quá, ngoại hình và phong cách cũng không hợp với các thành viên trước, vẫn chưa có hình tượng cụ thể đã chuẩn bị cho debut, Trần Bằng suy nghĩ một chút nói: “Cứ diễn theo bản sắc cá nhân, tự nhiên một chút, hiểu hết chưa?”

“Hiểu rồi!” An Thần phấn khởi nói.

“Được rồi.” Trần Bằng đốt điếu thuốc, gọi Khương Tùy Tranh ra ngoài, đầu tiên là phả ra một hơi khói, giọng nói không lớn, hỏi cậu: “Cậu… có biết Lục Trạch Xuyên không?”

Khương Tùy Tranh cười cười, không trực tiếp trả lời.

Trần Bằng không có ý gì khác, sợ cậu có chống lưng, nói: “Cậu ký với công ty ba năm, tuy rằng anh cũng không biết công ty còn có thể chống đỡ tới ba năm hay không, cũng không biết cậu là vì ước mơ hay là giận hờn với người nhà, nhưng nếu cậu đã gia nhập vào tập thể này, thì phải làm việc cho đàng hoàng.”

Khương Tùy Tranh nói: “Em biết, em sẽ không làm việc qua loa đâu.”

Trần Bằng nói: “Anh tin cậu.” Trong lòng hắn đã yên tâm, đạo diễn Tôn lại tới nói về chuyện sắp xếp chỗ ngủ, cũng không quá mức khϊếp sợ, bảo Khương Tùy Tranh cầm hành lý đến phòng của Lục Trạch Xuyên.

Khương Tùy Tranh gõ cửa một cái, không ai đáp, cậu lại gõ gõ mấy cái, “rầm” một tiếng, có đồ vật đập lên sàn nhà, Khương Tùy Tranh mím môi cười, nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn qua khe cửa, Lục Trạch Xuyên đang ngồi ở trên giường ném một chiếc giày vừa gỡ mãi mới ra, lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn vào Khương Tùy Tranh đang cười tủm tỉm.

truyenfull reup là chó

Khương Tùy Tranh hỏi: “Em đi vào được không?”

Lục Trạch Xuyên nới lỏng dây giày, liếc cậu: “Tùy em.”

Khương Tùy Tranh vào cửa, mở valy lấy bộ đồ dùng rửa mặt, rồi tiện tay lấy chiếc giày Lục Trạch Xuyên quăng trên đất để lên tủ giày, trong phòng có một cái giường gỗ dành cho hai người, drap trải giường màu xanh lam, hai cái ghế mây, một tủ đồ, Khương Tùy Tranh tìm hai đôi dép lê trong tủ, cậu thay một đôi, rồi cầm một đôi đặt ở bên giường, đi vào phòng tắm.

Ngoại trừ câu hỏi khi vào cửa, những lúc khác… hoàn toàn không để ý tới anh?

Lục Trạch Xuyên dựa trên giường trừng mắt nhìn, cau mày ngồi một lúc, rồi mang dép xuống giường, đứng ở cửa phòng tắm nghe tiếng nước rào rào, vừa nôn nóng vừa bồi hồi.

Lúc có người ngoài thì gọi tiền bối cũng có thể hiểu được, lúc hai người mặt đối mặt vậy mà còn không nói lời nào?!

Khương Tùy Tranh từ phòng tắm đi ra, mang theo mùi thơm của xà phòng, cậu cầm khăn mặt lau tóc, nghe thấy Lục Trạch Xuyên chặn ở cửa hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Khương Tùy Tranh cười nói: “Nói cái gì?”

Thấy cậu giả ngu, Lục Trạch Xuyên không nói gì nữa, lạnh lùng đóng sầm cửa, bỏ đi.

Khương Tùy Tranh còn đang bình tĩnh lau tóc, nhìn qua khe cửa mở hé, thấy Đào Thần vội vội vàng vàng chạy theo sau, mới ngồi xổm xuống tiếp tục dọn vali, một lát sau truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm, San San đau khổ đi tới, nói: “Anh Đâu Đâu…”

Khương Tùy Tranh đứng lên, nhẹ giọng cười: “San San, đã lâu không gặp.”

San San sợ có người chụp được, hỏi trước: “Phòng này của các anh có máy quay không?”

Khương Tùy Tranh nói: “Phòng này không có, chắc tối mai mới có.”

San San thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Anh Xuyên lại nổi nóng à?”

Khương Tùy Tranh gật đầu, nói: “Đào Thần đi cùng rồi, không có chuyện gì đâu.”

San San dựa vào cửa, bất đắc dĩ hỏi câu mà Đào Thần muốn hỏi: “Anh Đâu Đâu, hai người rốt cuộc làm sao thế, anh Xuyên cứ thế này cả tháng nay, còn anh nữa, sao anh lại ở đây?”

sstruyen reup là chó

Khương Tùy Tranh nói: “Không có gì đâu, cãi một trận thôi.”

San San sốt ruột: “Không thể đơn giản như vậy được! Anh và anh Xuyên đã ở bên nhau nhiều năm như thế, tính khí của ảnh anh cũng biết mà, như trẻ vị thành niên ấy, mấy năm nay em chưa từng thấy anh giận, lần này rốt cuộc là thế nào? Anh cũng không đi dỗ anh ấy, có phải anh giận thật không?”

Khương Tùy Tranh rũ mắt xuống, gương mặt trắng nõn dần đỏ lên.

Rất nhiều người biết Lục Trạch Xuyên có một bạn trai cố định ngoài giới, hình như là thanh mai trúc mã, đã bắt đầu hẹn hò từ cấp hai, ở bên nhau hơn mười năm, từ lâu đã ra nước ngoài đăng kí kết hôn, cũng không biết thực hư ra sao, dù sao người này xưa nay cũng chưa từng lộ mặt, được Lục Trạch Xuyên bảo vệ rất chặt chẽ.

Người này chính là Khương Tùy Tranh.

Một tháng trước, hai người ầm ĩ một trận, nói là cãi nhau cũng không hoàn toàn đúng, là Lục Trạch Xuyên đơn phương nổi nóng, lý do khá ấu trĩ, không biết quạo chuyện gì.

Hôm đó là đóng máy phim điện ảnh sau một thời gian dài, Lục Trạch Xuyên về nhà lòng như lửa đốt, ăn cơm xong ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi, lúc Khương Tùy Tranh giúp anh cắt móng tay thì điện thoại vang lên, Lục Trạch Xuyên chỉ liếc mắt một cái mà không nhận, Khương Tùy Tranh cho là anh lại lười biếng, liếc nhìn màn hình ghi là “Phó Đình”, danh bạ điện thoại bình thường đều là Đào Thần quản lý, có ai trong đó anh cũng không biết, nhưng mà cái tên Phó Đình này cực kỳ phiền phức, cùng với cả fan của cậu ta, cũng làm cho Lục Trạch Xuyên muốn tránh thật xa, “Sao không nghe máy?” Khương Tùy Tranh hỏi.

Lục Trạch Xuyên ôm cậu lên đùi anh, cái tay nhàn rỗi chui vào trong áo cậu, Khương Tùy Tranh bị anh xoa bóp tê tê dại dại, ngón chân không tự chủ mà rụt lại, hai người lần này xa nhau tận ba tháng, từ sau khi anh vào cửa vẫn chưa tách ra, Lục Trạch Xuyên chọt vào cổ cậu cọ tới cọ lui, vừa cắn vừa gặm, giọng khàn khàn, nói: “Không nghe đâu, tên kia có ý với anh, chả bao giờ nói chuyện đàng hoàng.”

Khương Tùy Tranh xụi lơ nắm lấy vành tai anh, cười nói: “Có rất nhiều người có ý với anh, khi còn bé cũng rất nhiều.”

Lục Trạch Xuyên nghe giọng cậu không giận cũng không buồn, còn cười tủm tỉm, thấp giọng hỏi: “Em không giận sao?”

Khương Tùy Tranh thấy lạ: “Tại sao phải giận?”

Ánh mắt Lục Trạch Xuyên hơi thay đổi một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Có người thích anh, em không ghen sao?”

Khương Tùy Tranh chớp mắt mấy cái: “Tại sao phải ghen?” Bọn họ ở bên nhau hơn mười năm, ghen vì chút chuyện nhỏ này cũng ngu ngốc lắm, cậu tin tưởng Lục Trạch Xuyên, huống hồ anh đang ở trong giới giải trí, trên mạng bao nhiêu là tin đồn bịa đặt, nếu như cậu cứ liên tục ghen tuông thì sống làm sao được?

Nhưng Lục Trạch Xuyên không nghĩ như vậy, anh ôm Khương Tùy Tranh xuống, mặt sa sầm lại, đứng lên, nói: “Em có quan tâm đến anh không?”

Khương Tùy Tranh bị anh hỏi cho mù mờ.

Cậu không trả lời, Lục Trạch Xuyên càng bực mình, nghiêm mặt nói: “Em vốn không quan tâm tới anh đúng không, cho dù anh có bao nhiêu người theo đuổi, từ trước đến nay em cũng không hề ghen, không hề đố kị! Trước kia cũng thế, bây giờ cũng thế! Khương Tùy Tranh, em chán anh rồi chứ gì? Hai chúng ta ở bên nhau hơn mười năm em đã chán anh đến nỗi muốn chạy theo người khác rồi đúng không.” Anh nhíu mày, đôi môi run rẩy, không chỉ có giận dỗi mà nhìn còn có chút ấm ức? Không đợi Khương Tùy Tranh mở miệng, trở lại phòng ngủ lấy áo khoác, nói: “Nếu như em đã chán anh rồi, bây giờ anh đi đã được chưa!” Sau đó đẩy cửa đi.

Khương Tùy Tranh ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn ra, chưa tới mười tám tuổi cậu đã đi theo Lục Trạch Xuyên, cơ thể đã “chín” từ lâu, lúc này bị trêu chọc nổi lên du͙© vọиɠ, không có cách nào phát tiết, dù cậu không còn cách nào khác, dù có bao dung Lục Trạch Xuyên cỡ nào, có thương anh yêu anh đến mức nào đi nữa…

Thời điểm như thế này…

Cũng phải tức giận chứ đúng không?

Tuy rằng chuyện này không liên quan đến chuyện cậu vào showbiz, nhưng có liên quan rất nhiều đến việc cậu không chủ động đi dỗ Lục Trạch Xuyên, dù sao chú thỏ bị dục hỏa đốt cháy vẫn ở trên ghế sô pha không ai quan tâm, cũng muốn nhảy dựng lên cắn người chứ?