Chương 5

Trong công ty tai nạn xảy ra liên tiếp, đến sếp cũng gặp nạn. Đương nhiên không thể tiếp tục đi làm.

Các đồng nghiệp đều tìm lối thoát cho riêng mình.

Tôi ở nhà, check các trang web tuyển dụng và liên tục gửi hồ sơ.

Trong vài ngày tiếp theo, không có dòng chữ đẫm máu nào xuất hiện trên gương.

Còn tôi lại nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, yêu cầu tôi đến ghi chép và tìm hiểu tình hình.

Lần này, người tiếp tôi không phải là viên cảnh sát trẻ lần trước mà là một sĩ quan lớn tuổi hơn.

"Cô Dương, tôi họ Trương, chúng ta lại gặp nhau."

Bên kia nhẹ nhàng mỉm cười.

Tôi nhìn anh ấy không có ấn tượng gì.

"Một tháng trước, cô Dương gọi cảnh sát nói rằng có người trong công ty quấy rối cô. Cảnh sát lúc đó nhận cuộc gọi là tôi, cô Dương có sao không?" Trong giọng điệu của đối phương có sự lo lắng.

Khuông mặt của tôi thật xấu.

Viên cảnh sát trẻ trước đó đã nhầm Dương Ni bé với tôi vì trùng tên.

Nhưng tại sao sĩ quan trước mặt lại chắc chắn sự nhầm lẫn của mình?

Dương Ni bé và tôi trông không giống nhau.

Dương Ni bé có mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn rất xinh đẹp.

Còn tôi, quanh năm mặc quần dài, tóc ngắn. Đồng nghiệp còn nói tôi không nữ tính, trông như đàn ông, một đấm có thể gϊếŧ chết kẻ biếи ŧɦái.

Chúng tôi là hai người rất khác nhau.

Tôi gượng cười.

"Anh nhận nhầm người à? Tôi chưa bao giờ gọi cảnh sát cả...

"Tôi không dám nói mình có giỏi hay không, nhưng trí nhớ của tôi rất tốt." Giọng điệu của cảnh sát Trương rất chắc chắn. "Lúc đó, cánh tay của cô Dương bị thương, là tôi đã đưa cô Dương đến bệnh viện."

Tôi nhìn vào cánh tay của mình, quả thực có một vết sẹo ở đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào vết sẹo, hơi mất tập trung.

Tôi không nhớ vết sẹo này có lúc nào.

Sau đó, tôi hơi lơ đãng.

Sau khi đối phương nói tai nạn xe của sếp tôi cũng là do con người gây ra, tôi vẫn rất bình tĩnh.

Về nhà và bật đèn lên.

Nhìn vào tấm gương trong phòng khách, tôi bước tới.

Khi tôi nhìn thấy người phản chiếu trong gương, tôi như chết lặng.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Người trong gương có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn, tuy tóc đã được cắt ngắn.

Nhưng không phải là tôi.

Đó là khuôn mặt của Dương Ni bé!

Tôi đã lôi hết gương trong nhà ra.

Tuy nhiên, thứ được phản chiếu trong tấm gương đều là khuôn mặt của Dương Ni bé!

Tôi hơi suy sụp một chút.

Tại sao tôi lại trở thành một người khác? !

Cả đêm tôi không ngủ, sáng hôm sau tôi đi soi gương lại lần nữa.

Người trong gương có mái tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, quầng thâm đen, trông hốc hác.

Đó vẫn là khuôn mặt của Dương Ni bé.

Sau một đêm, tâm trạng của tôi đã bình tĩnh hơn.

Bây giờ kết quả đã như thế này, điên cuồng cũng không có ích gì.

Cách duy nhất là tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nghĩ những chuyện lạ xảy ra quanh tôi, hầu hết đều liên quan đến chiếc gương kỳ lạ này.

Dương Ni bé đã chết, cả người ngâm dưới sông trương phềnh lên...

Chẳng lẽ những thứ ẩn giấu trong tấm gương này có thể thay đổi diện mạo của một người?

Để xác minh chuyện này thực ra rất đơn giản, chỉ cần tìm ra chủ nhân trước đó của chiếc gương.

Trên đường đến chợ đồ cũ, tôi nghĩ đến một khả năng.

Chủ sở hữu trước đây của chiếc gương này có thể là Dương Ni bé?

Tôi đã hiểu một sự thật từ khi còn nhỏ: bạn phải trả tiền cho những gì bạn nhận được.

Chiếc gương này đã cứu tôi hai lần, có thể thứ nó muốn là mạng sống của tôi.

Cơ thể của tôi đã trở thành của Dương Ni bé, liệu linh hồn của tôi có bị chiếm đoạt không?

Nghĩ đến khả năng này, mồ hôi lạnh toát ra trên lưng tôi trong một ngày nắng nóng.

Chớp mắt, tôi đã đến chợ đồ cũ.