Chương 66

Quý Minh Châu thử giãy giụa, phát hiện hình như cũng không có tác dụng gì.

Sức lực của Giang Tịch tựa như cái đinh, trực tiếp ghim chặt lấy cô, đừng hòng có thể chạy thoát.

Không bao lâu cô cũng đành phải từ bỏ, ngước mắt nhìn anh.

Giang Tịch ở trước mặt ngay lúc này, khác xa hoàn toàn với quá khứ.

Ánh sáng từ đèn treo hắt xuống, mái tóc đen theo đó tạo thành cái bóng mơ hồ trên trán.

Đôi mắt yên tĩnh tựa hồ sâu không đáy, nhưng lại lập loè tựa như sao trời.

Khoé miệng khẽ nhếch, sự vui vẻ trong mắt trêu đùa cô không giống Giang Tịch chút nào, rất sinh động, vẻ mặt như trẻ con thích đùa dai thành công vậy.

Giang Tịch rất ít khi thể hiện như vậy, Quý Minh Châu nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.

Bỗng dưng,

Vừa sinh động, lại xen lẫn chút gian tà.

Có phải anh vẫn luôn như vậy!

Hay chỉ đối với một mình cô như thế thôi!

Quý Minh Châu cũng chưa kịp suy tư, đã buột miệng nói ——

“Anh quá đáng ghét!”

Ngón tay Giang Tịch khẽ nhúc nhích, nghe vậy chỉ nhướng mi, “Anh đáng ghét, anh không thú vị, ở trong mắt em, anh còn mang dáng vẻ nào nữa?”

Thực xin lỗi.

Ở trong mắt cô, anh vẫn là người đàn ông có thể lật mặt trong năm giây 🙂

Đương nhiên những lời này Quý Minh Châu chỉ âm thầm cất giấu, không dám nói ra trước mặt Giang Tịch. Cũng không phải cô sợ, chỉ là vì sức lực không thắng nổi anh, trong phòng này, tình hình lại còn như thế, nếu Giang Tịch “thẹn quá thành giận” “đập nồi dìm thuyền” sử dụng chiến thuật điên cuồng, chắc cô sẽ không còn mạng ra khỏi phòng mất.

“Giang Tịch, đã khuya rồi, chúng ta đừng náo loạn được không.”

“Không được.” Anh dứt khoát cự tuyệt.

“Ấu trĩ.”

“Việc gì khiến em cảm thấy anh ấu trĩ?”

“”

Thấy Quý Minh Châu phản ứng, Giang Tịch giả vờ mở nút cổ áo, giọng điệu lười nhác, “Em còn chưa trả lời anh, bây giờ em còn cảm thấy anh không thú vị nữa sao?”

Chỉ bằng một tác nhỏ của Tịch hiển nhiên không thể giấu được cô, Quý Minh Châu giãy giụa, khóc không ra nước mắt, giọng thoáng dương cao, “Thú vị thú vị anh thú vị nhất được chưa!”

Anh tựa như vừa lòng, cúi đầu ấn lên trán cô một nụ hôn, “Như vậy mới ngoan chứ.”

“Vậy anh buông em ra đi.”

Giang Tịch cười khẽ, thấy cô thật sự không dễ chịu, nháy mắt liền mềm lòng mềm, “Hôm nay không dày vò em thêm nữa.”

Nói, anh chậm rãi cởi cà vạt, “Em ngủ ở đây đi, anh đi dọn dẹp một chút.”

Quý Minh Châu được tự do, lập tức hung tợn đá anh, “Bộ dạng kiêu ngạo này của anh bác gái có biết không!”

“ Mẹ anh không có ở đây.”

“ Bác ấy sẽ đến.” Quý Minh Châu vẫn không phục, phụng phịu đáp lại.

“ Ồ?”

“ Lúc trước không phải đánh chết em cũng không thừa nhận, làm bộ là người xa lạ với anh sao?”

“Thì thế nào?! Anh phải biết rằng, cho dù có không thừa nhận mối quan hệ với anh, thì bác gái cũng vẫn đứng về phía em thôi.”

Giang Tịch chăm chú nhìn cô, nhìn Quý Minh Châu cậy sủng sinh kiêu như một con mèo nhỏ.

Anh vén một ít tóc loà xoà của cô ra sau tai, “ Được rồi, đều đứng về phía em.”

“Nhưng giữa anh và em không thể không có quan hệ, về sau đừng nói những lời như thế nữa.” Cuối cùng, Quý Minh Châu không kiên nhẫn đẩy đẩy, Giang Tịch mới chậm rãi bổ sung

Đêm hôm đó Giang Tịch buông tha cho Quý Minh Châu, nhìn cô dần dần tiến vào mộng đẹp, anh về phòng rửa mặt, thuận tiện đến gara dọn dẹp sạch sẽ một phen.

Nhưng mọi thứ anh tự cho là tri kỷ, lại hoàn toàn không có tác dụng gì.

Ngày hôm sau, phòng Quý Minh Châu đã không còn một bóng người. Giang Tịch tìm một vòng vẫn không có kết quả, vòng đi vòng lại, mới nghe được chút tin tức từ chỗ chú Lâm.

Trong điện thoại, chú Lâm nói Quý Minh Châu phải về Quý Trạch ở một thời gian, sáng sớm đã xách theo túi lớn túi nhỏ, nhờ ông đưa một đoạn đường.

Nhìn dáng vẻ, hẳn là muốn ở Quý Trạch lâu dài.

Giang Tịch đỡ trán, điện thoại và WeChat đều gọi, đáp lại đều là những câu trả lời lãnh đạm của Quý Minh Châu “Ồ” “A” “Ồ” linh tinh, chỉ một chữ duy nhất, muốn bao nhiêu xa cách thì có bấy nhiêu.

Giang Tịch âm thầm nghiền ngẫm, tinh tế nhớ lại tình trạng khi hai người ở chung.

Hoàn hảo, thập phần ngọt ngào. Không có chỗ nào sai.

Nghĩ đến đây, chắc mẩm cô chỉ về nhà nghỉ ngơi một thời gian, Giang Tịch tranh thủ đến Giang thị. Đêm qua lúc anh nhận điện thoại từ Tiêu Dịch, đã dành một ít thời gian từ lịch trình bận rộn của mình, bất quá dành ra một đêm ở cùng với Quý Minh Châu, là thú vui giữa những người yêu nhau nên đương nhiên hợp lý.

Lúc trước hai người ở chung với nhau, trưởng thành chia lìa không gặp mặt cũng từng có, bởi vậy, Giang Tịch tập mãi cũng thành quen.

Mà anh bận đến nỗi không có thời gian cũng là sự thật, bớt thời giờ nhắn WeChat chúc Quý Minh Châu buổi sáng tốt lành cùng buổi tốt ngủ ngon, Giang Tịch liền vùi đầu vào làm việc, tối đến đều ngủ lại ở công ty.

Mà trạng thái này, đến khi Tiêu Dịch tới Giang thị nói chuyện hợp tác mới chấm dứt, chờ sau khi công việc thảo luận xong xuôi, di động Giang Tịch “ong ong” vang lên, không gian yên tĩnh âm thanh rung đặc biệt lớn

Anh lấy di động ra, rũ mắt nhìn, quay ra đằng sau ra hiệu cho Tiêu Dịch dừng lại, rồi mới nhấc máy.

“Mẹ?”

“A Tịch, còn còn đang bận sao?”

“Không sao ạ, vừa xong việc.”

“ Được! Mẹ chỉ chờ những lời này lời này từ con! Giang Tịch, mẹ hỏi con, có phải con lại chọc giận Minh Châu hay không?!”

Lâm Mạn Hề nâng cao giọng, cơ hồ có thể xuyên qua điện thoại, Tiêu Dịch ở bên cạnh nghe được chuyện tốt, thần bí thò qua, muốn hóng chuyện bát quái, nhưng bị Giang Tịch đẩy lại.

Anh lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dịch, tỏ ý cảnh cáo.

“Mẹ nói gì vậy?” Giang Tịch trả lời với Lâm Mạn Hề ở đầu bên kia.

“Còn nói như thế nào nữa, nó về nhà ở lâu như vậy, sao con không có chút phản ứng nào thế? Chỉ biết vùi đầu vào công việc!”

Giang Tịch không biết nên trả lời như thế nào, trằn trọc, “ Được rồi mà mẹ, bọn con không phải như mẹ đang suy nghĩ đâu, chờ thêm một ít thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Hai người như thế nào, chung quy vẫn giấu không được.

Chẳng qua như bây giờ hai người ở chung với nhau, Giang Tịch cảm thấy không tồi. Không bị người khác quấy nhiễu, cũng không có ai thường xuyên đến thăm.

Thế giới thanh tịnh, chỉ có hai người bọn họ.

“Cái gì mà đợi thêm một thời gian nữa? Đợi Minh Châu rơi vào vòng tay người khác sao? Mẹ nói với con lần cuối cùng đấy Giang Tịch, về sau sẽ không bao giờ quản con nữa.” Lâm Mạn Hề mỗi một lần gọi điện thoại tới đều phải cường điệu đó là lần cuối cùng giúp anh, ngữ điệu nói chuyện này, bà mãi không đổi, Giang Tịch đã sớm mệt mỏi rồi.

Anh thuận miệng trả lời vài câu, mới cúp máy.

Chẳng qua, vừa mới kết thúc với Lâm nữ sĩ, thì bên này, ánh mắt Tiêu Dịch sáng như đuốc, sáng hơn cả radar.

Chỉ thiếu để cái bảng “ hóng chuyện” lên trên đầu nữa thôi.

“Bác gái lại mắng cậu sao?”

Giang Tịch liếc nhìn anh ta, không hé răng.

“Hai vợ chồng vợ chồng các cậu cũng thật là, một người, thì vùi đầu vào bận rộn liên tục, như động cơ không ngừng nghỉ, liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình. Một người, thì bên ngoài ăn chơi, hoạt động về đêm vô cùng xuất sắc, tớ nghĩ, chắc cậu và tiểu Bát tráo đổi thân phận cho nhau rồi.” Tiêu Dịch bắt chéo chân nói ra suy nghĩ của bản thân.

Sự tình giữa Giang Tịch cùng Quý Minh Châu, anh ta cảm thấy rất hứng thú.

Bất quá thay vì nói cảm thấy hứng thú, không bằng nói là vì tò mò hóng hớt thì đúng hơn.

Nhịp sống đô thị nhanh chóng, coi trọng vật chất, đầy rẫy cám dỗ. Hiếm khi Tiêu Dịch nhìn thấy hình thức ở chung thế này, bọn họ giãy giụa nhiều năm nhưng mãi vẫn không buông tay.

Giai cấp thượng lưu ở Ngân Thành thay đổi liên tục, gia tộc của hai người cũng sừng sững nhiều năm, lù lù bất động, cho nên, hai người bọn họ có rất nhiều khả năng để tùy ý làm bậy, phóng túng bản thân.

Nhưng này hai người không hề, cũng chưa từng như vậy.

Giống như trăng tròn sáng giữa trời đêm. Êm dịu vĩnh cửu, tựa tình cảm giữa hai người.

Thế gian này có quá nhiều chuyện không thể, nhưng cũng có những điều thần kì như thế này.

Cho nên trêu ghẹo thì trêu ghẹo, Tiêu Dịch chứng kiến cả đoạn đường Giang Tịch cùng Quý Minh Châu đi, vẫn rất tò mò bước phát triển tiếp theo giữa hai người.

Người khác nhìn không thấu, hoặc đoán không chuẩn xác, nhưng anh ta thì không, Tiêu Dịch từ cao trung đã thay bạn gái như thay áo nên mới có thể nhìn thấy manh mối giữa hai người.

“Cái gì mà ăn chơi đàng điếm?” giọng điệu Giang Tịch lạnh lẽo, nhìn thẳng về phía anh.

Chỉ cần một câu nói như thế đã khiến cho Tiêu Dịch không dám làm ra hành động tiếp theo

“”

Uổng công ảnh ta vừa mới khen Giang Tịch, thật cmn là đã suy nghĩ quá nhiều.

“Cậu không thấy tiểu Bát đăng lên vòng bằng hữu sao? Ăn ăn uống uống chơi bời, khoe khoang bản thân mình phóng túng tự do.”

Kỳ thật khiến Tiêu Dịch chú ý đến, cũng là vì Quý Minh Châu có liên quan với Liên Đường —— hai người ở Hoàng Thượng Giai Hoàng chơi bời như thế nào không nói, bây giờ các hội sở lớn, đều có thể thấy được hình ảnh của các cô ở đó, có thể nói là dốc hết sức lực để chơi.

Hai cô nàng này, đến khi làm càn cũng khiến cho người khác phải líu lưỡi.

Vòng bằng hữu?

Giang Tịch nhiều ngày qua, theo thường lệ vẫn lướt WeChat thường xuyên.

Sao lại không biết Quý Minh Châu có đăng lên vòng bằng hữu?

Thấy sắc mặt Giang Tịch đen thui, Tiêu Dịch tự động mở miệng, “Sao mặt cậu lại đen thành ra như thế? Tớ không dùng từ ăn chơi đàng điế.m hình dung tiểu bảo bối của cậu là được rồi chứ gì.”

Nhưng sau khi trấn an rồi từ từ lui ra phía sau một bước cũng không thể đổi lấy sắc mặt hoà hoãn của Giang Tịch.

Tiêu Dịch chỉ thấy Giang Tịch ngẩng đầu lên, chậm rãi nói, “Cậu đưa di động cho tớ.”

“Để làm gì, rình coi điện thoại tớ hả.” Tiêu Dịch lạnh sống lưng, “Giang Tịch cậu nói thật đi, có phải cậu muốn trừ khử tớ đúng không? Chỉ vì câu tớ vừa mới nói?”

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, có cho hay không.”

“Đây!”

Giang Tịch nhanh chóng cầm lấy di động của Tiêu Dịch, mở WeChat, lướt hai cái đã tìm được tài khoản của Quý Minh Châu, sau đó trực tiếp vào vòng bằng hữu.

Liên tiếp mấy ngày, đều là ảnh cô chụp tiêu sái ở bên ngoài.

Những bức ảnh này, Giang Tịch chưa từng thấy qua.

Nói cách khác, cô chặn anh.

Kỳ thật ra ngoài chơi cũng không có gì, khiến người khác khó chịu chính là, cô vừa chặn anh, lại còn viết những dòng trạng thái như ——

“Hôm nay một mình thật vui.”

“Vùng lên, không muốn làm nô ɭệ cho ai hết, lại là một ngày tươi sáng không có áp bức!”

“Chuyển phát: Luận về một người nam nhân thì rốt cuộc họ có thể có bao nhiêu khốn nạn chứ.”

“Chuyển cần: Cách trừng trị mấy tên cẩu nam nhân tốt nhất chính là giật điện!”

“Hôm nay tôi muốn đề cử một món ăn ngon tuyệt: gà Khương nướng:)”

Có chỗ nào giống về nhà về nhà một thời gian đâu chứ.

Đây hoàn toàn là thể hiện sự bất mãn dành cho anh.

Giang Tịch nhấn vào từng bức ảnh, đem chúng từ máy Tiêu Dịch gửi đến di động của mình.

Xong xuôi, anh liền lưu loát rời khỏi wechat.

Giang Tịch đưa điện thoại cho Tiêu Dịch, đứng dậy mặc áo khoác định rời đi.

“A? Cậu làm cái gì vậy?” Tiêu Dịch vội vàng nhận lấy di động, đứng dậy nhìn Giang Tịch đi ra phía cửa.

Giang Tịch mới thế đã đi rồi?

“Không phải nói muốn mời khách hàng là tớ đi ăn cơm chiều sao!”

Giang Tịch không thèm quay đầu, “Thoả mãn mong muốn của cậu, đi tìm vị trong nhà kia ăn chơi đàng điếm.”

Tiêu Dịch sững sờ, hai người bọn họ không thể tách khỏi nhau một chút sao?

Không đợi anh ta kịp nổi da gà, trợ lý Ứng liền bước vào, dùng ánh mắt gần như là trìu mến để nhìn.

“Tiếu tổng.”

“Như thế nào, giám đốc của các cậu cho tôi leo cây, sau đó nhờ cậu đến mời tôi ăn cơm sao?” Tiêu Dịch đĩnh đạc ngồi trên sô pha, cà lơ phất phơ.

“Không phải.” Gương mặt trợ lý vẫn treo nụ cười mỉm, “Giang tổng đi rồi, văn phòng cần phải dọn dẹp, nhưng ngài vẫn còn ở bên trong…”

Tiêu Dịch đột nhiên hiểu được dụng ý của người trước mắt.

“”

Anh ta đi được chưa!

Quý Minh Châu hôm nay từ Quý thị trở về, không hề lôi kéo Liên Đường ra ngoài đi dạo nữa.

Liên tiếp phóng túng vài ngày, thể xác và tinh thần cô đã thật sự thoải mái rồi!

Thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người họ Giang nào đó, thế giới đều trở nên tốt đẹp hơn.

Có điều buổi tối xoay người không còn cái ôm ấm áp quen thuộc, khiến người ta khó thích ứng và tiếc nuối, thời gian còn lại, quả thực đều vui vẻ, sảng khoái.

Lúc dì Lý gõ cửa đi vào, thì thấy Quý Minh Châu đang nằm ngửa trên giường chơi di động.

“Tiểu thư, hôm nay sao con về sớm như vậy?”

“ À, con hơi mệt một chút.”

Dì Lý chậm rãi đi đến, để mâm trên tay xuống bên cạnh giường Quý Minh Châu, “Cắt cho con ít trái cây, nhớ ăn nhé.”

“Dì đã nói với con rồi, mấy hôm trước còn đi sớm về trễ, rất không tốt cho sức khỏe!”

“Không phải hôm nay con về sớm rồi sao.” Quý Minh Châu cười tủm tỉm, cô lười biếng đung đưa chân, “ Ở nhà lúc nào cũng thoải mái nhất. Nhưng dì Lý à, dì phải khuyên ba con mới đúng, ông ấy không phải lúc nào cũng đi sớm về trễ sao, thậm chí đêm còn không về ngủ!”

“Ba con khả năng hơi bận.”

“Chắc chắn không, lúc con ở công ty cũng không thấy hình bóng của ông ấy đâu cả.”

Dì Lý giúp Quý Minh Châu vuốt phẳng tấm ga giường, nghe vậy chỉ biết thở dài, “Có lẽ vậy, trước đây còn cảm thấy ông ấy tốt hơn một chút, bây giờ chỉ thấy, thời gian trôi qua không chờ một ai, trôi qua nhanh đến mức không thể mang ông ấy trở về thuở ban đầu.”

Chợt nhắc đến đề tài này, Quý Minh Châu nghe xong chỉ biết trầm mặc.

Cô buông di động ra, chạm nhẹ lên tay dì Lý, “Dì không cần lo lắng đâu, con tin ba ba, ông ấy còn có con, con sẽ yêu ông ấy.”

“Con cứ coi như dì nói nhảm đi, mấy ngày trước con về, nhìn bộ dạng kia của ba con xem, ông ấy rất vui đấy.” Dì Lý nói, nhẹ nhàng điểm nhẹ lên trán Quý Minh Châu.

Vui lên không ít?

“Sao chuyện này khả nghi thế nhỉ” Quý Minh Châu chợt nâng giọng, “Dì Lý! Ông ấy có phải đã lớn tuổi rồi, thấy nhà cũ cháy, ở bên ngoài kim ốc tàng kiều hay không?!”

“Ai ô ô mấy ngày nay trong đầu con nghĩ cái gì vậy, nếu ông ấy thật sự như vậy, đã sớm mang về nhà rồi.” Dì Lý vừa nói liền đứng lên, “Con không yên tâm thì đi hỏi ba con đi, trái cây để ở bàn, nhớ phải ăn đấy!”

Dì Lý lẩm bẩm lầm bầm, “Mấy ngày nay cơm cũng không ăn”

Nói đến đây, giọng bà cũng dần nhỏ xuống, “Cũng không biết giống ai”

“Con biết rồi con biết rồi.” Quý Minh Châu phất phất tay, tiếp tục cầm di động lên xem.

Không xem thì không sao, vừa nhìn thấy đã dọa cô nhảy dựng.

Đều là tin Giang Tịch nhắn tới ——

“Hình ảnh.jpg x 6”

“Chặn anh sao?”

Quý Minh Châu click mở những hình ảnh đó, sau khi xem qua, trong lòng liền hiểu rõ. Không biết là ai đã bán đứng cô.

Chặn anh trên vòng bằng hữu vòng đã may cho anh lắm rồi, cô không kéo vào danh sách đen thì thôi!

Quý Minh Châu: “Giang tổng, ba chữ danh sách đen anh thích hơn sao?”

Bên kia nhanh chóng trả lời lại.

Giang Tịch: “Không thích.”

Quý Minh Châu: “Không muốn? [ mỉm cười.jpg].”

Quý Minh Châu: “Đừng mong nhận được đãi ngộ đặc thù, anh còn phải ngủ phòng không gối chiếc thêm mấy ngày nữa.”

Giang Tịch thật sự quá đáng, rất nhiều lần, làm thế nào cũng phải áp bức cô. Áp bức thì thôi, đã thế còn phải sờ loạn.

Cô cũng không phải cố tình lạnh nhạt anh, cô chỉ muốn dọa anh, lạnh lùng với anh, khiến anh biết cô cũng là người biết nổi giận!

Bị trói tay, tuy rằng cũng có chút thích thú, nhưng cô cũng muốn giữ lại chút mặt mũi cho bản thân!

Cô cũng muốn bò lên đầu anh tác oai tác oái!

Quý Minh Châu nhắn xong câu này, không thèm màng sống chết của Giang Tịch, trực tiếp rời khỏi WeChat, lướt qua các mạng xã hội khác.

Rồi sau đó, không biết qua bao lâu, di động ong ong vang lên hai tiếng.

Vẫn là Giang Tịch.

Anh nhắn đến là ——

“Tiểu công chúa, anh chọc em giận sao?”

Ánh mắt chạm đến đoạn tin nhắn, Quý Minh Châu phát hiện, bản thân lại cảm thấy áy náy.

Mỗi khi Giang Tịch gọi cô bằng ba chữ này, đều không thể nhịn được.

Giống như tình yêu dành cho mùa xuân, với những lớp kẹo bông gòn màu xanh lam, chỉ cần chạm nhẹ đã tan chảy.

Quý Minh Châu gõ gõ đánh đánh nửa ngày, phát hiện không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Giữa sự do dự, Giang Tịch dường như đã nhận ra suy nghĩ trong lòng cô ——

“Đến bên cửa sổ đi.”

Quý Minh Châu:???

Tuy rằng câu nói này không có liên quan gì đến câu chuyện, khiến người khác thấy khó hiểu, nhưng cảm giác trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.

Quý Minh Châu chưa kịp đi giày, để chân trần, xuống giường, bởi vì quá vội vàng, trên đường cô thậm chí còn hơi lảo đảo, thoáng ổn định lại bản thân, mới chạy chậm đến bên cửa sổ.

Dừng lại, Quý Minh Châu mở mành lụa mỏng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Bây giờ đang là chạng vạng, đèn đường mỏng manh mờ nhạt, an tĩnh chiếu xuống lớp nhựa đường, dựa vào cánh cửa màu đen thẫm, là một thân ảnh cao dài lẳng lặng chờ cô ở đó.

Giây tiếp theo, chuông điện thoại Quý Minh Châu vang lên.

Cô vội vàng nhấc máy, “Là anh sao Giang Tịch”

“Ừ.”

Nghe giọng nói nhàn nhạt từ microphone truyền đến, đầu quả tim Quý Minh Châu như được chìm trong lọ mật.

Nhưng cô vẫn khắc chế giọng nói của bản thân, cố ý hung hăng, “Vâỵ anh tới đây để làm gì!”

“Tới để dỗ em.” Giang Tịch nói.