Cậu vừa dứt tiếng, đầu còn chưa kịp nâng lên đã bị Lục Trạch Xuyên đè xuống ghế sô pha, Khương Tùy Tranh cười khúc khích, chủ động hôn anh một cái, trong quá trình yêu nhau, tìиɧ ɖu͙© là ắt không thể thiếu, về chuyện này Khương Tùy Tranh chưa bao giờ nhăn nhó, dù có ngượng ngùng, nhưng cậu yêu Lục Trạch Xuyên, muốn đem tất cả cho anh.
Mà Lục Trạch Xuyên sẽ luôn nghĩ hết tất cả biện pháp làm cậu thẹn thùng, ví dụ như lột sạch đồ của cậu, còn mình vẫn ăn mặc chỉnh tề, nếu như hai bên cùng trần trụi thì sẽ không cảm thấy gì cả, nhưng chỉ có một mình cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, so sánh một chút liền cảm thấy ngượng, Khương Tùy Tranh không phục, chủ động cởi nút áo sơ mi Lục Trạch Xuyên ra, mới đυ.ng tới cổ áo, cổ tay cậu đã bị nắm lấy, môi lưỡi bị ngăn chặn, việc cởϊ qυầи áo không thể thực hiện được, Khương Tùy Tranh liền cắn môi anh cắn lưỡi anh, Lục Trạch Xuyên bóp mông cậu xem như trừng phạt, dùng sức rất lớn, cố ý để lớp da thịt mềm mịn kia cọ xát trên lớp vải ghế sô pha, ngứa ngáy bao phủ toàn thân, Khương Tùy Tranh không thể không rời khỏi đầu lưỡi mềm mại từ trong miệng anh, thấp giọng xin tha.
echkidieu2029.wordpress.com
Lục Trạch Xuyên giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục động tác trên tay, Khương Tùy Tranh muốn đổi tư thế, không muốn để mình nhanh chóng rơi vào trong tình sắc, mới vừa mở miệng yêu cầu, Lục Trạch Xuyên liền ngồi dậy, ôm cậu lên đùi, Khương Tùy Tranh thở phào nhẹ nhõm, lúc này cậu đưa lưng về phía Lục Trạch Xuyên, gương mặt đỏ bừng mới vừa hòa hoãn một ít, cũng cảm giác hai chân mở rộng, TV treo ở trên tường đối diện, màn hình đen kịt giống như một chiếc gương, chiếu cảnh sắc trên ghế sô pha, thấy hết không sót cái gì, Khương Tùy Tranh choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn quên mất nên che chỗ nào, “Em xem qua bộ phim này chưa?” Lục Trạch Xuyên đột nhiên hỏi.
“Phim, phim gì… Đừng, đừng liếʍ tai em…” Lục Trạch Xuyên không nghe, tiếp tục cắи ʍút̼ vành tai của cậu, dùng chất giọng trầm thấp ghé vào lỗ tai cậu, nói: “Cái phim đang chiếu đây nè, phim này tên là Diễn viên Đâu Đâu thật dâʍ đãиɠ, em xem cậu ấy dạng chân ra kìa, chỉ mới sờ soạng mấy lần, nơi đó đã run rẩy thế kia, nhất định đang cực kỳ mong muốn phải không?”
“Đừng, đừng nói nữa…” Khương Tùy Tranh quắp ngón chân, eo uốn éo.
Lục Trạch Xuyên nói: “Cậu ấy đang xoay mông đấy à? Quả nhiên rất dâʍ đãиɠ, anh đoán phía sau cậu ấy ướt đẫm rồi, không phải đang diễn đâu.”
“Lục… Lục Trạch Xuyên!” Khóe mắt Khương Tùy Tranh đỏ lên, quay đầu lại, muốn mau chóng hôn lên miệng anh để anh ngừng lên tiếng, nhưng Lục Trạch Xuyên nhìn thấu, không cho cậu thực hiện được, nghiêm mặt quay đi, nghiêm túc như là đang thảo luận kịch bản cùng đạo diễn, “Quả nhiên.” Hai ngón tay thuận lợi thăm dò vào phía sau, Khương Tùy Tranh không khống chế được, lại không muốn nghe anh nói mấy chuyện xấu, chỉ có thể đuổi theo miệng anh hôn, lại không cẩn thận đυ.ng vào cằm Lục Trạch Xuyên, Khương Tùy Tranh ôm chặt lấy đầu mình, không còn động tĩnh, Lục Trạch Xuyên hết hồn, lập tức rút tay ra, ôm cậu lại nói: “Vợ ơi sao thế, có sứt mẻ miếng nào không?”
nói vậy rồi mà còn ko mau rời khỏi truyenfull
Tai Khương Tùy Tranh lập tức đỏ lên, giống như là tụ máu vậy, cậu không ngẩng đầu hừ hừ hai tiếng, thừa dịp Lục Trạch Xuyên chưa sẵn sàng, đột nhiên đẩy anh lên rồi đặt anh ở dưới thân, lộ ra ánh mắt giảo hoạt, cười tủm tỉm nói: “Đồ khốn ai bảo anh bắt nạt em, hôm nay em…” Cậu không biết nói mấy lời thô tục, cưỡi trên người Lục Trạch Xuyên, nói: “Hôm nay em nhất định phải đè anh!”
Thấy cậu không sao, Lục Trạch Xuyên yên tâm, nhíu nhíu mày thờ ơ nói: “Đè đi.”
Nhiều năm như thế Khương Tùy Tranh cũng đè lên người anh vô số lần, chủ động ngồi lên, đỏ mặt, lắc mông, cũng không biết đến cùng là ai hưởng thụ ai, Khương Tùy Tranh học theo anh híp mắt lại cười xấu xa hai tiếng, nhanh chóng cho tay vào quần anh, nắm mông anh, Lục Trạch Xuyên bỗng dưng trợn mắt lên, hiển nhiên bị động tác của Khương Tùy Tranh dọa cho khϊếp vía, mục đích của Khương Tùy Tranh thực hiện được, nằm úp sấp trên người anh cười đến run rẩy, Lục Trạch Xuyên nghiến răng, đứng lên vác cậu lên vai đi vào phòng ngủ, Khương Tùy Tranh biết được tai vạ đến nơi rồi, nhanh chóng xin tha: “Anh Xuyên Xuyên, anh ơi, em sai rồi, là em đùa anh, ai bảo anh làm chuyện xấu! Đừng, đừng đánh mông em, em có phải con nít đâu …”
“Ầm” một tiếng, cửa phòng ngủ đóng sầm lại, ở trong phòng Khương Tùy Tranh ngoại trừ rêи ɾỉ thì cũng không phát ra âm tiết nào.
Hai ngày nghỉ sau đó, cậu đều trải qua trên giường.
Lịch trình của Five thực sự là ít đến mức đáng thương, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, ca khúc mới cũng thu âm gần xong, Trần Bằng chuẩn bị sắp xếp quay MV, nói thật, MV thời đại này ngoại trừ fan thì cũng chẳng ai xem, đầu tư nhiều kiếm lại ít, thế nhưng Mạch Hoa cũng coi như là có trách nhiệm, nên quay vẫn cứ quay, còn tìm biên kịch nổi tiếng trong nghề viết một kịch bản cho MV này, kéo dài tận mười phút.
Kịch bản thật ra rất đơn giản, liên quan đến ước mơ, trưởng thành và tỉnh yêu, lấy bối cảnh các chàng thiếu niên rời quê nhà, rời khỏi thành phố đã sinh sống nhiều năm, hai mươi năm sau công thành danh toại, quay lại tìm mối tình đầu, cả bài hát đều gợi nhớ lại mối tình ngây ngô, cuối cùng hai người gặp gỡ, nhìn nhau nở nụ cười, coi như là kết cục viên mãn.
“Đúng là nhảm nhí.” Niệm Thịnh Ân liếc mắt nhìn kịch bản chửi rủa: “Đã chia tay hai mươi năm, các vị nên kết hôn sinh con từ lâu rồi, mẹ ơi ai rảnh mà chờ hoài.”
An Thần nói: “Em cảm thấy cũng rất lãng mạn mà.”
Niệm Thịnh Ân lườm cậu ta một cái: “Lãng mạn cái gì, cũng chỉ lừa được thằng nhóc như em thôi.”
An Thần bĩu môi: “Anh cũng có lớn đâu.”
Không lớn? Niệm Thịnh Ân lập tức không phục, đứng lên quát: “Em mới không lớn!”
Vốn không có ai để ý hai người họ đấu võ mồm, kết quả cái giọng này dẫn tới mọi người cười phá lên, mặt Niệm Thịnh Ân đỏ bừng, người khác còn đỡ, đến cả người hiền hòa như Khương Tùy Tranh vậy mà cũng buồn cười rồi, càng đỏ mặt tía tai, la lớn: “Cười cái gì mà cười!”
Khương Tùy Tranh cười càng tươi hơn, vẻ mặt này của cậu ta cực kỳ giống Lục Trạch Xuyên hồi mười mấy tuổi.
Lần đầu tiên gặp Lục Trạch Xuyên, là vào đại thọ tám mươi tuổi của ông Lục, nhà họ Lục rất phô trương, chuẩn bị một chiếc du thuyền xa hoa, mời tất cả dòng họ và bạn bè hợp tác ra biển ba ngày, người lớn uống rượu bàn chuyện công việc, bọn nhỏ liền tụ tập cùng nhau ăn uống, là chủ nhà, ông Lục để Lục Trạch Xuyên chiêu đãi bọn họ, Lục Trạch Xuyên khi đó đã rất cao rồi, mặc quần tây áo sơ mi mặt bí xị không chịu, nhưng bị vướng mặt mũi nhà họ Lục, vẫn phải dẫn bọn họ lên boong thuyền, trên boong thuyền bày bàn dài, trên bàn đặt rất nhiều đồ ngọt tinh xảo, Lục Trạch Xuyên không ăn, đứng một mình một bên lạnh lùng hóng gió biển, hóng được một làn gió thì phải giả vờ mấy tiếng, từ đầu tới cuối duy trì tư thế vốn có, có người đi qua bắt chuyện với anh, anh liền cau mày, ra vẻ thiếu kiên nhẫn, dần dần cũng không ai tới tìm nữa, buổi chiều ba, bốn giờ, mọi người chơi mệt rồi trở về phòng nghỉ ngơi, Khương Tùy Tranh quay đầu liếc nhìn bóng lưng Lục Trạch Xuyên, luôn cảm thấy có gì đó sai sai, không biết cậu nghĩ gì mà lại lén lút quan sát, quả nhiên, khi trên boong thuyền không còn ai, Lục Trạch Xuyên chuyển động, đầu tiên là anh nhìn sang hai bên, xác định không có nguy hiểm, gương mặt lạnh lùng đột nhiên vặn vẹo, sau đó là một tiếng nôn khan, đột nhiên cúi người xuống, nôn không ngừng.
Khương Tùy Tranh sợ hết hồn, lập tức xông ra giúp anh vỗ lưng, chờ anh ổn định lại, liền vội vội vàng vàng giúp anh lấy nước súc miệng, Lục Trạch Xuyên ổn hơn mới nhìn rõ dáng dấp Khương Tùy Tranh, lập tức uy hϊếp: “Không được nói cho ai biết!”
Khương Tùy Tranh chớp mắt mấy cái, nói: “Dạ.” Rồi lấy ở đâu đó ra một miếng dán say tàu xe, nói: “Cái này là mẹ đưa em, nếu anh thấy khó chịu thì có thể dùng cái này.”
Lục Trạch Xuyên nôn đến nỗi đi đứng không vững, còn mạnh miệng: “Anh không có khó chịu.”
Khương Tùy Tranh “Ò” một tiếng, nhét miếng dán say xe vào trong tay anh, cùng anh ngồi một lúc, Lục Trạch Xuyên không còn sức đuổi người, nhìn rất thoi thóp.
Khương Tùy Tranh chờ anh khá hơn một chút, cầm một miếng bánh kem nhỏ nói: “Anh ơi, anh có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
Sau khi Lục Trạch Xuyên hồi phục, tiếp tục biểu cảm lạnh lùng, đứng lên nói: “Anh không đói bụng.”
Vừa dứt tiếng, bụng kêu “ùng ục”, vang vọng màng tai, Khương Tùy Tranh phản ứng chậm chạp, tìm được khởi nguồn của âm thanh này, nâng bánh ngọt lên cười khúc khích, Lục Trạch Xuyên thẹn quá hóa giận gầm nhẹ: “Có gì hay mà cười!”
Khương Tùy Tranh không dừng được, ánh mắt cong cong nói: “Anh ăn đi, mẹ em nói, bụng đói ngồi thuyền sẽ càng khó chịu, em giữ bí mật giúp anh, không nói cho người khác biết đâu, không tin, có thể lấy tên của em ra bảo đảm! Em tên Khương Tùy Tranh, còn gọi là Đâu Đâu!”
Khương Tùy Tranh năm ấy mười tuổi rưỡi, Lục Trạch Xuyên bị ép nhận miếng dán say xe, mặt vẫn bí xị, ăn ngấu nghiến miếng bánh kem cậu đưa.
Tiếng cười giằng co trong phòng huấn luyện hồi lâu, tâm trạng Trần Bằng rất khá, dập tắt thuốc rồi nói: “Được rồi, mấy cái đứa này chả đứa nào đứng đắn.”
“Đúng rồi anh Trần” Phương Quân Thăng hỏi: “Nam chính MV của chúng ta mời ai vậy?”
Trần Bằng nói: “Dự định mời Phó Đình.”
“Ai?” Hồ Tư Ninh thu lại khuôn mặt tươi cười, nhíu mày nói: “Phó cái gì?”
Trần Bằng liếc cậu ta: “Phó Đình.”
“Điên rồi hả?” Hồ Tư Ninh nói: “Mời một đứa flop tuyến mười tám ấy à?”
Trần Bằng nhìn vào hiện thực: “Không cần biết cậu ta tuyến mười mấy, dù có là tuyến 108 thì cũng đang hot, huống hồ không mời tuyến mười tám thì tôi mời được Lục Trạch Xuyên sao?”
Hồ Tư Ninh nói: “Không phải lần trước cũng quay chung đó sao.”
Trần Bằng nói: “Lần trước là mấy đứa cậu chó ngáp phải ruồi!” Liền liếc nhìn Khương Tùy Tranh, mặc dù biết cậu và Lục Trạch Xuyên quen nhau, nhưng cũng không thể tùy tiện mời người ta quay MV được.
Hồ Tư Ninh nói: “Vậy là anh quyết định muốn mời Phó Đình thật sao? Anh Trần, em quen nói tục rồi, nếu như hôm quay phim em mất hứng đánh cậu ta một trận, anh đừng có cản đấy.”
Trần Bằng quả thật không cản, trước tiên sẽ đứng lên đánh cho Hồ Tư Ninh chạy trối chết.
Đây coi như là lần đầu tiên Khương Tùy Tranh đóng phim, mặc dù chỉ là một bộ phim ngắn, bình quân diễn không tới hai phút, nhưng vẫn vui vẻ gọi cho Lục Trạch Xuyên, chia sẻ tâm tình: “Anh Xuyên Xuyên, như vậy có tính là em đã tiến quân vào giới phim ảnh rồi không?”
Lục Trạch Xuyên mới vừa hết bận, trở về khách sạn đứng ở trên ban công hỏi: “Bọn em không phải đi quay MV à?”
“Phải đó.”
“Vậy em cũng có phần diễn à?”
Khương Tùy Tranh nói: “Tụi em đều có phần diễn, Giáp Ất Bính Đinh Mậu.”
Lúc không có người biểu cảm của Lục Trạch Xuyên vô cùng chân thực, mang theo chút ý cười, giọng lại chê bai mà nói: “Người qua đường Giáp có cái gì mà vui thế.”
“Vui chứ, anh Trần nói lần này không giống như quay show tạp kỹ, là một trải nghiệm hoàn toàn mới.”
Lục Trạch Xuyên nói: “Quả thật không giống lắm.”
Khương Tùy Tranh nói đùa: “Em sẽ biểu hiện thật tốt, lúc đó nhờ anh xem thử kỹ năng diễn xuất tinh tế của em.”
“Kỹ năng diễn xuất?” Lục Trạch Xuyên nhíu nhíu mày nói: “Anh xem rồi, quả thật rất lợi hại, khắp mọi mặt luôn.”
“Tút ——” Nói còn chưa dứt lời, Khương Tùy Tranh liền đỏ mặt cúp điện thoại.