Quý Minh Châu nhìn anh, hai tay vòng ra đằng sau, theo bản năng che kín cái mông lại, “Giang Tịch anh phải nghe em nói, thật ra đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Ừ, anh xác nhận cái này ngoài ý muốn.” Giang Tịch nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Anh giận sao?” Quý Minh Châu từ giường bò đến, nửa ngồi, sống lưng dán chặt vào sau lưng giường.
Giang Tịch nhìn chằm chằm cô, bỗng dưng bật cười, “Sao anh có thể tức giận được? “
Anh bước đến ngày một gần, cúi người kề mặt, hai tay chống ở hai bên, hơi khom lưng, song song với tầm mắt cô.
“Anh chỉ đột nhiên muốn biết.”
Quý Minh Châu:?
“Một giây trước em còn nói là anh chính cung, một giây sau đã biến thành bạn giường?”
Vừa dứt lời, Giang Tịch hung tợn cắn cô một ngụm, “Có không công bằng quá không?”
Cô mới chỉ nói được hai câu thôi đấy, người này cũng thật là.
Giang Tịch có thể nói “không được gọi” ngay từ đầu mà!
“Giang Tịch! Anh đừng được nước lấn tới chứ.”
Quý Minh Châu xoa xoa khuôn mặt, vươn chân định đá anh, e ngại sức lực căn bản không thể so với anh, bị tóm được chân không nói, còn bị Giang Tịch nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh, trực tiếp kéo về phía mình.
Cứ đẩy qua đẩy lại.
Rất nhiều tình thế khiến cục diện trở nên không thể thu hồi.
Thí dụ như tư thế hiện tại
Quý Minh Châu giương cờ đầu hàng, “Em thua em thua, lần sau không dám miêu tả anh như vậy nữa.”
Kỳ thật nếu anh không phải bạn giường, thì động thái như máy đóng cọc này, dường như có thể hất cô lên tận trời.
Quý Minh Châu âm thầm phản đối, không dám để lộ ra bên ngoài.
“Cũng không sai lắm.” tay Giang Tịch nắm chặt cổ chân cô không buông lỏng, chỉ dùng môi chạm chạm chóp mũi tinh xảo, giọng vẫn bình thản, giống như đang thảo luận một chuyện hết sức bình thường, “Sau khi trở về, chúng ta dành thời gian, về Giang Trạch một chuyến.”
Quý Minh Châu nghe xong, không tiếp tục đùa giỡn với anh nữa.
Nếu đúng như cô suy nghĩ.
Cô dừng lại lẳng lặng nhìn anh, “Giang Tịch à còn quá sớm…”
Tuổi xuân Quý Minh Châu còn dài như vậy, không nghĩ sẽ tiến tới hôn nhân nhanh như vậy.
Nhưng nếu cùng Giang Tịch. Cô nghĩ nghĩ đến giá trị nhan sắc, sức mạnh tài lực, thể lực dai dẳng, chỉ số nấu cơm ngon nữa
Hình như cũng không phải không được.
Cô còn đang rối rắm, giây tiếp theo, Quý Minh Châu nghe được anh chậm rãi mở miệng, “Em nghĩ cái gì vậy?”
Giang Tịch buông cô ra, cười như không cười, “Anh chỉ đơn thuần muốn mang em về nhà một chuyến thôi.”
“À.”
Anh bây giờ nhìn cô cười cười như nhìn thấy đồ ngốc vậy, Quý Minh Châu quyết định trong một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ không giao lưu với anh nữa.
Còn muốn không phải là bạn giường mà là chính cung?
Anh bàn tính chuyện viễn vông quá!
Hai người ở bên này cả một buổi chiều, trong khi xách bốn rương rượu trở về, lúc này mới trên đường về Ngân Thành.
Lúc đến cũng như lúc đi đều là Giang Tịch lái xe, Quý Minh Châu muốn thay phiên nhau đổi ca, nhưng Giang Tịch không đồng ý.
“Cũng không biết ông lão bán thịt rán lần trước còn ở đây không.” Trên đường ghé vào cây xăng, Quý Minh Châu nhìn xa xa ngoài cửa sổ, như dự kiến không có một bóng người.
Cô còn chưa dứt lời, Giang Tịch đã nghiêng mặt nhìn cô, “Món lần trước em ăn?”
“Đúng vậy, lạp xưởng ăn rất ngon.”
Giang Tịch hơi đứng hình không biết đang đắm chìm vào dư vị gì, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng rất cổ quái.
Một lát sau, anh mới mở miệng, ngữ khí ý vị thâm trường, “Lần sau cho em ăn cái khác.”
Quý Minh Châu cảm thấy hình như mình đã hiểu sai chỗ nào rồi, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn anh, cố tình dùng ánh mắt đánh giá ở trên người Giang Tịch vòng tới vòng lui.
Những lúc như thế này, cô cảm thấy có chút nhàm chán, mở Weibo ra nhìn nhìn, phần lớn phần bình luận đều là thúc giục, đều có liên quan đến chủ đề video Thụy Sĩ.
Hai ngày nay cô đi ngâm suối nước nóng, vào quán bar, chơi vui vẻ vô cùng, chia sẻ hoạt động lên Weibo, cũng hung hăng cào lòng fans một phen.
“Sau khi em trở về, anh nhớ nhắc em chỉnh video nha.” Giang Tịch biết cô bận rộn với nhϊếp ảnh, điểm này Quý Minh Châu không hề hoài nghi, lần đầu tiên hai người ra nước ngoài du lịch, anh còn giúp cô xách thiết bị đấy.
Nhưng anh có biết cụ thể loại video cô đang làm hay không, Quý Minh Châu cũng không biết.
Cô chỉ biết, nếu Giang Tịch làm vướng chân cô, thì cô không thể edit video được.
Cho nên, Quý Minh Châu đành phải tiêm trước một mũi dự phòng.
“Lần này em làm về chủ đề gì?” Giang Tịch chậm rãi lái xe ra khỏi trạm xăng dầu.
Nghe được lời này, Quý Minh Châu nhìn về phía anh, nhìn dáng vẻ này, Giang Tịch quả nhiên không biết.
Những video đó tuy không lộ mặt quá nhiều, nhưng trong quá trình thu âm, có đôi khi là sẽ phát ra tiếng. Những người quen biết, chỉ cần cẩn thận quan sát, không khó để phát hiện ra là cô, hơn nữa có đôi khi không cẩn thận lộ ra địa điểm Ngân Thành Quý Trạch, Bách Duyệt công quán, từng góc lơ đãng, đều có thể là chứng cứ.
“Em cắt ghép video đi Thụy Sĩ.” Quý Minh Châu vừa nghĩ, vừa nhìn chăm chú sườn mặt khi anh đang lái xe, “Giang Tịch, anh có tài khoản Weibo không?”
Nếu câu trả lời là có, thì nói cho anh biết tài khoản của cô, khiến anh chú ý nhiều đến mình cũng tốt.
Nhưng Giang Tịch nghe xong chỉ thoáng dừng lại, chưa kịp mở miệng, di động Quý Minh Châu liền “ong ong” vang lên, trực tiếp cắt ngang ý định muốn trả lời của Giang Tịch.
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch, dùng ngón tay khoa tay múa chân thở dài, cúi đầu nhìn tên người gọi đến, là Quý Thiếu Ngôn.
“Hello ba ba.”
“Bảo bối, có việc tìm con đây.”
“Sao vậy ạ?”
“Có phải con muốn gia hạn hợp đồng chương trình học yoga không? Bên kia cho người liên hệ nhưng con không bắt máy, đành gọi điện thoại đến nhà, dì Lý nói con vội vàng về nhà rồi lại đi, nói với ba, để ba tìm con”
“Liên hệ không được? Di động luôn bên người con mà.”
“Người phụ trách nhắn WeChat tìm nhưng con không trả lời, tối hôm qua gọi điện thoại, vẫn không liên hệ được, cho nên gọi máy bàn đến nhà.” Bên kia ngẫu nhiên truyền đến tiếng lật sách của Quý Thiếu Ngôn.
WeChat không nhận được bởi vì cô nhận quá nhiều tin nhắn
Mà tối hôm qua gọi điện thoại
Còn không phải vì người nào đó, cô mới không thời gian rảnh để bận tâm.
Quý Minh Châu liếc Giang Tịch, ổn định tâm thần, “Không có việc gì đâu ba, lát nữa con sẽ nhắn WeChat lại cho người ta.”
“Được rồi.” Quý Thiếu Ngôn hình như đột nhiên nghĩ điều gì, cười khẽ, “Hai ngày nay lại chạy ra ngoài chơi sao?”
“Dạ dạ.” Quý Minh Châu tùy ý trả lời vài câu, nhanh chóng ngắt điện thoại không lại sợ để lộ ra cái gì. “Vì sao lại nhìn anh như vậy?” Giang Tịch nhận ra cô đang đánh giá, hỏi.
“Xem xem da mặt anh có thể dày đến mức nào.” Ngữ khí Quý Minh Châu rất chân thành.
Quý Thiếu Ngôn bị con gái ngắt điện thoại, yên lặng đặt di động sang một bên, ánh mắt dừng ở nơi nào đó.
Ông nhớ tối hôm qua khi về Quý Trạch, lúc dì Lý nhận điện thoại, ông ngồi ở sô pha bên cạnh, cũng nhích lại gần, có thể nghe được một giọng nữ nhẹ nhàng
Trong nháy mắt, ông gần như choáng váng, muốn lắng nghe thêm, dì Lý tẩu đã nói “Cô Liễu, không phiền không phiền.” Rồi cúp điện thoại.
Khi đó ông ngồi ở sô pha, giống như hiện tại, ánh mắt trống rỗng.
Nhưng có rất nhiều chuyện, đúng ngay giờ phút này, bắt đầu có manh mối biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bất giác trong lòng Quý Thiếu Ngôn, cảm thấy có dây thừng đang lôi kéo bản thân
Từ Thân Thành trở lại Ngân Thành, Quý Minh Châu ở Giang thị không được mấy ngày, lại phải quay về Quý thị.
Quý Thiếu Ngôn giao trọng trách chức “Tổng giám đốc” cho Quý Minh Châu, trước khi chính thức nhậm chức, cô quen thuộc nghiệp vụ trong công ty, cuộc sống hằng ngày trải qua khá nhàn nhã.
Trái lại Giang Tịch, vội vàng đến độ xoay mòng mòng.
Lĩnh vực Giang thị đầu tư vô cùng rộng, nhiều lĩnh vực khác nhau, mà trọng điểm sắp tới, còn là trọng tâm quan trọng kể từ khi Giang Tịch nhậm chủ tịch Giang thị tới nay, xuống tay phê duyệt một loạt hạng mục mới.
Việc phát triển hàng loạt trí tuệ nhân tạo, dần dần được triển khai đến người máy phục vụ, siêu thị cao cấp, nghiên cứu trên các loại chip khác nhau. Mỗi phân đoạn đều vô cùng quan trọng, không thể qua loa.
Hai người không làm cùng Giang thị như trước, ban ngày rất ít cơ hội có thể gặp mặt. Buổi tối, Giang Tịch cũng thường xuyên tăng ca, tòa cao ốc Giang thị lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng.
Quý Minh Châu từ Quý thị trở về Bách Duyệt, trống khỗng, buổi sáng tự mình lái xe đến công ty, trong phòng vẫn cứ trống rỗng. Nhiều lúc cô cũng ngồi ké xe Giang Tịch đến công ty, nhưng dù sao điểm đến cũng khác nhau.
Ngoại trừ lúc đó, hai người thường xuyên không chạm mặt.
Dù cho có gặp mặt, cũng là vào buổi tối, khi Giang Tịch chui vào phòng cô, muốn ôm cô ngủ.
Chịu đựng mất mấy ngày, Quý Minh Châu đành phải đi quấy rầy Giang Tịch, cuối cùng cũng được anh đáp lại.
Quý Minh Châu: “Họ Giang kia, em hỏi anh, đêm nay anh có thể về sớm một chút được không?”
Giang Tịch: “Ừ, nhớ anh sao?”
Quý Minh Châu: “Giang tổng tối hôm qua chúng ta mới vừa gặp mặt”
Quả thật có gặp mặt, chẳng qua là vì Quý Minh Châu có thể cảm nhận được, là hơi thở quen thuộc cùng cái ôm ấm áp.
Giang Tịch: “Anh sẽ cố gắng về sớm một chút, em có muốn cái gì đặc biệt không, anh tiện đường mang về cho em.”
Quý Minh Châu: “Hừ, không cần, anh về là được, hôm nay chuẩn bị cho anh bất ngờ đặc biệt lớn.”
Giang Tịch: “Em nói ra rồi còn gì gọi là bất ngờ nữa?”
Quý Minh Châu: “Cái này gọi là tiêm dự phòngtrước cho anh, dù sao anh cũng không đoán được bất ngờ gì. [quyền anh.jpg]”
Giang Tịch: “Được, chờ anh về.”
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch nói câu cuối cùng kia, nhìn chăm chú một lát, rồi sau đó tắt di động xuống phòng bếp. Bởi vì gần đây không bận lắm, cô mới có thời gian rảnh nghiên cứu kì nghệ nấu ăn.
Ngày thường đều là Giang Tịch xuống bếp, đã nhiều ngày tâm huyết dâng trào, cô cũng muốn bộc lộ tài năng cho anh chiêm ngưỡng.
Có câu nói như thế nào nhỉ, giúp đỡ lẫn nhau, từ tận đáy lòng, nguyện ý vì anh thực hiện ước nguyện, là tình cảm chân thành nhất.
Mặc dù có thông tin qua phần mềm ứng dụng, nhưng từng bước làm cụ thể, vẫn có hơi khó khăn.
Quý Minh Châu oanh tạc vài lần trong phòng bếp, cuối cùng đưa ra kết luận, vẫn muốn kết hợp thực tế cùng năng lực tự thân vận động.
Sau khi có kinh nghiệm, cô mày mò làm mấy món đơn giản. Cuối cùng, chuẩn bị thắp nến, có chút ý vị lãng mạn.
Nếu anh bận hoặc có việc gì đó vào buổi tối thì cô cũng nguyện ý phối hợp.
Quý Minh Châu nghĩ vậy, vừa nhìn đồng hồ, vừa chơi game trong phòng khách.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, đồ ăn cũng đã nguội.
Quý Minh Châu cầm di động nhìn xem, phát hiện khi cô đang nấu cơm Giang Tịch có nhắn tin cho cô.
Giang Tịch: “Mới biết buổi sáng quyết định có hội nghị khẩn cấp, anh muốn loại bỏ, nhưng bên hội đồng quản trị không muốn, ngoan ngoãn chờ anh, anh nhất định sẽ trở về. Nếu chờ không nổi, thì em ăn cơm chiều rồi đi ngủ trước đi.”
Quý Minh Châu nhìn nhìn, bản thân mình không tự giác chu môi lên, sau khi lạnh lùng trả lời “Ừ”, lưu loát vứt điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng mà Giang Tịch không nói thời gian cụ thể, Quý Minh Châu ở trong phòng khách loanh quanh một lát, mãi không chờ được.
Quay trở về phòng, chuẩn bị đi vào giấc mộng đẹp, không đợi anh nữa.
Sau khi vùi vào chăn đệm, Quý Minh Châu đứng lên, lại trở về, khóa cửa lại.
Cô thậm còn không cho Giang Tịch cơ hội cuối cùng để chui vào!
Sau khi Giang Tịch trả lời Quý Minh Châu ban đầu tâm tình còn vui vẻ.
Nếu nói đến bất ngờ chẳng lẽ là đồ vẫn luôn đặt trong phòng?
Thanh niên cao quý lạnh lùng xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, lòng cũng đã sớm bay đến Bách Duyệt.
“Hôm nay đến đây thôi, chuyện kế tiếp giao cho đặc trợ làm xử lý, không có gì thì tôi đi trước đây.” Giang Tịch đứng lên, tùy ý kéo cà vạt.
Sắc mặt Trợ lý Ứng khẽ thay đổi, nhưng vẫn vội vàng nhắc nhở, “Giang tổng, buổi tối còn có hội nghị.”
“Sao tôi không biết?”
“Tôi cũng mới nhận được thông báo, tôi cũng mới biết được hội đồng quản trị vừa quyết định vào buổi sáng, cụ thể văn kiện tôi vừa đưa cho ngài, nhưng văn kiện quá nhiều, chắc ngài vẫn chưa thấy được.”
Động tác Giang Tịch thoáng dừng lại, nhìn không ra thay đổi cảm xúc quá lớn, nhưng trợ lý Ứng không hiểu sao vẫn cảm nhận được sự áp chế.
“Hủy đi.” Giang Tịch nhíu nhíu mày, sao lại trùng hợp như vậy, anh và Quý Minh Châu, đã lâu chưa tận hưởng thế giới hai người.
“Hội đồng quản trị đã lên đó hết rồi, ngài lại là người đưa ra quyết định” trợ lý Ứng nói đến một nửa lại thôi, chừa lại chút tưởng tượng, giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng, cơ hồ cả người đều kinh hồn hoảng vía.
“Quên đi.” Giang Tịch nhàn nhạt nói, vô cảm cầm di động lên, đầu ngón tay ở trên mặt gõ gõ.
Chờ đến khi hết bận rộn, anh lại đánh xe chạy về Bách Duyệt, phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng bốn phía lại không thấy người.
Quả nhiên vẫn đi ngủ sao.
Anh vội vàng cởϊ áσ khoác, đi thẳng tới phòng Quý Minh Châu.
Nhưng mà
Chờ đến khi anh đặt tay lên then cửa, định đẩy vào trong thì phát hiện cánh cửa bất động.
Quý Minh Châu khóa trái cửa
Quý Minh Châu nói là muốn ngủ, mặc kệ sự sống chết của Giang Tịch, nhưng nháy mắt khi Giang Tịch định đẩy cửa vào kia, cô đã tỉnh dậy rồi.
Trước sự kiên trì của người nào đó, như thể thứ bị phá là tim cô chứ không phải cái khóa, anh liều mạng nghiệm chứng.
“Anh đừng đẩy cửa nữa Giang Tịch, em muốn đi ngủ!”
Người ngoài cửa nghe thấy thế, tựa hồ như đang ngẩn người, “Em còn chưa ngủ?”
Tự nhiên thiếu kiên nhẫn, không cẩn thận bại lộ chân tướng Quý Minh Châu nhất thời cảm thấy bản thân vô dụng.
Cô nín thở một lát, tính toán sẽ giả chết.
“Không mở cửa sao.”
Không hé răng.
“Minh Châu, Châu Châu, heo nhỏ?”
Quý Minh Châu vẫn không hé răng.
Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa không có động tĩnh.
Quý Minh Châu thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng thấy mình may mắn, nên trừng trị cái tên dám cho cô leo cây này!
Nhưng mà giây tiếp theo, cô nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.
Trong phòng vẫn yên tĩnh, cho nên động tĩnh này cùng tiếng cạch tuy rất nhỏ nhưng lại vang lên vô cùng rõ ràng.
Chỉ trong nháy mắt, cửa mở.
Quý Minh Châu:???