Nghe lời này của Giang Tịch xong, Quý Minh Châu thoáng trầm mặc.
Giang Tịch vừa mới cợt nhả cô đúng không!
Đúng vậy!
Cái gì mà ghê gớm, không lâu hay lâu gì đó
Giang Tịch thấy cô vẫn trầm mặc, không hiểu sao lại thấy sung sướиɠ, cả mặt đều nhu hòa, “Anh lấy xong hết rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Quý Minh Châu theo sát Giang Tịch, vốn dĩ muốn cầm tay anh, kết quả phát hiện hai tay anh đều có túi plastic mua hàng.
“Em cầm giúp anh một cái nhé? “
“Không cần, xe của chúng ta ở ngay đằng kia rồi.” Giang Tịch nhàn nhạt từ chối, thoáng nâng cằm, chỉ về hướng chiếc xe đang đậu đằng kia.
“Cũng đúng.” Quý Minh Châu lên xe, quay đầu nhìn về phía anh, “Anh bây giờ giống trợ lý của em ghê.”
Vẫn săn sóc tỉ mỉ cộng thêm cái vẻ dính người này.
Không bao lâu sau cô phải về Quý thị, cũng không biết Giang Tịch…
Cô quay đầu, kín đáo nhìn Giang Tịch.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Giang Tịch đem túi mua hàng đặt ở ghế sau, túi lớn hơn trực tiếp đặt ở ghế phụ.
Quý Minh Châu không có gì để ăn, mở ra một lon soda có vị sữa, uống vài ngụm, “Nhìn anh là bởi vì, muốn biết sau khi em về Quý thị, thì anh sẽ thế nào?”
“Nên làm gì thì làm thôi.” Giang Tịch đáp, hình như cảm thấy còn chưa đủ, tiện đà hỏi, “Thật sự muốn về sớm như vậy sao?”
“Đúng vậy, thật ra ở vị trí hiện tại, ngoại trừ công việc cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, thì ở Quý thị hẳn cũng không khác biệt gì lắm.”
Quý Minh Châu nói như vậy là hoàn toàn có lý do, ở chỗ Giang Tịch cô học được không ít, cũng như cách để xử lý từng vấn đề.
Những gì cô học ở đại học, đều có thể áp dụng khi Quý Minh Châu đảm nhiệm vị trí thư kí ở Giang thị. Nhưng đến khi bắt tay vào xử lý, tuy giải quyết vấn đề có hơi khó, nhưng tổng thể thì trình độ và năng lực đều ở mức khá ổn.
Thật ra ở Giang thị làm việc không có vấn đề gì, nhưng có lẽ đã sa vào loại hình thức ở chung làm việc chung với Giang Tịch, người không uống rượu nhưng lòng lúc nào cũng lâng lâng say.
Kỳ thật hai người đã dành rất nhiều thời gian cho nhau ở Bách Duyệt, còn gần gũi hơn cả chung chăn chung gối, nên cũng không tham lam chút ấm áp gặp nhau trong công ty làm gì.
Nghe xong lời Quý Minh Châu nói, Giang Tịch chỉ tỏ vẻ như mình đã biết, rồi sau đó đột nhiên không đâu vào đâu thốt lên, “Hai công ty cũng gần nhau mà.”
Quý Minh Châu nhướn mày lẳng lặng chờ câu nói tiếp theo.
“Cho nên giữa trưa, em có thể sang cùng nhau ăn cơm.”
Quý Minh Châu không nhịn được, “Vậy anh nên bổ sung thêm một điều kiện nữa đi, lấy văn kiện cần xử lý ở Quý thị, mang sang bên đó cùng xử lý ~”
“Đề nghị này, có vẻ được đấy.”
“Đề nghị này, anh cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày!”
Giang Tịch cầm lấy tay người đó đang muốn cào anh, một tay nắm lấy, sau đó năm ngón tay đan vào nhau, anh thoáng nghiêng mặt, hôn nhẹ vào mu bàn tay.
Môi hơi lạnh như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào giây lát rồi lướt qua.
Quý Minh Châu muốn rút tay lại nhưng không thể, cô nhẹ nhàng dùng sức xoa xoa lên trên, chạm vào sườn mặt lãnh đạm của Giang Tịch.
“Được rồi Giang thiếu gia, anh chú ý lái xe đi.”
“Ừ.” Ánh mắt anh như vượt hàng ngàn ngọn núi, sâu kín mang theo vẻ chắc chắn nhưng loáng thoáng mơ hồ, “Anh nhất định sẽ chú ý.”
Cho đến xe dừng lại bên ngoài Quý Trạch, Giang Tịch mới kết thúc trò chơi nhỏ không biết mệt, khó khăn buông tha cho Quý Minh Châu.
“Muốn anh đi cùng em không?”
“Không cần đâu, em chỉ lấy chút đồ, sẽ về ngay thôi.” Quý Minh Châu cởi dây an toàn, bước xuống xe.
Nhưng con người luôn thần kỳ như vậy, một giây trước còn đấu võ mồm với nhau, giây tiếp theo vì chia lìa mà nhớ nhung.
Loại chia ly này, căn bản cũng không quá lâu.
Quý Minh Châu dừng một chút, lại xoay người vòng về, cô bước lên, ôm lấy gương mặt Giang Tịch, phát ra tiếng vang dội.
“Giang tổng, ở chỗ này đợi em biết chưa ~”
Chờ đến khi thân ảnh tinh tế yểu điệu của Quý Minh Châu biến mất bên trong cánh cửa màu đen, Giang Tịch vẫn duy trì hành động trước đó.
Mùi thơm ngào ngạt bên trong xe, đều là hương hoa hồng nhàn nhạt trên người cô.
Kèm theo đó là hương gỗ cùng hổ phách đen, lan tỏa khắp nơi.
Đó là hơi thở riêng trên người Quý Minh Châu
Quý Minh Châu không thể nhìn trộm nội tâm Giang Tịch, cô không kéo dài thời gian, trực tiếp đi qua hoa viên, bước vào cửa.
Ngạc nhiên nhất chính là, cửa không hề đóng, nhẹ nhàng đẩy đã mở ra.
Quý Minh Châu bước vào huyền quan, dì Lý như radar, trực tiếp ra đón.
Quý Minh Châu có chút kinh ngạc, “Dì Lý?”
“Dì vẫn luôn dùng màn hình nhìn ngoài cửa đại trạch, kết quả những khác thì không thấy, ngược lại thấy con.” Dì Lý cười rộ lên.
Nhìn Quý Minh Châu xuống xe, ngay cả khi cô trực tiếp mở cửa cũng thấy.
“Tiểu thư, sao con lại đột nhiên trở lại?”
“Con về lấy một ít đồ, con sẽ đi nhanh thôi.”
Dì Lý có chút tiếc nuối, “Vừa trở lại đã phải đi rồi? Vậy con thiếu cái gì, dì đi lấy cho con.”
Quý Minh Châu không muốn nói ra, chỉ hàm hồ đáp lại.
Chờ đến khi cô đổi giày xong ngẩng đầu lên, mới phát hiện thanh âm ồn ào dọc theo đại sảnh vốn dĩ dành cho khách, có một số công nhân đang bận rộn, hình như là dọn đồ vật.
“Dì Lý, có chuyện gì vậy?”
Nói đến đây, Quý Minh Châu mới phát hiện có điểm đáng ngờ.
Dì Lý nhìn chằm chằm màn hình ngoài cửa, là nhìn gì vậy?
Dì Lý nhìn chằm chằm phòng khách một lát, chậm rãi thu hồi tầm mắt, túm lấy Quý Minh Châu, thần bí đi đến ghé vào tai cô nhỏ giọng nói, “Ba con chưa nói cho con à, Thư Ngọc Hoa muốn dọn đi, hôm nay thu thập hành lý, còn gọi cả công ty chuyển nhà tới.”
“Dọn đi?” Quý Minh Châu kinh ngạc.
Cô còn tưởng rằng sau ngần ấy năm, nữ nhân duy nhất có thể dọn vào Quý Trạch ở, không biết có ẩn tình gì, cũng phải ở lâu một chút chứ.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
“Dì cũng không biết cụ thể là như thế nào, nhưng hình như ngày đó Quý tổng trở về, hai người đã cãi nhau một trận rất lớn!” dì Lý tẩu vừa nói vừa lắc đầu, “Sau đó vị Thư gia kia, đã đi luôn trong đêm hôm đó, hôm nay ba con bảo dì trông chừng kỹ mấy người dọn đồ.”
“Hóa ra là vậy ạ”
Quý Minh Châu giả bộ gật gật đầu.
Chuyện cô hoàn toàn không biết, mấy ngày trước Quý Thiếu Ngôn gọi điện thoại tới theo thường lệ dò hỏi tình hình thân thể của cô gần đây, còn với chuyện này không thấy ông nói gì, hèn gì một chút tin tức cũng cô cũng không biết.
Quý Minh Châu định thần, “Để cháu đi hỏi ba một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Được rồi, con tự mình hỏi đi.” Dì Lý thấy Quý Minh Châu đi lên lầu, bèn gọi cô, “Aiza con thật sự phải đi ngay sao, đợi dì làm cái gì đó cho con ăn rồi hay đi nhé?”
“Không cần đâu ạ!” Quý Minh Châu đã bước lên cầu thang, được hơn một nửa đành dừng lại, cô nhìn thoáng qua cửa sổ sát đất, sau đó quay đầu cười cười với dì Lý ám chỉ, “Bên ngoài còn có người đang đợi con.”
Dì Lý tẩu thấy không lung lay được cô, nhìn Quý Minh Châu bước đi nhẹ nhàng, cũng nở một nụ cười từ ái.
Cảnh tượng này, vô cùng quen thuộc.
Trong giây lát, hồi ức trong đầu khẽ xoay chuyển.
Rất nhiều năm về trước, cũng là như vậy.
Một cô gái dịu dàng, dù đang mang thai, bụng đã to, nhưng vẫn đứng ở giữa cầu thang, quay đầu nhìn bà, ôn nhu hỏi, “Dì Lý, Thiếu Ngôn đã về rồi sao?”
Bà chỉ cười, “Thiếu gia nói ông ấy sẽ lập tức về ngay!”
Khi đó, mọi chuyện vẫn tốt
Thứ mà Quý Minh Châu muốn lấy, kỳ thật là đồ lúc trước cô kéo bạn bè đi mua, một cái váy đặc biệt để đi suối nước nóng.
Có thể nói đây là chiếc váy hai dây quyến rũ nhất dành cho tra nữ!
Chính là cái loại hơi thiếu vải, đủ để chảy máu mũi —— mỏng đến mức đã nhìn rồi thì không nỡ quay đầu, đặc biệt là hai phần trên và dưới.
Trước đây đã từng bị phát hiện, nên Quý Minh Châu đành phải thể hiện chút mánh khóe, gửi thẳng về nhà.
Tóm lại ngàn tính vạn tính thì mặt mũi vẫn quan trọng, cứ giao đến Bách Duyệt thì kiểu gì Giang Tịch cũng phát hiện ra, không biết vì sao, cô ở trước mặt Giang Tịch lại dễ bị nhìn thấu đến vậy.
Tuy rằng vừa mua xong đã quên, nhưng cũng may lần này hành trình đến tửu trang suối nước nóng, cho cô linh cảm mới.
Quý Minh Châu lấy ra cái váy màu tím đậm kia lắc lắc một hồi, tuy còn chưa mặc, nhưng lỗ tai đã bắt đầu nóng.
Ngưng lại!
Ngưng lại!
Lúc đi xuống lầu, dì Lý lại không yên tâm mà vẫn tiếp tục hỏi, nói cái gì mà khi nào lại đến Bách Duyệt thì sẽ nấu cơm cho cô ăn.
Quý Minh Châu vội vã đến gặp Giang Tịch, nên chỉ nói, “Lúc nào cũng được ạ.”
Sau khi về lại xe, Giang Tịch làm bộ muốn nhìn xem trong túi có cái gì, bị Quý Minh Châu ngăn lại, “Không cho.”
Giang Tịch nhướng mày, “Cái gì mà khiến em xem như bảo bối vậy?”
“Tại sao chứ, lúc nãy em muốn cầm cái túi nhỏ giúp anh, anh cũng đâu có cho.”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều im lặng.
Mỗi người đều bị mắc kẹt với những suy nghĩ của bản thân, không thể tự giải thoát.
Quý Minh Châu biết tại sao cô không đưa cho anh xem, nhưng —— Giang Tịch là vì cái gì?
Vấn đề này, chờ tới khi đến tửu trang suối nước nóng, cũng không ai trả lời.
Quản gia của khách sạn này, đối với hai người đã rất quen thuộc.
Ông ấy quen đường quen lối dẫn hai người đến phòng được đặt trước.
“Cô Quý, anh Giang, chúc hai người cuối tuần vui vẻ.” Nói xong, ông liền rời khỏi, chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Với tiếng “Cạnh”, sợi dây vẫn luôn treo trên cổ cũng được nhấc lên.
Tấm thảm lộng lẫy, nhưng bên trong căn phòng lại cực kỳ yên tĩnh.
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch đang đứng bên cạnh, anh cũng nheo mắt nhìn qua, đáy mắt sâu thẳm tựa vực sâu, nhưng lại sáng như những vì sao.
Cô là người đầu tiên thu hồi tầm mắt, khụ khụ, giả vờ thư thái.
Nhưng chờ đến khi cô bước vào phòng sinh hoạt, thì đã không thể giả vờ thư thái được nữa.
Quý Minh Châu tinh tế đánh giá, so với phòng trước kia, tiện nghi cũng không kém, nhưng…
Lúc trước là phòng đôi, lần này không biết là vì loại phòng khác hay sao.
Mà phòng tổng thống lớn như vậy, cũng chỉ có một chiếc giường.
Mép giường mơ hồ, khung giường là mành sa màu trắng bao phủ, tua rủ xuống, gió thổi qua còn tạo nên những tiếng sột soạt.
Kéo dài suốt gian phòng ngủ cửa sổ từ trần đến đến sàn, bên ngoài là suối nước nóng tỏa ra hơi nóng, sương mù lượn lờ.
Đó là khung cảnh khi ngủ trên giường, có thể liếc mắt nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
“Giang Tịch!” Quý Minh Châu nhìn anh, “Anh dự định đặt phòng có suối nước nóng uyên ương?”
Suối nước nóng này nhìn kỹ, là từ hai suối nước nóng khác đổ vào, độ ấm của nước không giống nhau, thế cho nên thành phần của nó cũng khác nhau.
Đây là suối nước nóng chuyên cung cấp cho mấy đôi tình nhân, cũng là điểm nổi tiếng đặc sắc của khách sạn —— suối uyên ương.
Đúng như cô dự đoán trước đó, Giang Tịch cũng đã nghĩ đến phương diện này.
Cùng phòng khách sạn hợp thành một thể, như vậy có thể không cần ra khỏi cửa.
“Như thế nào, có cái gì không ổn sao, em không thích?”
“Không phải không thích.”
Mà là….
Mà là cảm thấy ý tứ trong lòng đều bị nhìn thấu không cần phải nói ra.
Trái tim Quý Minh Châu run rẩy, một cảm giác không gọi tên nổi lên, dường như nó mang theo chút chờ mong.
“Em đi sắp hành lý đi, đợi một lát nữa bữa tối gọi khách sạn phục vụ.” Giang Tịch tiến lên, gạt một vài lọn tóc xoăn ra, hôn cô, “Được không?”
Quý Minh Châu xoay tay ôm lấy anh, “Quần áo cũng không có nhiều, em không muốn sắp ra.”
“Vậy thì không làm nữa, bây giờ đã đói bụng chưa?”
“Tuy rằng nói ra khá mất hứng, nhưng vì anh đã mua đồ ăn vặt cho em, cho nên em cũng không đói lắm.”
Giang Tịch nhìn cái cằm nho nhỏ, m.út dọc theo môi cô, hơi thở vương vấn, “Vậy còn cái này thì sao?”
Quý Minh Châu vặn vẹo trong lòng anh, lá gan càng ngày càng lớn, giọng mềm mại, “Không đủ…không đủ nha ~”
Đáp lại cô, là âm thanh Giang Tịch cường điệu dùng lực m.út, mấy thứ trong lòng bàn tay hai người đều bị vứt sang một bên, Quý Minh Châu để tay lên eo anh, Giang Tịch ôm cô vào trong l*иg ng.ực, “Như vậy đã đủ rồi sao.”
Trả lời anh, là thanh âm Quý Minh Châu hôn lên yết hầu
Tuy nói không đói bụng, nhưng thời gian như thoảng qua nhanh chóng.
Dù sao cả một đường lái xe tới, cũng đã gần năm sáu tiếng đồng hồ.
Ở khách sạn một lát, màn đêm đã chậm rãi buông xuống.
Quý Minh Châu còn muốn đến quán bar chơi một chuyến, bị Giang Tịch ngăn cản, anh kêu là ngày mai lại đi.
Quý Minh Châu thấy anh có hơi mệt, nên mềm lòng.
Giang Tịch giúp cô mang quần áo vào phòng, đem cả đồ cô hay dùng để trang điểm đặt ở trên bồn rửa mặt, làm xong hết tất cả, thì dịch vụ phòng của khách sạn cũng mang đồ ăn lên cửa.
Hai người đều không quá đói, nên chỉ gọi một ít đồ ăn Mexico, mọi thứ không nhiều lắm, có một chút chân giò hun khói cắt mỏng, bắp nướng cùng với salad.
“Chúc cho cuộc sống chúng ta sau này luôn vui, cụng ly!” Quý Minh Châu cầm ly có loại rượu được đặc biệt ủ ở đây, mỉm cười với Giang Tịch.
Tới đây nghỉ cuối tuần, là thật sự vừa thích lại thoải mái.
Ít nhất là, vì đã chào hỏi trước, rượu của tửu trang đều được mang hết lên.
Muốn uống như thế nào thì uống, không cần câu nệ.
Nhưng Quý Minh Châu trên đường uống không ít nước có ga, bây giờ không uống được nhiều.
Hơn nữa, cô muốn giữ bản thân mình lúc nào cũng phải tỉnh táo.
Vì tiếp theo cô có kế hoạch.
Tối nay cô không liều chết với anh! Cô không mang họ heo, không phải là họ Quý!
“Ừ.” Giang Tịch đáp lời, bưng ly mình lên chạm vào ly cô, không nhanh không chậm, “Nếu về sau có thể công khai thì sẽ tốt hơn.”
Quý Minh Châu: “”
“Anh tưởng mình là minh tinh sao, còn muốn công khai gì chứ?”
Phương thức yêu cầu danh phận của Giang Tịch dài vô tận, càng ngày càng khoa trương.
“Vậy em nói xem khi nào thì được?”
“Cái này để xem tâm tình em thế nào đã.” Quý Minh Châu đỡ cằm, nhìn về phía đối diện, “Đương nhiên, cũng phải xem biểu hiện của anh đã.”
Giang Tịch nhếch miệng, khi nhìn về phía cô, còn hơi nhướn mi.
“Vậy à.”
Sau khi ăn cơm chiều, Quý Minh Châu muốn đi ngâm suối nước nóng, cô nhìn nhìn Giang Tịch, chủ động hỏi, “Vậy thì, cùng nhau đi ngâm suối nước nóng không?”
“Bây giờ?” Giang Tịch kinh ngạc.
Quý Minh Châu thấy phản ứng của anh, có chút không vui
Có vẻ như cô quá gấp gáp.
“Vậy thì ngày mai!” Nói xong, quả thực như là lạy ông tôi ở bụi này, Quý Minh Châu đột nhiên đổi ý, “Thôi, mình em đi vậy.”
“Nếu em muốn, thì anh cũng có thể đi cùng em.” Giang Tịch chậm rãi nói, “Dù sao cũng là suối nước nóng uyên ương.”
Uyên ương….uyên ương, ý trên mặt chữ.
Nghĩa là có đôi có cặp.
“Em không đi nữa.” Quý Minh Châu thấy anh đột nhiên đổi ý, chắc đang tính toán điều gì đó, dứt khoát chặt bỏ ý tưởng ấy từ trong trứng nước.
“Được, anh đi với em.” Giang Tịch không hề dao động, “Em đi thay quần áo à?”
“Vâng.” Quý Minh Châu lạnh lùng đáp lại.
Khi cô về phòng để thay quần áo, nhìn chằm chằm bộ váy hai dây màu tím nhạt.
Trên thực tế, so sánh với mấy bộ quần áo mặc ở suối nước nóng lần trước, lần này quần áo lộ sống lưng và xương đòn nhiều hơn, từng mảng da trắng nõn, chỉ nhìn thôi cũng đã không kiềm lòng được.
Sau khi thay xong, cô hít một hơi thật sâu, lúc này mới để chân trần chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Dưới chân là lớp thảm mềm mại, không gây ra một tiếng động.
Phòng ngủ đã không còn một bóng người.
Quý Minh Châu thấy hơi lạnh, nhưng tim lại đập không theo quy luật, nhanh vô cùng.
Vòng qua giường đi đến trước cửa sổ sát đất, cách lớp kính pha lê, Quý Minh Châu nhìn thấy Giang Tịch đã xuống ngâm mình.
Sống lưng dán lên vách tường bằng kính, đưa lưng về phía này.
Cô chậm rãi đẩy cửa kính rồi bước ra.
Suối nước nóng là suối lộ thiên, bên trên có rất nhiều tấm chắn bằng pha lê trong suốt, có thể nhìn thấy sao trời, nhưng vì có ngăn cách với bên ngoài, cho nên cũng không quá lạnh.
Nhưng Quý Minh Châu mặc hơi ít, cho nên vừa ra ngoài trong nháy mắt, chỉ cần gió hơi hơi thổi qua, liền co rúm lại.
Cô đi đến, ở sau lưng Giang Tịch chậm rãi ngồi xổm xuống, vòng tay qua cổ dán lên lưng Giang Tịch, nói bên tai anh, “Giang Tịch”
Giang Tịch không hé răng, chỉ hơi dùng sức nắm chặt lấy tay cô.
Rồi sau đó anh đứng dậy, cõng cô chìm từ từ xuống nước.
Trời đất quay cuồng, Giang Tịch xoay người lại, hai tay nắm lấy đầu gối đang cong lên của cô, để cô ngồi lên đùi mình.
Quý Minh Châu thở hổn hển, tay vẫn câu lấy cổ anh, “Anh không lên tiếng, làm em sợ muốn chết!”
Cô bị ôm thế này không khác gì bị ôm công chúa.
Mà Giang Tịch thì vẫn ngồi dưới suối nước nóng, chân hai người ở dưới nước dính sát vào nhau.
Giang Tịch khẽ cười, “Vậy sao em vừa rồi đến đây, cũng không lên tiếng trước?”
“Em không tin em mở cửa mà anh không nghe được!”
“Nghe chứ.” Giang Tịch rất nhanh đã thừa nhận, “Nhưng anh chỉ muốn nhìn một chút, em có thể làm được cái gì.”
Quý Minh Châu hừ, “anh thấy rồi đấy.”
Những lời này vừa nói ra, hình như thật sự linh nghiệm, Giang Tịch không lên tiếng nữa.
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm đống vải nhăn nhúm trước ngực cô, ánh mắt cứ từ từ mà dời sang.
Quý Minh Châu nhìn theo tầm mắt anh, liền hiểu rõ, cố chấp không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, anh mới gian nan ngước mắt, nặng nề liếc cô, “Em mặc cái gì đây?”
Màu tím với làn da trắng như tuyết đối lập nhau, chỗ no đủ trước ngực như muốn tràn ra, sống lưng lại sạch sẽ trơn bóng, tựa như đóa hoa violet nở rộ.
Anh vu.ốt ve gương mặt bị suối nước nóng hun đến đỏ bừng.
“Nhìn đẹp không?”
Không biết vì sao, cô cũng bị mê hoặc, giọng dần dần nhỏ xuống, lời nói đến bên môi, lại thành ra thế này.
Những ảo tưởng trước đây, theo ánh mắt anh, khí thế hay kiêu ngạo gì đó đều đồng loạt biến mất.
Sạch sẽ.
Chỉ có hơi nóng bốc hơi giữa hai người vẫn ở đấy.
“Rất đẹp.”
Anh cúi đầu tìm kiếm môi cô, ấn cô lên trên vách suối nước nóng.
Không biết qua bao lâu, Giang Tịch lẩm bẩm bên tai cô, “Vậy thì…có thể chứ?”
Quý Minh Châu cảm giác như ở cảnh trong mơ, “Vâng”
Giang Tịch vu.ốt ve eo cô, từng gợn nước cũng theo đó mà nhộn nhạo.
Tiếng ùng ục suối nước nóng càng thêm rõ ràng.
Cuối cùng Quý Minh Châu vẫn bị giữ chặt, chỉ có thể thoáng nhìn thấy màu nước đυ.c dưới bể suối nước nóng.
Nhưng sau khi Giang Tịch” Đông Sơn tái khởi”, dường như vẫn không biết đủ.
Tuổi trẻ khí thịnh, bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Quý Minh Châu khóc nức nở thành tiếng, “Giang Tịch đừng như vậy, chúng ta trở về phòng được không”
Giang Tịch xoa xoa đầu cô, “Xin lỗi, làm em sợ sao?”
“Dọa được mới là lạ!”
Anh lấy khăn tắm, bọc cô kỹ lưỡng, rồi sau đó mang cô về phòng.
Trở lại giường, Quý Minh Châu vẫn còn cảm thấy người này thất sự hỗn đản!
Chân cô bây giờ, căn bản không phải của bản thân nữa rồi.
Giang Tịch nằm bên cạnh cô, ôm cô an ủi một lát, “Ừ, là anh không tốt.”
“Đương nhiên là anh không tốt!” Quý Minh Châu nhéo anh, hai người nháo loạn một hồi.
Nhưng càng thăm dò lại càng không thấy đủ, cuối cùng hai người chỉ mở một cái đèn trước giường, mờ mờ ảo ảo, đôi tình nhân vẫn chứng nào tật nấy.
Nhưng cũng đã nhịn quá lâu, Giang Tịch lặp lại trong đầu một lần nữa mấy cái hợp đồng Giang thị ký kết gần đây, muốn xoay người đi xuống.
Quý Minh Châu cảm nhận được sự thay đổi trong anh, chính mình cũng có chút mê loạn, khẽ nắm tóc người đối diện.
Lẩm bẩm, “Giang Tịch nếu không chúng ta thử xem?”
Cơ thể anh khẽ dừng, “Em chắc chứ?”
“Đừng hỏi nữa”
Anh chống tay ở hai bên eo cô, không biết nhìn cô bao lâu. Quý Minh Châu có khuôn mặt kiều mỹ, giờ phút này vì hoàn toàn tín nhiệm anh, cả người mở ra.
Đầu quả tim như lướt qua dầu, nóng đến mức cả người đều cuộn tròn.
Nếu đã đến bước này, vậy thì đừng trốn nữa.
“Ừ.” Giang Tịch cúi người nhìn cô, mắt ngưng tụ như mưa rền gió dữ ngụy trang dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh, anh ngậm lấy vành tai cô, “Giao cho anh, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Giữa một mảnh mơ hồ, quần áo từ từ rơi xuống sàn.
Giang Tịch để cô chuẩn bị rất lâu, lâu đến mức như là cả thế kỷ trôi qua.
Rồi sau đó, cô cảm nhận được có cái gì đó xé rách.
Chân bị đưa lên cao, giây tiếp theo, mọi thứ quay về trạng thái nguyên thủy nhất.
“Có khỏe không.” Giang Tịch căng thẳng hỏi cô.
“Em…anh…đừng mà ưm…” Quý Minh Châu nói năng lộn xộn, liều mạng cào lên người anh.
Nhưng khi cô mới vừa kêu xong, chưa đến năm giây mọi thứ đều trở nên an tĩnh.
Quý Minh Châu không thể tin, cũng không khóc nữa, “Anh… không phải…không được chứ…. Giang Tịch”
Giang Tịch mặt đen như than, thấp giọng mắng.
Thiếu gia từ trước đến nay tự phụ thanh lãnh, hiếm khi thấy anh thất thố như lúc này.
Quý Minh Châu nhẹ nhàng thở phào, không thoải mái, cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.
Cô đầy mồ hôi, đẩy anh ra,” Giang Tịch, anh tránh sang một bên đi!”
Tuy nhiên khác với dáng vẻ thoải mái của cô, Giang Tịch lấy thứ đồ đó ra, trực tiếp ấn cô xuống, bên dưới ngóc đầu trở lại, “Vừa rồi không tính.”
Lần này, thời gian trôi qua lâu dị thường, sức lực cô dường như không đủ.
Khung giường lắc lư hơn nửa đêm rồi còn chưa dừng, về sau cô bị đưa xuống suối nước nóng, tắm rửa sạch sẽ.
Thẳng đến quá nửa đêm, hai người mới nghỉ ngơi.
Giang Tịch đặt cô vào trong lòng ngực, hai người nằm sát nhau, nhất thời có nhiều chuyện khó thể nói hết, tim đập rộn ràng, hưng phấn như tích cóp trong quá khứ lúc này trào dâng trong lòng.
Mí mắt Quý Minh Châu hơi sưng lên vì khóc quá lâu.
Cô mơ màng đi vào giấc ngủ, chỗ nào cũng thấy khó chịu, ngược lại Giang Tịch vẫn luôn nhợt nhạt mổ lên môi cô.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Giang Tịch còn nghe Quý Minh Châu phẫn nộ lẩm bẩm, cái gì mà “Giang Tịch anh chết chắc rồi” “Em không bao giờ để ý đến anh nữa” “Tên khốn này” “Chờ em tỉnh lại nhất định phải xử đẹp anh ” “Ô ô buồn ngủ quá đi thôi”.
Anh nhìn cô dần dần đi vào giấc ngủ, điểm nhẹ lên chóp mũi cô.
Quý Minh Châu trong lúc ngủ mơ màng cũng cảm nhận được Giang Tịch chơi xấu, cau mày trốn từ bên này rồi sang bên kia.
Giang Tịch cứ như vậy nhìn cô, ôn nhu trong lòng không thể tự kềm chế.
“Tiểu công chúa.” Anh thấp giọng gọi cô.
Nhưng không nhận được câu trả lời, người anh yêu gần trong gang tấc ngủ li bì không hề hay biết.
Đêm đầu xuân đầy yên bình, không để lại chút dấu vết.
Cửa sổ sát đất không được đóng kín, gió cứ thế mà nhẹ nhàng thổi vào.
Màn giường màu trắng bốn phía buông xuống chậm rãi lay động, bóng hai người cũng theo đó mà chập chờn, Giang Tịch như đã nhìn thấy điều khiến mình cam tâm tình nguyện cả đời.
p/s sorry m.n hôm qua nhà mình bị rớt mạng nên không đăng đúng hạn. Cảm ơn m.n vì vẫn luôn chờ đợi, chúc m.n đọc truyện vui ^^ cố gắng giữ gìn sức khỏe nha