Chương 19

Con người Lục Trạch Xuyên rất mạnh miệng, sau mười năm hai người bên nhau, chưa từng đàng hoàng nói một câu yêu với Khương Tùy Tranh, Khương Tùy Tranh cầm điện thoại cười khúc khích nửa ngày, Lục Trạch Xuyên lạnh lùng hỏi: “Cười gì vậy?”

echkidieu2029.wordpress.com

Khương Tùy Tranh cất điện thoại, le lưỡi với anh một cái: “Có gì đâu.”

Ở bệnh viện mấy ngày, Lục Trạch Xuyên “bình an” xuất viện, trước đến phim trường trả ân tình, quay bù phần diễn đạo diễn đã thêm, rồi nhận được điện thoại của Đào Thần, nói là Trần Bằng của Mạch Hoa muốn mời anh hỗ trợ, Trần Bằng biết nắm bắt cơ hội, Lục Trạch Xuyên nói muốn trả ân tình, không quan tâm thật hay giả, hắn đều nghĩ là thật.

“Đương nhiên có thể.” Lục Trạch Xuyên không hỏi một tiếng, từ công ty lái xe về nhà, Đào Thần chỉ có thể chủ động bàn giao công việc: “Là phim âm nhạc lần trước bọn họ quay ấy, nam chính bị thương rồi, không thể quay tiếp, đành nhờ anh Xuyên giúp.”

Nhân khí của Lục Trạch Xuyên tất nhiên không phải thứ mà Phó Đình có khả năng so được, đột nhiên xuất hiện ở cổng trường lập tức gây nên náo động, chú bảo vệ hung thần ác sát cầm gậy gỗ chen vào đoàn người, vậy mà móc ra một cuốn sổ, vui cười hớn hở nói: “Đại minh tinh, ký tên cho chú đi, cháu gái chú rất thích con.”

Lục Trạch Xuyên đeo kính đen không nói gì, kí xoẹt xoẹt mấy chữ thật to, còn ghi “TO:” cháu gái của người ta, nhóm Five vẫn như thường lệ đứng ở dưới bóng cây hóng hớt, nhưng trạng thái khác hoàn toàn so với hôm Phó Đình đến, tinh thần ai nấy đều phấn khởi, còn theo Phương Quân Thăng hô khẩu hiệu, “Anh đếm 123, các cậu nói chào tiền bối.”

bọn truyenhdt.com reup coi chừng trời phạt

“1, 2, 3!”

“Chào tiền bối ——!”

“Cúi đầu cúi đầu! Chín mươi độ! Được rồi được rồi, An Thần cậu khoa trương quá rồi đấy, sắp nằm lên đất luôn rồi!”

Khương Tùy Tranh vui đùa cùng bọn họ, cười đến đau bụng, An Thần kích động nhảy cẫng lên, nói: “Đội trưởng, có phải chúng ta sắp hot rồi không? Nam chính MV là Xuyên tổng! Xuyên tổng! Lục Trạch Xuyên!”

Phương Quân Thăng mù quáng: “Hot chứ sao không, có thể hợp tác với anh Xuyên lần thứ hai, anh chết cũng phải mở mắt!”

Trần Bằng ngậm thuốc lá đi tới, trong lòng khinh thường, không phải chỉ là Lục Trạch Xuyên đồng ý quay MV thôi à? Bây giờ còn có ai xem MV nữa? Dù Lục Trạch Xuyên tham gia diễn thì phỏng chừng cũng không lay chuyển được gì, lúc này chuông điện thoại reo, Trần Bằng phả ra một hơi khói thuốc, đi ra xa nói: “Ôi chao, chủ biên Lưu à… Hả hả, cái gì? Không cho lên bìa á? Đừng mà! Nhóm chúng tôi sắp hot rồi, Lục Trạch Xuyên tự mình đến làm nam chính MV của chúng tôi này! Phải phải, bây giờ phim âm nhạc không ai xem, vậy anh cũng phải xem vai nam chính là ai chứ? Là Lục Trạch Xuyên đó! Lục Trạch Xuyên là ai! Chỉ cần viết ba chữ này thì phòng vé lập tức được bảo đảm, bìa tạp chí bên anh để nhóm chúng tôi lên nhất định sẽ hot, đúng đúng, báo chí bây giờ làm ăn cũng không dễ, nhưng năm đứa nhỏ lần này tuyệt đối có thể kéo được lượng tiêu thụ!”

Quy trình quay phim vẫn như vậy, trình độ nghiệp vụ của Lục Trạch Xuyên thì không cần phải nói, ba, bốn giờ chiều đã quay xong tất cả các cảnh cần thiết, ngồi ở trên ghế đạo diễn sải chân dài, nhìn chằm chằm Khương Tùy Tranh, cậu đạo diễn cũng mới vào nghề, tủi thân dời ghế sang ngồi bên cạnh anh, lúc này đang là cảnh quay của Khương Tùy Tranh, vẫn giống như trước, bưng khay đi hai vòng, phối hợp với bạn học nữ nói mấy câu, cũng không biết có phải là bởi vì Lục Trạch Xuyên ở đây hay không, Khương Tùy Tranh rõ ràng hơi sốt sắng, biểu cảm khuôn mặt có vẻ không được tự nhiên, đạo diễn vừa định vỗ bảng đứng lên kêu “cắt” liền nghe Lục Trạch Xuyên nói: “Cậu cảm thấy được em ấy diễn như thế nào.”

Đạo diễn thở dài, nói: “Quá cứng.”

Lục Trạch Xuyên bắt chéo hai chân, một tay chống cằm, nheo mắt lại nói: “Tôi cảm thấy rất tốt.”

“Hả…”

“Rất có tiềm lực.”

“Hả?”

“Em ấy diễn một vai nam sinh tiếp xúc với người mình thích, cẩn thận nhỏ nhẹ, trong mắt không ít lúng túng, nụ cười mang theo một chút câu nệ, ngón tay cầm khay thỉnh thoảng nắm chặt rồi thả lỏng, người cứng ngắc từng hành động chậm chạp như người máy, những chi tiết này quá hoàn mỹ, kéo cảm giác căng thẳng khi rơi vào bể tình đến cực hạn, lại thể hiện vô cùng hoàn mỹ trước ống kính, xem đi, còn biết đánh tay, những động tác này tuy rằng không đáng chú ý, nhưng biểu hiện quá tự nhiên, em ấy là một thiên tài.”

Cậu đạo diễn dụi dụi con mắt, tưởng mình mù rồi, “Nhưng, nhưng mà anh Xuyên à, trong kịch bản không có viết như vậy… Kịch, kịch bản là bảo cậu ấy…”

Lục Trạch Xuyên lườm cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Em ấy diễn rất tốt, là kịch bản sai rồi.”