Chương 2

Khi tôi đến đồn cảnh sát, người cảnh sát trẻ đã bật một đoạn video cho tôi xem.

Đó là một đoạn video giám sát.

Ngã tư, một chiếc xe tải chở đầy cát dừng lại trước đèn giao thông.

Chiếc xe phía sau không giảm tốc độ, thậm chí còn tăng tốc một chút và đâm thẳng vào chiếc xe tải lớn.

Trong nhát mắt, chiếc xe bị nghiền nát.

Biển số xe đó là XXX58!

"Đây không phải là một vụ tai nạn ô tô đơn giản. Sau khi điều tra, người ta phát hiện ra hệ thống phanh của chiếc xe gây ra vụ tai nạn có vấn đề."

Mặt tôi tái nhợt.

Không phải một vụ tai nạn ô tô đơn giản, chẵng lẽ là một vụ gϊếŧ người?

"Cô Dương, tôi nghe đồng nghiệp của cô nói người đi công tác ngày hôm đó ban đầu là cô, nhưng sau đó cô bị một đồng nghiệp khác thay thế?"

Tôi gật đầu.

"Đúng vậy, sáng hôm đó tôi đau bụng, tôi bảo quản lý đợi tôi. Giám đốc thì nói thời gian gấp nên sắp xếp cho đồng nghiệp khác đi..."

Tôi không đề cập tới chuyện cái gương.

Chuyện chiếc gương kỳ lạ đến mức nếu kể ra sẽ không ai tin.

Và nếu tôi nói ra, họ sẽ càng nghi ngờ rằng tôi đang nói dối và che giấu điều gì đó.

"Cô Dương, tôi nghe nói cô cũng người đã chết có mâu thuẫn..."

Tôi nhanh chóng giải thích: "Tôi và Trương Tư Vĩ quả thực có một số mâu thuẫn nhỏ. Chúng tôi đều là nhân viên kinh doanh. Anh ta đã hai lần cướp đơn hàng của tôi, nhưng đây chỉ là những mâu thuẫn nhỏ giữa các đồng nghiệp. Tôi căn bản không cần phải gϊếŧ anh ta! Hơn nữa, tôi không biết gì về ô tô, tôi cũng không biết cách sử dụng phanh ô tô..."

"Cô Dương, đừng kích động, tôi chỉ hỏi mấy câu để ghi chép thôi, không có ý gì khác."

Đối phương dừng một chút, nói tiếp: "Còn nữa, như tôi vừa nói, người chết có mâu thuẫn với cô không phải là Trương Tư Vĩ, mà là Hoàng Dũng."

Hoàng Dũng?

Hoàng Dũng là tài xế, tôi có nghe một số đồng nghiệp nói rằng Hoàng Dũng hơi biếи ŧɦái, nhưng vì tôi trông tương đối an toàn nên Hoàng Dũng cũng không làm gì quá đáng.

"Chúng tôi có bản sao hồ sơ cảnh sát của cô ở đây. Cô đã báo cảnh sát rằng Hoàng Dũng đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô." Viên cảnh sát tiếp tục.

Tôi hơi bối rối.

"Hoàng Dũng quấy rối tìиɧ ɖu͙© tôi? Làm gì có chuyện này, có phải bị nhầm ở đâu không?"

Viên cảnh sát trẻ lục lọi đống tài liệu, tìm thấy một tài liệu và đặt nó trước mặt tôi.

Nhìn thấy chữ ký và nét chữ, tôi hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Là bên kia nhầm lẫn.

Trong công ty chúng tôi có hai người trùng tên, đều tên là Dương Ni.

Tôi vào công ty sớm hơn, vì lớn tuổi hơn nên để phân biệt, mọi người gọi tôi là Dương Ni lớn, người còn lại là Dương Ni bé.

Cô bé Dương Ni rất xinh đẹp, có tin đồn là cô ấy đã bị Hoàng Dũng quấy rối tìиɧ ɖu͙© trong một chuyến công tác.

Vụ việc này gây ra khá ồn ào, cảnh sát sau đó đã được gọi đến.

Chỉ là Hoàng Dũng là chú của sếp tôi, sau khi được thả vẫn tiếp tục làm việc trong công ty.

Ngược lại, các đồng nghiệp lại chỉ trích Dương Ni bé rằng do cô không biết xấu hổ, ăn mặc quá ít để quyến rũ đàn ông...

Sau đó...

Dương Ni bé nhảy sông.

Tôi phải giải thích lại rằng không phải tôi gọi cảnh sát mà là một đồng nghiệp khác.

Viên cảnh sát trẻ cũng hơi choáng váng khi có hai người tên "Dương Ni".

Sau một vài câu hỏi khác, tôi đã được cho về.