Chương 4
Nhã Tịnh lắc đầu xua đuổi, nàng lại bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoàị Dưới ánh trăng, cây ngô đồng đứng sừng sững. Có lẽ Tang Tang thường ra đây ngồi đàn dưới tán câỵ Chim cũng ngừng hót lắng nghẹ Nhã Tịnh lắc đầu xua đi bao ý nghĩ vừa chợt hiện trong đầụ
Những ngày kế tiếp, không khí ngập đầy vui tươi và hạnh phúc. Mọi việc đều xảy ra một cách thuận lợị Bà cụ suốt ngày gần như lúc nào cũng cười, mở miệng ra là nói tới Tang Tang, Tang tang thích ăn món này, Tang tang lúc nào cũng cần hoạ Phải tắm èo của Tang Tang sạch sẽ. Nhã Tịnh đem chuyện hỏi cô Lan, thì được cô cười nói:
- Thật ra thì cái gì cũng tại bà nội thôi, chứ Tang Tang nó đâu thích như vậỵ Nó rất tự nhiên, thích trèo cây, ngồi cả dưới đất… Trong mắt mẹ tôi Tang Tang giống như một con bé nhỏ xíu, dưới chục lớp chăn dày mà còn có một hạt đậu rơi, bà cũng sợ nó ngủ không được.
Mặc kệ thế nào cũng được. Nhã Tịnh bây giờ rất thích vai trò Tang Tang và nàng đóng rất đạt. Suốt một tuần trôi qua, ngoài những giờ phải ở cạnh bà lão, nàng còn cùng Hoàn đi dạo ở quanh nhà. Những cánh rừng nhỏ rất đẹp, có một cái miếu nhỏ ở trên núi, lúc nào khói hương cũng nghi ngút. Hèn gì Nhã Tịnh cứ nghe thấy tiếng chuông. Thỉnh thoảng Nhã Tịnh cũng liên lạc với cha vào lúc bà cụ nghỉ trưạ Nhã Tịnh điện thoại về cho chạ Sau khi biết tin, cha nàng cười nói:
- Cha rất kiêu hãnh về con, ráng thành công nhé! Con may mắn đấỵ
May mắn? Rõ ràng ta may mắn thật. Có ba người đàn bà và hai người đàn ông vây quanh cung phụng. Cuộc sống nhà họ Tang sướиɠ gấp mấy trăm lần nhà mình, không có gì trái mắt, không có gì để giận dữ để bực mình, chỉ có điều phải sắp xếp để ứng phó ột cuộc sống mớị Nhiều đêm Nhã Tịnh nằm trên giường nhìn lên trần nhà tự nhủ:
- Tôi muốn sống mãi thế nàỵ Tôi thích mãi được như thế này!
Có một buổi chiều nọ bác sĩ Lý mang thuốc đến, bác sĩ là thầy thuốc gia đình của nhà họ Tang. ông như một người bạn thân phục vụ ở đây hơn 20 năm rồị May là Nhã Tịnh đã biết ông qua ảnh trước nên chuẩn bị sẵn. Nhã Tịnh biết đây là một thử thách nhỏ vì hai anh em Khải và Hoàn giấu rất kỹ chuyện Tang Tang tự tử, ngay bác sĩ Lý cũng không hay biết. Nhã Tịnh đứng giữa phòng khách nhìn bác sĩ Lý cườị Cô Lan lên tiếng:
- Bác sĩ nhìn này, ai đâỷ
Bác sĩ Lý hơi khựng lại một chút, ông kéo trề cặp mắt kiếng xuống ngắm Nhã Tịnh. Thời đại khoa học hiện đại hết ti vi đến sách vở đủ thứ, nên con người mắt có vẻ kém hơn xưạ Bác sĩ Lý chợt reo lên:
- Ồ, cô út, cuối cùng rồi cô cũng về đến.
Bà cụ có vẻ kiêu hãnh về cô cháu gái, bà nói:
- Bác sĩ coi Tang Tang nhà chúng tôi có gì thay đổi lắm không?
Bác sĩ Lý thật thà đáp:
- Trông cô trắng hơn, mập hơn… Rõ ràng mức dinh dưỡng ở nước ngoài có cao hơn tạ
Nhã Tịnh bây giờ mới góp lời:
- Bác sĩ nói sai rồi, làm gì có chuyện đó. Tất cả đều tại nội tôi, cô Lan và vυ" Kỹ thôi, ai cũng bắt tôi ăn thật nhiềụ Sẵn đây bác sĩ nói cho nội tôi biết đi, có một chứng bệnh gọi là bệnh thừa dinh dưỡng, nếu ai cũng bắt tôi ăn mãi chắc tôi phải ngã bệnh mất.
Bác sĩ Lý cười:
- Có chứ, có chứng bệnh đó thật đấỵ
Bà cụ cắt ngang:
- Bác sĩ đừng nghe nó, bác sĩ biết không, mấy hôm nó về, ốm tong ốm teo thôị Đám nhỏ chúng tôi có ai ăn được thịt bò sống, thịt heo, cá tôm sống đâu… Đúng là ba cái dân phương Tây nó chưa được khai hoá cứ ăn toàn là đồ sống không hà. Có một lần Khải và Hoàn đưa tôi tới một nhà hàng Tây, trời ơi thịt bò gì mà còn máu tươi, gớm chết được. Đi một lần sợ luôn, một tháng sau tôi không dám đυ.ng tới miếng thịt!
Bà cụ lắc đầu nói tiếp:
- Nghĩ tới chuyện con cháu nhà tôi phải ăn thịt sống ba năm liền ở nước ngoài mà tôi đau lòng.
Cả nhà cười ào, bác sĩ Lý và Nhã Tịnh cũng cườị Hôm ấy bác sĩ Lý khám bệnh cho bà cụ rất kỹ. Khải và Hoàn tiễn chân ông ra tận cửạ Bác sĩ Lý nói:
- Lạ thật, sức khoẻ của bà cụ hôm nay khá hẳn lên, lạ ghê!
Hoàn cười:
- Rõ ràng trị liệu bằng tinh thần nhiều lúc mang lại nhiều bất ngờ kỳ diệu!
Bác sĩ Lý gật đầu thừa nhận:
- Đúng, Tang Tang là phương thuốc trị liệu hay nhất. Cô ấy quả có hiếu nhưng như vậy rồi việc học hành của cô ấy làm sao đâỷ
Khải tỉnh bơ:
- Thì bỏ đó vậy, bằng cấp và bà nội thì dĩ nhiên là nội quan trong hơn chứ. Nhưng hỏi thật bác sĩ thật nè, tình trạng sức khoẻ của nội tôi có khả quan hơn không?
Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Khải trả lời:
- Cậu Khải này, toàn thân của bà cụ như một chiếc máy cũ, quá cũ. Mấy năm qua vì gắng sức quá nhiều nên nói nôm na thì các bộ phận đều rệu cả rồị Đối với sự sống thì hiện tượng dổi mới hoàn toàn dĩ nhiên là không có.
Hoàn có vẻ lo lắng: span>
- Vậy theo bác sĩ, nội tôi còn có thể sống thêm bao lâu nữả
- Lần trước tôi nói với cậu là ba tháng, còn bây giờ tôi có thể đánh giá lại là năm tháng.
Hoàn vui hẳn lên:
- Vậy lần sau bác sĩ đến sẽ thấy nội tôi có thể sống thêm đến một năm.
Bác sĩ có vẻ xúc động: span>
- Tôi cũng mong như vậỵ Hãy để cho bà cụ sống trọn với niềm vuị Hành nghề thuốc hơn 40 năm cái chân lý mà tôi rút ra được ở đây là con người cần nhất là sống vui!
Khi bác sĩ đi rồi, Nhã Tịnh nhìn thấy lộ rõ nét cảm ơn trên khuôn mặt hai anh em Khải và Hoàn. nàng hiểu màn kịch của nàng đã có kết quả. Nhìn bà cụ Nhã Tịnh xúc động muốn kêu lên:
“Nội ơi, nội sống đến 100 tuổi, nội hãy sống mãi bên con!”
Màn kịch diễn ra một cách suông sẻ tốt đẹp cho đến buổi tối hôm ấy một chuyện bất ngờ xảy rạ Điều bất ngờ này do Nghi Quyên mang đến. Nhã Tịnh tin là Quyên không hề có ác ý, chẳng qua vì Quyên không hiểu mà thôị Nghi Quyên không được Khải nói cho nghe nhiều về Tang Tang. Còn bà cụ trong những lúc buồn bã nhớ nhung, chắc chắn đã tâm sự với Nghi Quyên nên Quyên nghĩ là mình hiểu nhiều về sở Thích của cô em chồng.
Tối hôm ấy khi mọi người đang ngồi quây quần giữa phòng khách tán chuyện. Tang Tang đang kể cho cả nhà nghe chuyện săn bắt cướp ở Los Angeles mà đích thân cô mục kích thì Nghi Quyên tớị Lúc gần đây Nghi Quyên đã thay đổi cách ăn mặc, gần như nàng bắt chước Tang Tang, áo rộng hơn, quần Jean ABC hơi bó, có điều vì mập mạp hơn Tang Tang nên trông nàng mặc không đẹp bằng Tang Tang.
Nghi Quyên bước vào phòng khách cười thật tươi, trên tay nàng xách theo chiếc hộp thật lớn, đó là một cây đàn guitar mới toanh, Nghi Quyên cười nói với Tang Tang:
- Xem này Tang Tang, tôi mang cái gì đến cho cô đâỵ Nội và cô Lan đều kể hết cho tôi nghe rồi, cô có ngón đàn tuyệt vời lắm phải không? Tôi cũng nghĩ chắc cây đàn của Tang Tang bỏ quên bên Mỹ rồị Mấy hôm nay cô lại quá bận rộn, nên tôi mua giúp cho cô đâỵ
Nghi Quyên mở hộp đàn, cẩn thận lấy cây đàn rạ Trên cây đàn mới Nhã Tịnh còn thấy cả một tấm lắc bằng nhựa sáng khắc hai chữ T. T. , tên viết tắt của Tang Tang. Nghi Quyên đưa cao cây đàn lên, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí đang lắng xuống trong phòng. Nàng vô tư bước về phía Nhã Tịnh:
- Nào Tang Tang, cô đàn cho tôi nghe một bản đi, bản nhạc “Chiếc áo mộng mơ” đấy, được không?
Nhã Tịnh lặng người bối rối liếc về phía hai anh em Khải, Hoàn cầu cứụ Hai anh em cũng đang tái mặt, Nhã Tịnh thấy đau khổ quá, tại sao họ không cho Nghi Quyên biết câu chuyện về chiếc áo mộng mở Phải biết tiên liệu mọi tình huống chứ, bây giờ chuyện xảy ra thế này rồi phải làm sao đâỷ Nhã Tịnh thấy giận quá, giận run, giận đến mức không biết phải làm gì. Nàng quay lại nhìn bà cụ, cụ đang trừng trừng nhìn cây đàn guitar. Nhã Tịnh không biết bà cụ nghĩ gì. Nhã Tịnh bối rối quay sang cô Lan nhưng không còn kịp nữa, Nghi Quyên đã đứng trước mặt Nhã Tịnh với cây đàn:
- Tang Tang hãy cầm đi coi lại coi âm thanh có lạc không? Không biết họ chỉnh tốt chưa đấỵ
Có tiếng hét của Khải, giọng chàng giận dữ:
- Nghi Quyên, đem cái đồ quỷ đó đi đi!
Tiếng hét của Khải đã đánh thức Nhã Tịnh, phải có một hành động quyết định không thể cù cưa như vầy mãị Khải đã cứu nguy kịp thời, Nhã Tịnh làm bộ lảo đảo lùi dần về phía cầu thang. Nhã Tịnh tin là không cần phải làm gì khác hơn nữa vì mặt nàng đã tái mét, tim như càng đập nhanh hơn. Nhã Tịnh lắp bắp:
- Không, không… Tôi không thích đàn, tôi không muốn thấy cây đàn này nữạ
- Không, không… Tôi không thích đàn, tôi không muốn thấy cây đàn này nữạ
Nhã Tịnh liếc nhanh về phía bà cụ rồi lắc đầu mạnh hơn cho những cọng tóc lòa xòa trước trán. Nàng cắn mạnh lên môi, đau quá, đau đến ứa nước mắt, hai tay vịn lên tay nắm cầu thang, Nhã Tịnh bắt đầu rêи ɾỉ:
- Không… đừng nội ơi… Con không muốn đàn, không muốn hát… Nội hãy bảo họ đem đi đi, đi đi nội!
Người đầu tiên chạy vội về phía Nhã Tịnh là cô Lan, cô ôm lấy Nhã Tịnh nói lớn:
- Tang Tang, Tang Tang, không ai bắt con đàn, bắt con hát đâu… Con nhìn xem đâu có cây đàn guitar nào ở đây đâụ Đừng khóc nữa con!
Và cô cúi xuống kề sát tai Nhã Tịnh nói:
- Diễn khá lắm, tiếp tục, tiếp tục nữa đị
Được sự động viên các thành viên đóng kịch, bản tính diễn xuất của Nhã Tịnh như thức dậy, Nhã Tịnh gục đầu xuống tóc xõa ra trước, khóc chẳng muốn ra hơị
- Nội ơi, nội nói với mọi người con không muốn đàn, muốn hát gì nữa cả mà. Nói đi nội, nói đi!
Bà cụ luýnh quýnh bước tới, bàn tay nhăn nheo của bà vuốt lên mái tóc Nhã Tịnh, ôm lấy đầu Nhã Tịnh. Giọng bà run run đầy vẻ lo âu chăm sóc:
- Được rồi, để nội nói với chúng nó, cháu cưng của nội đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!
Bà cụ đôi mắt đầy lệ quay lại giận dữ:
- Đứa nào muốn Tang Tang đàn vậỷ Tao cấm không cho ai đem đàn vào nhà này nữạ Vυ" Kỹ đâu rồi, vυ" đem cây đàn chết tiệt kia đốt ngay cho tôi, mau lên!
Vυ" Kỹ dạ một tiếng rồi chụp lấy cây đàn trên tay Nghi Quyên vội vã đem vào bếp. Nghi Quyên thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy rạ Mặt nàng tái ngắt lo âu, có lẽ có một sự lầm lẫn nào đó chăng?
Màn kịch nên chấm dứt nhưng dứt bằng cách nào, Nhã Tịnh cũng không biết. Nàng thả người nằm phục lên cầu thang tiếp tục khóc, tiếp tục lải nhải bài học đã thuộc:
- Tôi thù anh cả, tôi hận anh cả… Không có áo… không có mộng mơ gì cả… Tôi thù hết mọi người!
Nàng tiếp tục thút thít:
- Đừng nhắc chuyện cũ nữa nghe nội, con không còn yêu đàn yêu hát gì cả. Từ lúc qua Mỹ tới giờ… nội ơi, đời con không còn tiếng nhạc, chỉ còn có nội… không còn mộng cũng không còn thơ!
Không còn mộng cũng không còn thơ! Câu này hình như Nhã Tịnh đã đọc trong một quyển tiểu thuyết nào đó. Nhã Tịnh chợt thấy xấu hổ quá trong khi bà cụ thì xúc động đến độ nước mắt ràn rụạ Bà ngồi xuống cạnh Nhã Tịnh, bàn tay già nua không ngừng vuốt lên tóc, lên mắt, lên má nàng…
- Được rồi, được rồi, nội đã hiểu rồi… Con ngoan, cháu ngoan của nộị Nội biết hết, nội đã biết tất cả.
Nhã Tịnh vẫn ngồi đấy thút thít khóc, Hoàn bước tới, cúi xuống đất cất giọng nhẹ nhàng:
- Nội ạ, tại Tang Tang xúc động quá, thôi để con đưa em về phòng nghỉ ngơị Nội giao Tang Tang cho con, con sẽ giải thích cho em biết… Nội yên tâm đi, con sẽ làm cho em bình tĩnh lạị
Nhã Tịnh chưa kịp nghĩ là Hoàn sẽ làm gì thì chàng đã cúi xuống bế bổng nàng lên. Nhã Tịnh giật mình, lần đầu tiên nằm trong tay một người đàn ông, Nhã Tịnh nghe cơ thể mình nóng ran. Chưa biết làm sao thì Hoàn đã bước lên cầu thang, Nhã Tịnh ngước lên nhìn Hoàn bắt gặp ánh mắt trìu mến của chàng đang đắm đuối nhìn mình. Nhã Tịnh nghĩ thầm hay là anh chàng lợi dụng cơ hội này để tán tỉnh nàng? Tuy cảm thấy xao xuyến nhưng Nhã Tịnh cũng muốn vùng ra khỏi tay chàng tuột xuống đất. Nhưng vòng tay Hoàn càng siết mạnh hơn, chàng còn lên tiếng dọa:
- Đừng động đậy, nội đang nhìn kìạ
Nhã Tịnh nằm im không dám vùng vẫy nữa để mặc cho Hoàn bế xốc lên lầụ Nằm trong lòng chàng, mùi da thịt đàn ông khiến Nhã Tịnh có cảm giác kỳ lạ như để trêu người, Hoàn càng siết chặc vòng tay ôm ghì nàng vào lòng. Nhã Tịnh thấy mặt mũi nóng ran… nhưng cũng may đã đến cửa phòng nàng. Hoàn bồng Nhã Tịnh đi một mạch đến giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Nhã Tịnh vừa định nhỏm dậy thì Hoàn đã dùng tay đẩy nàng nằm xuống. Hoàn quay ra cửa cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi khép cửa lại, bước trở về giường. Nhã Tịnh vẫn còn nằm đấy, lặng yên đưa mắt nhìn Hoàn. Chàng cười dễ thương:
- Hay lắm, em đóng kịch rất đạt.
- Vâng, nhưng cũng hết hồn.
Hoàn ngồi xuống giường, chàng âu yếm cúi xuống đặt lên môi nàng nụ hôn thứ haị Tim Nhã Tịnh đập loạn xạ, các dòng máu trong người nàng như ngưng đọng lại, Nhã Tịnh cảm thấy chơi vơi bay bổng. Nàng nhướng người lên tự đông vòng tay qua ôm lấy cổ Hoàn. Cả hai chìm ngập trong niềm hạnh phúc vô biên. Khi Hoàn ngẩng lên, Nhã Tịnh thấy đôi mắt chàng long lanh, gương mặt sáng ngời niềm tin yêụ Nhã Tịnh nhắm mắt nằm yên nghe hương vị ngọt ngào lan dần trong cơ thể. Và trong giây phút này Nhã Tịnh như hiểu ra một điều: tại sao nàng đến quán Cây Hoa, tại sao ngày hôm sau nàng lại đến điểm hẹn với chàng và tại sao nàng đến biệt thự Vườn Dâu, mạo danh Tang Tang… tất cả chẳng qua vì chàng trai này! Có lẽ đấy là định mệnh, định mệnh khéo sắp đặt cho nàng phải gặp Hoàn.
Hoàn âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Nhã Tịnh, gương mặt mà chàng cảm thấy yêu quá đỗi! Hoàn cất giọng êm như ru:
- Chỉ có trời mới biết anh đã ức chế mình như thế nàọ Anh đã cố tránh xa em nhưng con người em quá lôi cuốn, em làm cho anh như ngây như dạị Em thông minh, bén nhạy, dễ thương… Nhã Tịnh ơi, em làm anh chết mất!
Hoàn lại nhào tới ôm lấy Nhã Tịnh say sưa khép kín môi nàng bằng những cái hôn cháy bổng. Chàng vừa hôn vừa xúc động nói:
- Nhã Tịnh, em phải gắng xa anh một chút, bằng không mọi thứ sẽ hỏng hết. Anh có thể phá hỏng mọi sắp đặt của chúng tạ
Nhã Tịnh nghe câu nói của Hoàn dễ thương vô cùng.
Nàng cảm thấy tim mình đập mạnh, hai má nóng bừng. Nhã Tịnh không hiểu nàng đã yêu Hoàn chưa, nhưng được chàng ôm hôn, nàng cảm thấy xao xuyến bồi hồi và thật sự yên tâm trong vòng tay chàng. Ồ nhưng trong hợp đồng đâu có mấy chuyện này đâủ Vậy mà sao mình cứ để cho nó xảy rả Nhã Tịnh mỉm cười, nàng cười một cách e thẹn, có lẽ nào tình yêu là như thế đó? Cũng vì tình yêu mà Tang Tang có thể bỏ hết mọi thứ để chỉ đạt được mục đích cuối cùng, Tang Tang! Nghĩ đến Tang Tang, Nhã Tịnh như bừng tỉnh, nàng vội xô nhẹ Hoàn ra nói nhanh:
- Anh xuống lầu ngay đi, người ta nghi ngờ bây giờ.
- Anh biết.
Hoàn nói nhưng vẫn đứng yên.
- Mấy người suýt chút nữa làm em bị bại lộ chân tướng, anh phải cho em biết rõ hơn về Vạn Hạo Nhiên và bài hát có tên là chiếc áo mộng mơ đị
- Anh biết.
- Hoàn trả lời nhưng vẫn đứng yên.
- Bao giờ anh mới nóỉ
- Để hôm khác.
Hoàn đưa tay vuốt những cọng tóc lòa xòa trước trán Nhã Tịnh, mắt vẫn nhìn đắm đuối không rời nàng:
- Hãy nghe anh nói điều nàỵ
- Chuyện gì?
- Một ngày nào đó không cần phải đóng vai Tang Tang nữa thì anh muốn em vẫn mang họ Tang…
Nhã Tịnh quay mặt đi với nụ cười:
- Tới lúc đó sẽ tính.
Hoàn lắc đầu:
- Anh muốn từ bây giờ.
- Không, không được, em không biết.
Hoàn ôm vai Nhã Tịnh nhìn vào mắt nàng:
- Em không biết thật không?
- Ứ ừ em không biết gì hết!
Nhã Tịnh đáp với một chút nũng nịụ Vòng tay Hoàn siết mạnh hơn. - Nếu em nói không biết thì anh sẽ hôn em nữạ
- ý đừng, không được đâu anh.
Nhưng Hoàn đã hôn lên môi nàng một cái thật nhanh. Bên ngoài có tiếng chân bước lên cầu thang, họ vội vã buông nhau rạ Hoàn đứng dậy đi ra cửa còn Nhã Tịnh vẫn nằm yên trên giường. Bên ngoài cô Lan dìu bà cụ đứng nhìn vào, bà cụ có vẻ quan tâm lo lắng:
- Cháu cưng của nội làm sao rồỉ
- Con khuyên thật lâu em mới chịu nằm yên. Hoàn trả lời trong khi Nhã Tịnh nằm trên giường muốn bật cười, nàng vội úp mặt vô gốị Bà cụ thở dài:
- Thật nội không ngờ đã hơn ba năm rồi mà con nhỏ vẫn chưa quên cái thằng Vạn Hạo Nhiên.
Hoàn trừng mắt với bà: span>
- Nội, con van nội, nội làm ơn đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt em con.
- Ờ ờ ờ… tao đúng là một bà già lẩm cẩm… tao biết rồi, biết rồi… từ đây về sau tao chẳng bao giờ nhắc tới cái tên đó nữạ
Bà nhìn về phía giường, ở đó Nhã Tịnh đang nằm lăn qua lăn lạị Thật khó nằm yên quá, mà làm sao nằm yên được khi môi vừa đón nhận những chiếc hôn yêu đương nồng cháy và những lời tỏ tình âu yếm. Bà cụ lên tiếng hỏi:
- Con chưa ngủ saỏ
Nhã Tịnh quay qua rồi ngồi dậy làm nũng: span>
- Nội ơi…!
Bà cụ vội vã bước tới ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt cô gái:
- Ờ Tang Tang con không ngủ được à?
Nhã Tịnh lắc đầu, mặt nàng hồng lên. Dư âm những nụ hôn đầu đời còn vương lại trên mắt, trên môi khiến nàng thẹn thùng. Bà lão đặt tay lên trán Nhã Tịnh:
- Sao vậy con, hình như con bị sốt rồị Hoàn này, nội thấy lo quá, con điện thoại ngay cho bác sĩ Lý đi, bảo ông ấy đến ngay khám cho Tang Tang.
Nhã Tịnh vội bước xuống giường: - Nội ơi, đâu có gì đâu mà nội làm to chuyện. Con không làm sao cả, con chỉ… con chỉ…
Nhã Tịnh ấp úng nhìn xuống rồi nói tiếp:
- Ban nãy con thật vụng về, con xấu hổ quá nội ơi, có lẽ con đã làm cho cả nhà hết hồn hết vía… à mà chị Nghi Quyên đâu rồỉ
Cô Lan nói:
- Đang khóc bù lu bù loa dưới nhà.
Nhã Tịnh chớp chớp mắt nhìn bà cụ phân bua:
- Thật tình con không muốn làm cho chị ấy buồn đâu nội ơi, con bậy quá phải không nộỉ
Bà cụ vỗ vỗ lên tay Nhã Tịnh:
- Không không sao cả, không thể trách con được, ai bảo nó mang cái vật gớm ghiếc đó vào làm gì?
Nhã Tịnh cảm thấy không yên tâm:
- Nội à đâu phải là người ta ác ý đâu, tại con… con không đàn không hát nữạ
Bà cụ vội tiếp lời: - Nội biết rồi, biết rồi… Hãy quên chuyện đó đi, cháu cưng… Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữạ span>
Nhã Tịnh đi về phía Hoàn và cô Lan, họ đang nhìn nàng, nhất là cô Lan. Cô đang nhìn Nhã Tịnh với ánh mắt bái phục. Còn Hoàn, đôi mắt chàng lúc nào cũng như say đắm. Nhã Tịnh vội quay mặt đi nơi khác. Ở dưới cầu thang có tiếng khóc của Nghi Quyên và giọng nói to của Khải, Khải đang giận dữ. Nhã Tịnh nghe tiếng Quyên vừa khóc vừa nói:
- Anh mắng em là ngu… Anh hung dữ như quỷ, ai có ngờ đâu em gái anh lại mát dây như vậỷ
Tiếng của Khải hét:
- Em còn la… còn lớn tiếng nữa ử Nói to nội nghe rồi nội buồn làm saỏ
Nghi Quyên nói:
- Nhà anh sao nhiều nội quá. Nội lớn rồi nội nhỏ… làm sao tôi hầu nổi… Vậy thôi, chúng ta chia tay nhau vậỵ
- Muốn chia tay thì chia taỵ
Khải không vừa, hét.
Chuyện nổ lớn rồi, không được! Nhã Tịnh nhìn Hoàn và cô Lan cầu cứu rồi buông tay bà cụ, nàng phóng nhanh ra cửa, chạy vội xuống lầụ Vừa kịp lúc thấy Nghi Quyên xông ra cửa lớn, Nhã Tịnh vừa chạy theo vừa hét:
- Chị Nghi Quyên! Nghi Quyên! Chị đừng nên giận, chị Quyên!
Khải giận dữ không kém:
- Hãy để cô ấy đi đi! Mặc cô ta, bộ tưởng muốn làm gì thì làm à?
Nhã Tịnh quay lại, trừng mắt nhìn Khải:
- Anh có điên không anh Khảỉ Anh còn chần chừ gì mà không đuổi theo chị ấy chứ?
Khải ngồi xuống ghế ôm đầu:
- Tôi bảo mặc cô ta! Đây là một sự báo ứng. Trước kia tôi đã bức Tang Tang phải bỏ đi, bây giờ Tang Tang lại bức Nghi Quyên. Đó là một sự báo ứng.
Nhã Tịnh ngạc nhiên, đây là một vở kịch cơ mà?
Không lẽ anh lại nhập vai đến thế ư? Nhã Tịnh ngơ ngác, không biết phải nói gì nữa.
Mấy ngày liền, Nhã Tịnh như sống trên mâỵ Nàng không làm sao tập trung được tư tưởng. Có một cái gì đó như nén lại trong tim, mặc dù Nhã Tịnh vẫn đóng trọn vai Tang Tang. Cái gì cũng vậy, khó khăn chỉ xảy ra ở giai đoạn đầu, chứ một khi đã đi vào quỹ đạo rồi, thì đâu cũng vào đó cả. Bà cụ đã tin tưởng Tang Tang có thiệt ngay từ đầu, nên dù giữa Nhã Tịnh và Tang Tang có cái gì sai biệt thì bà vẫn cho rằng đó là một chuyện tự nhiên.
- Dù gì nó cũng đã ở nước ngoài ba năm rồi, phải có sự thay đổi chứ?
Chỉ cần câu nói đó là xoá hết bao thứ nghi kỵ, Nhã Tịnh cũng cố tránh sơ xuất, có chăng là do Hoàn. Thật vậy, Hoàn càng lúc càng trở nên một mối đe dọa nguy hiểm cho vai trò của Tang Tang, mắt Hoàn lúc nào cũng đầy vẻ đắm đuối khi nhìn Nhã Tịnh. Chàng hay đốt một điếu thuốc, đứng lặng hàng giờ nhìn Nhã Tịnh. Mặc dù Nhã Tịnh đã tìm mọi cách để tránh chàng. Nhưng chỉ có cách thân mà chẳng làm sao cách được lòng. Nhã Tịnh có cảm giác như quả tim mình đang ủ trong rượụ Từng tế bào yêu ngọt lịm hơi men.
Cũng may là công việc của Hoàn lúc nào cũng bận rộn. Thừa kế cả sự nghiệp lớn của cha mẹ để lại, gồm một cơ sở thương mại lớn và mấy chi nhánh đại lý độc quyền cho công ty nước ngoàị Khải và Hoàn đã bận rộn, mà Hoàn còn mở thêm một cơ sở quảng cáo, bao thầu mấy chương trình ở đài truyền hình và điểm trình diễn thời trang. Vì vậy Hoàn không những chỉ bận vào ban ngày, chàng bận cả buổi tốị Không tiệc tùng, tiếp tân, thì thương lượng hợp đồng thu hình… Bữa nào cũng gần như thật khuya mới về tới nhà. Nhưng giữa hai anh em họ Tang này đã có mật ước. Lúc nào cũng có một người, buổi tối ở lại nhà. họ đều hiểu là ngày tháng còn lại của bà cụ Có thể tính bằng ngày, nên họ trân trọng từng phút từng giây của bà.
Chuyện giữa Nghi Quyên và Khải, ba hôm sau là đâu lại vào đấỵ họ giảng hòa nhau, và Nhã Tịnh cũng biết người xuống nước giảng hòa đầu tiên là Nghi Quyên chứ không phải Khảị Nghi Quyên hiền lành như vậy, Nghi Quyên tận tụy và chiều chuộng không phải chỉ có bà cụ mà cả Tang Tang. Câu chuyện về guitar được bỏ qua một bên, không ai nhắc đến nữạ
Cô Lan có lần nói riêng với Nhã Tịnh, cô giải thích cho Nghi Quyên biết, về vết thương tình cảm của Tang Tang, lý do làm sao khiến Tang Tang không thích đàn guitar nữạ Sau câu chuyện đó, Nhã Tịnh hỏi dò cô Lan:
- Lúc chuyện bùng nổ, cô và nội đứng về phía nào, Tang Tang hay Khảỉ
Cô Lan suy nghĩ một chút rồi thành thật nói:
- Cô đứng bên Khảị
- Còn nộỉ
- Cũng thế.
- Anh Hoàn?
- Vậy luôn, có điều Hoàn có vẻ trầm tĩnh hơn.
Rõ ràng là bấy giờ Tang Tang giống như con chim nhạn cô đơn, Nhã Tịnh suy nghĩ, nàng định hỏi thêm một số tình tiết mà cô Lan đã cảnh giác tránh xạ Tại sao cả nhà lại trốn tránh sự kiện đó như thế nàỷ
Tối hôm ấy, bà cụ lại bị mệt, bệnh cũ tái phát, bác sĩ Lý đến thăm bệnh, cho biết bệnh cũng nhẹ thôi, bà cụ cần được nghỉ ngơi sẽ khỏẹ Và hôm ấy, bà cụ được cho ngủ sớm.
Khải và Nghi Quyên thì rút vào thư phòng chuyện vãn riêng. Trong nhà họ Tang này, phòng trống nhiều quá, nên Khải và Hoàn ngoài phòng ngủ trên lầu, mỗi người còn có một thư phòng bên dướị Khải và Quyên giam mình trong phòng riêng tâm sự. Cô Lan và vυ" Kỹ gần như trở thành bạn thân. Hai người đang ở nhà bếp sắp đặt thức ăn cho ngày hôm sau hoặc đang ôn lại dĩ vãng. Hoàn thì tối nay không có ở nhà, chàng bận dự buổi thu hình, lăng xê tài năng mới, vì Hoàn vừa trúng thầu bao cả phần quảng cáo ột công ty điện ảnh nên tối đó chàng về trễ.
Nhã Tịnh thấy buồn quá nàng có cảm giác cô đơn và trống vắng. Lần đầu tiên từ ngày đến nhà họ Tang đến nay, Nhã Tịnh mới có cảm giác đó. Nàng đi quanh quẩn trong nhà, đến bên cửa sổ ngắm ánh trăng treo cao trên bầu trờị Trăng thật sáng, trong cái yên lặng của bóng đêm, Nhã Tịnh hình như nghe thấy có tiếng chuông và tiếng tụng kinh. Bị một sự kí©h thí©ɧ nhẹ, Nhã Tịnh vội choàng lấy chiếc khăn đội đầu mà cô Lan đan cho nàng rồi bước xuống lầu và đi ra vườn hoạ
Chẳng có ai để ý, Nhã Tịnh chậm rãi bước trong vườn, ngắt một cành hoa giấy, nhặt mấy chiếc lá hình trái tim của ngô đồng. Không hiểu có ai biết chuyện này không? Lá ngô đồng sao lại có hình trái tim? Nhã Tịnh chợt nhớ tới bài hát “Chiếc áo mộng mơ…”. Muà thu em dạo giữa rừng câỵ Mưa rơi ngô đồng chợt biến thành bài cạ Phải chăng Tang Tang đã biết điều đó?
Vườn cây thật yên lặng, chán thật. Nhã Tịnh bước tới cổng mở cửa và bước ra ngoàị
Nhã Tịnh men theo con đường mòn, co đường mòn dẫn đến bờ hồ, cũng dẫn đến ngôi chùa nhỏ trên núị Với chiếc khăn choàng trên vai, Nhã Tịnh đi trong đêm. Đêm thật lạnh với sương, với gió. Nhã Tịnh bước đi không mục tiêụ Hai bên đường là cỏ dại với những con đom đóm lập lòẹ
Nhã Tịnh cứ đi mãi như thế và đến gần bờ hồ. Mấy hôm rày nhờ trời nắng, nên đất rất khộ Gần bờ hồ có những hàng cây rất to, lá rụng đầy trên đường. Nhã Tịnh dẫm bước lên những chiếc lá khô vàng kiạ Tiếng rên của lá làm nàng có cái cảm giác kỳ lạ như lá cũng biết đaụ Đêm thật diệu kỳ, thật êm, nước hồ lấp lánh.
Sau đấy, nàng lại phát hiện một cây ngô đồng khác. Nhã Tịnh thật ngạc nhiên, ngô đồng là loài cây rất hiếm ở xứ Đài Loan nàỵ Thế mà Nhã Tịnh lại nhớ dến lời của cô Lan. Lúc mới cất nhà, họ Tang đã cố giữ lại một vài cây hoang dại có sẵn. Vậy cây ngô đồng này phải đồng lứa với cây ngô đồng trong vườn nhà họ Tang. Nhã Tịnh bước tới, đứng cạnh gốc câỵ Những chiếc lá hình quả tim khô đang phủ đầy gốc. Nàng khoanh tay trước ngực, nhìn ra bờ hồ. Trăng đang soi những tia sáng dịu dàng xuống. Nước lăn tăn như có hàng trăm con cá nhỏ khiêu vũ trên mặt hồ. Nhã Tịnh đứng ngẩn ra nhìn.
Nhã Tịnh ngước mắt lên định ngắm trăng. Nhưng trước mặt nàng biệt thự Vườn Dâu lại hiện ra rất rõ. Như một phát hiện lý thú. Thì ra đứng ở góc độ này có thể thấy rất rõ khung cửa sổ phòng Tang Tang. Ngọn đèn màu tím nhạt đang tỏa sáng khung cửa sổ. Nhã Tịnh gần như trông thấy rõ chiếc màn cửa như đang lay động trong gió. Nhã Tịnh chau mày, suy nghĩ… Phải rồi… Cây ngô đồng, khung cửa sổ, những chiếc lá hình quả tim, Chiếc áo mộng mơ… Trước mặt Nhã Tịnh như có bảy mảnh hình màu… Nhưng Nhã Tịnh không biết làm sao chắp vá… Đứng ở góc cạnh này, cạnh cây ngô đồng này… có thể ngắm được khung cửa sổ… Vậy thì… Từ khung cửa sổ kia, có thể nhìn thấy cảnh ngoài này không? Không, Nhã Tịnh đã thử rồị Có lần nàng đã đứng trước khung cửa, nhưng chỉ thấy những bóng cây chập chùng… Nếu không có ánh sáng chắc chắn không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh bờ hồ, chớ đừng nói chi nhìn thấy cây ngô đồng nàỵ Nhưng một sự kiện bất ngờ xảy ra, xảy ra một cách chớp nhoáng, đến độ Nhã Tịnh không phản ứng kịp.
Nàng đang đứng cạnh cây ngô đồng, thẫn thờ nhìn ra mặt hồ, thì có tiếng dộng sau lưng. Nhã Tịnh chưa kịp quay đầu lại, thì cả người nàng đã bị hai cánh tay ai ghì chặt. Nhã Tịnh định la lên, nhưng không còn kịp nữạ Đôi tay kia đã quay ngược nàng lạị Nhã Tịnh chưa thấy rõ mặt thì đôi môi nóng bỏng của hắn đã đè lên người nàng. Nhã Tịnh muốn vùng vẫy nhưng chưa kịp. Gã đã xô nàng ngã lên đống cỏ khộ
- Tang Tang, cuối cùng rồi em cũng đến!
Nhã Tịnh mở to mắt, định nhìn cho rõ kẻ lạ mặt, định hét lên.
Nhưng gã đã đè lên người nàng. Gã như một con thú dữ. Gã hành động hoang dại làm Nhã Tịnh khϊếp sợ. Đôi môi gã lại đè lên môi nàng. Hơi nóng trong người gã phả vào mặt Nhã Tịnh. Nhã Tịnh định cắn chặt răng lại, nhưng không làm được. Hắn hôn nàng, nụ hôn của hắn khác hẳn của Hoàn. Hoàn thì từ tốn, nâng niu, quý trọng, hắn trái lại như con thú dữ vồ mồị Hắn khiến nàng cảm thấy toàn thân như bị nóng ran, như bị đốt cháy… Nhưng đột nhiên, hắn buông mạnh nàng ra, hắn vén mớ tóc lòa xòa trước trán của Nhã Tịnh qua một bên. Hắn ngắm Nhã Tịnh dưới ánh trăng rồi lạnh lùng nói:
- Cô là aỉ Tại sao lại giả làm Tang Tang chứ? Nhã Tịnh vùng vẫy định đứng dậỵ Nhưng gã thanh niên kia đã giữ chặt hai tay nàng không cho nàng động đậỵ Hắn trừng mắt giọng giận dữ.
- Cô là aỉ Tại sao lại giả làm Tang Tang chứ?
Bây giờ thì Nhã Tịnh đã hiểu hắn là aị Thật ra thì lúc bị ôm chặt, Nhã Tịnh phải hiểu ra mới đúng. Nhã Tịnh bắt đầu lấy lại bình tĩnh.
- Hãy buông tôi ra, Vạn Hạo Nhiên ạ.
Nhiên trừng mắt. Hắn giống như một con thú dữ. một con thú dữ đang giương nanh vuốt ra, sắp xé thịt con mồị
- Không! Tại sao cô dám đùa bỡn với tôỉ Đồ khốn nạn! Cô cố tình đứng cạnh cửa sổ, cố tình để tôi trông thấy, cố tình kéo tôi ra đây để đợi cộ Rồi cô không thèm ra... Bây giờ thì cô đã đến đây... Được rồi đồ giả mạo...
Hắn đưa tay lên và trước khi Nhã Tịnh kịp hiểu thì một tát tay nảy lửa đã ập xuống má mình. Nhã Tịnh thấy rát cả mặt, mắt nàng nổ đom đóm. Đây là lần đầu tiên trong đời Nhã Tịnh ăn tát taị Một nỗi giận dữ, uất ức, đau đớn dồn lên tim.
Nhã Tịnh hét lớn:
- Anh là đồ điên. Tại sao anh lại đánh tôỉ Tôi không phải là Tang Tang của anh, tôi cũng không thích làm thứ giả mạo đó. Thật xui xẻo, khi không rồi tôi lại đến đâỵ Anh phải buông tôi rạ Anh mới đúng là thứ điên rồ. Bộ anh tưởng anh là... Anh thấy tôi không phải là Tang Tang thì anh có quyền đánh tôi hay saỏ Anh phải buông tôi ra, đồ vũ phu!
Hạo Nhiên vẫn giữ chặt Nhã Tịnh, hắn chau mày như suy nghĩ điều gì. Nhã Tịnh giận quá, càng lúc cơn giận càng dâng caọ Đôi tay của hắn như hai hòn đá, Nhã Tịnh không làm sao động đậy được. Trong cơn giận không chịu được, Nhã Tịnh quay đầu nghiêng lại, cắn thật mạnh vào cườm tay của Nhiên. hắn đau quá, rụt tay lại, Nhã Tịnh thừa cơ ngồi dậy định bỏ chạy, nhưng Hạo Nhiên đã lanh tay chụp lấy chân Nhã Tịnh, làm nàng ngã nhoài xuống đất, Nhã Tịnh giận dữ:
- Anh làm gì vậỷ Tôi đã bảo với anh, tôi không phải là Tang Tang, tại sao anh lại cứ giữ tôỉ
- Ngồi xuống đị
Hạo Nhiên nói như ra lệnh, hắn đã buông nàng ra, trên cánh tay hắn, nơi vết cắn đang rỉ máụ
- Cô dữ quá, có lẽ cô dữ hơn cả Tang Tang nữạ
Nhã Tịnh ngồi xuống đám lá khộ Nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại nghe lời hắn.
Hạo Nhiên nhún vai nói:
- Tôi cho cô một tát tai, cô cắn lại tôi một cái đau điếng. Vậy là huề rồi nhé. Bây giờ cô ngồi xuống đây, cho tôi biết tại sao cô lại đến Vườn Dâu, tại sao cô lại đóng vai Tang Tang chi vậỷ
Nhã Tịnh liếc nhanh về phía Hạo Nhiên. Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn cũng đẹp traị Một khuôn mặt đầy nam tính, thô như một tác phẩm điêu khắc đang ở thời kỳ phác thảọ Mũi thẳng, cằm bạnh... Mắt hắn có vẻ hung dữ. Nhã Tịnh thở ra, nàng chưa cảm thấy hết giận.
- Tại sao tôi phải nói cho anh biết?
Hạo Nhiên quay lai nhìn Nhã Tịnh, Mắt anh chàng thật bén, thật sáng.
- Cô phải cho tôi biết, bằng không tôi cũng có cách bắt cô nói đấy!
- Tôi...
Nhã Tịnh thấy bối rối, nàng cảm thấy khó có thể chống lại anh chàng nàỵ
- Anh em nhà họ Tang nhờ tôi giả vai của Tang Tang mấy tháng, vì bà cụ không còn sống được bao lâu nữa...
- Không lẽ bà ta không nhìn rả
- Bà cụ mắt đã mờ nhiềụ
Hạo Nhiên gật gù, hắn nhìn nàng không chớp mắt.
- Có lẽ là Tang Tang vẫn còn ở Mỹ chứ?
Nhã Tịnh chợt thấy run. Nhìn ánh mắt hung dữ kia, nhớ tới nụ hôn cưỡng đoạt, Nhã Tịnh không hiểu nếu nói thật, không biết phản ứng của hắn sẽ thế nàỏ Hạo Nhiên có vẻ bực:
- Tại sao không nóỉ
Cuối cùng Nhã Tịnh cũng nói, nàng cảm thấy mình đang đu trên dâỵ
- Cô ấy chết rồi! Cô ấy chết cách đây ba năm.
Hạo Nhiên trừng mắt, khuôn mặt lạnh như băng:
- Sao cô ấy lại chết?
- Họ cho tôi biết là Tang Tang đã cắt mạch máu ở tay tự tử.
Hạo Nhiên yên lặng, nhìn Nhã Tịnh không chớp mắt, thời gian như chùng lạị một lúc sau, Hạo Nhiên mới quay mặt nhìn ra bờ hồ. Anh ta ngồi bất động như vậy, giống như đã bị hoá đá.
Nhã Tịnh ngồi yên. Bây giờ nàng đã có đủ thời gian và bình tĩnh để ngắm Hạo Nhiên. Hắn có thân hình rắn chắc của lực sĩ, đầu tóc đen và dầỵ
Hắn đang ngồi bó gối bất dộng, Nhã Tịnh vừa thấy bối rối, vừa lo âu, nàng lùi lại đứng dậỵ Hạo Nhiên đã biết, hắn không quay lại nhưng nói một cách rắn rỏi, rõ ràng:
- Cô đi đị
- Vâng.
Nhã Tịnh dợm bước, nhưng không hiểu sao nàng lại không nhấc chân lên được, nàng cũng không hiểu tại sao, đột nhiên nàng quay lại, cúi xuống, không một chút suy nghĩ, trong đầu chỉ có một khoảng trống, một phản ứng trực tiếp, một thứ bản năng: Nhã Tịnh đưa tay ra ôm lấy đầu nhiên vào lòng, kề miệng bên tai Nhiên.
- Tại sao anh không khóc đỉ Khóc để cảm thấy dễ chịu hơn. Khi ta khóc vì mất đi người ta yêu qiý thì không có gì xấu hổ cả.
Hạo Nhiên ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, hắn hét lớn:
- Cút đi!
- Vâng.
Nhã Tịnh đứng dậy, định đi, nhưng Hạo Nhiên đã đưa tay lên nắm lấy tay nàng. Nhã Tịnh đứng yên, quay lạị Hạo Nhiên ngồi đấy, mắt ngước lên, không còn giận dữ, đôi mắt trừng trừng, hắn nói:
- Tang Tang rất giống cộ
Nhã Tịnh gật đầu, không cần hắn nói nàng cũng biết như vậy, bằng không sao Nhã Tịnh đóng được vai trò của Tang Tang.
- Cô có biết ai đã khiến Tang Tang chết không?
Nhã Tịnh suy nghĩ:
- Có lẽ người nhà cô ấy… Đúng ra là ông anh cả của Tang Tang không nên bức bách cô ta như vậỵ
Hạo Nhiên nghiến răng.
- Không phải đâu, tôi đấỵ
- Anh?
- Vâng, tôi không nên để cô ấy yêu tôi, không nên để cho cô ấy lún sâu vào tình yêu… Nếu tôi đừng để cho tình cảm tự do phát triển.
Hạo Nhiên bứt rứt, rồi đột nhiên quay lại:
- Cô tên là gì?
- Lục Nhã Tịnh.
- Nhã Tịnh!
Hạo Nhiên lặp lại, rồi tiếp:
- Cô rất giống Tang Tang, giống vô cùng.
- Tôi biết chuyện đó.
- Cô không những giống Tang Tang về hình vóc, mà còn giống cả tính cô ấỵ
Nhiên chăm chú nhìn Tịnh nói:
- Có lúc hung dữ như cọp beo, nhưng có lúc lại ngoan như con mèo nhỏ. Cô ấy nhiệt tình, vui tính nhưng ngang ngạnh. Chỉ làm theo trực giác không cần biết làm thế đúng hay saị
Nhã Tịnh yên lặng, Hạo Nhiên tiếp:
- Cô cũng vậy, Nhã Tịnh ạ. Vì vậy tốt nhất cô không nên say đắm một người nàọ Cô càng yêu nhiều, sẽ càng khổ nhiều, tình yêu rất đáng sợ, nó có thể gϊếŧ người hơn cả hận thù. Rồi cái bản chất lạnh lùng như trở lại, Hạo Nhiên nói:
- Thôi bây giờ cô đi đi, cô hãy trở về Vườn Dâu đi!
Nhã Tịnh đứng yên nhìn Hạo Nhiên, hắn có vẻ giận dữ.
- Tôi bảo cô đi cô có nghe không?
Nhã Tịnh ngang bướng hỏi:
- Bộ đất này là của anh mua đứt à? Hạo Nhiên quay mặt nhìn bờ hồ không thèm nhìn Nhã Tịnh. Trong mắt hắn hình như không có Tịnh đứng đó. Nhã Tịnh đánh bạo hỏi:
- Tại sao nhà họ Tang lại phản đối chuyện anh yêu Tang Tang?
Hạo Nhiên vẫn không quay đầu lại
- Về mà hỏi họ!
- Tôi đã hỏi rồi, họ chỉ nói vì cha anh chỉ là một thợ xúc đất, không môn đăng hộ đốị
Hạo Nhiên vẫn không quay lạị
- Ai nói vậỷ
- Tang Nhi Hoàn.
Hạo Nhiên hừ một tiếng trong miệng
- Tang Nhi Hoàn à? Đúng là quân tử, ở nhà đó ai cũng quân tử cả, nhưng tôi đâu cần họ che đậy giùm đâủ
- Che đậy cái gì?
Hạo Nhiên quay lại nhìn Nhã Tịnh.
- Nếu cha tôi là thợ xúc đất thì họ cũng không thành vấn đề đâụ Cô biết cha tôi là gì không? Một tên gϊếŧ người, bị kết án chung thân khổ sai!
- Hử?
Nhã Tịnh ngạc nhiên, há hốc miệng. Hạo Nhiên cười lạnh, đôi mắt có cái nhìn tàn nhẫn:
- Còn tôỉ… Tôi bị mọi người khinh miệt từ nhỏ. Tôi chỉ là tên lưu manh bụi đời, không nghề nghiệp. Tôi chỉ biết độc một thứ…
Nhã Tịnh buột miệng: - Đàn guitar.
Hạo Nhiên trừng mắt. Giọng của Hạo Nhiên trở nên lạnh lùng:
- Cô biết khá nhiều rồi đấy, thôi đi đi! Nếu cô không về, cả nhà họ Tang sẽ bủa ra đi tìm cộ bà cụ không bao giờ muốn thấy Tang Tang của bà ấy tụm lại bên Vạn Hạo Nhiên … Con trai của một kẻ gϊếŧ ngườị
Đúng thế! Nhã Tịnh cảm giác nhìn lên bầu trờị
Mặt trăng đã ngả về phía Tây, đêm đã khuya, đã đến lúc phải quay về, nhưng Nhã Tịnh lại không muốn đị Có quá nhiều thắc mắc chưa giải quyết trong lòng, còn quá nhiều điều muốn hỏi, muốn biết. Chuyện tình yêu giữa Tang Tang với Hạo Nhiên, chuyện guitar, chuyện bản nhạc… Chiếc áo mộng mợ Nhã Tịnh định hỏi thêm, nhưng Hạo Nhiên đã đứng dậỵ hắn bỏ đi, những chiếc lá lạo xạo dưới chân hắn. Dáng hắn lẩn mất trong rừng câỵ
Nhã Tịnh đứng lại thêm một chút. Tiếng gió vi vu, tiếng cành lá xào xạc, tiếng côn trùng, ếch nhái và cả tiếng cá đớp mồi dưới aọ Tất cả tạo nên một bản nhạc buồn. Nhã Tịnh biết hắn đã đi rồi và sẽ không quay trở lại, nàng lượm chiếc khăn choàng lên và chạy nhanh về phía biệt thự Vườn Dâụ
Về đến biệt thự, Nhã Tịnh thấy Hoàn đang nôn nóng chờ nàng bên cổng. Vừa thấy nàng, chàng đã nắm tay kéo Nhã Tịnh băng mau qua vườn hoạ
- Em có điên rồi không? Tại sao nửa đêm nửa hôm lại đi ra ngoàỉ Không sợ gặp bọn xấu, bọn lưu manh ử Chung quanh đây chỉ có rừng núị Không phải chỗ an toàn để dạo chơi đâu em bé.
Nhã Tịnh chỉ yên lặng đi vào phòng khách. Phòng khách vắng tanh thế này có nghĩa là cả nhà đã đi ngủ hết rồị Nhã Tịnh định bước lên lầu nhưng Hoàn đã giữ nàng lạị Chàng lấy tay nhặt mấy tàn lá khô trên tóc, trên vai Tinh xuống hỏị
- Em đã đi đâu vậỷ
Nhã Tịnh chỉ mở to mắt, nàng không muốn kể lại chuyện vừa quạ Không muốn kể chuyện của Hạo Nhiên. Đâu có ai thích nghe chuyện đó đâụ Mọi người đều muốn xa lánh cái gì có liên quan đến tình yêu của Tang Tang cơ mà? Nhã Tịnh nghĩ và yên lặng. Nàng dợm bước lên lầu, nhưng Hoàn vẫn đứng chặn không cho lên. Anh kéo Nhã Tịnh vào thư phòng riêng, mắt vẫn không rời Nhã Tịnh.
- Cho anh biết đi, chuyện gì đã xảy ra chứ?
Nhã Tịnh định không nói, nhưng lại buột miệng:
- Em vừa gặp Hạo Nhiên.
Hoàn có vẻ giật mình, mặt tái hẳn.
- Rồi saỏ
Nhã Tịnh cảm thấy cổ họng như khô và đắng:
- Hắn tưởng em là Tang Tang. Hắn ôm lấy em hôn đạị Đến lúc biết em không phải là Tang Tang, hắn bộp tai em. Còn em, em cắn hắn một cái…
Mặt Hoàn càng tái hơn, chàng tròn mắt nhìn Nhã Tịnh, rồi quay lưng định bỏ đi, Nhã Tịnh nắm tay Hoàn lại:
- Anh đi đâu đấỷ
- Tìm Vạn Hạo Nhiên.
Giọng Hoàn cứng và lạc hẳn. Nhã Tịnh vội cản chàng lại:
- Gặp hắn làm gì? Em đã nói hết với hắn rồị Em cho hắn biết là Tang Tang đã chết, hắn sẽ không quấy rầy ta nữa đâụ Mấy anh hiểu về hắn ít quá… Hắn không hề căm thù ai ở đây cả.
Hoàn buồn bã nhìn Nhã Tịnh. Một sự lo lắng nào đó trong ánh mắt chàng. Nhã Tịnh hỏi:
- Anh… anh làm sao thế?
- Anh sợ mất em.
Hoàn nói và trờ tới ôm chầm lấy Nhã Tịnh. Nhã Tịnh lánh người qua một bên tránh chàng. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế. Nhã Tịnh nói nhanh:
- Anh chưa hề có em, đối với những gì anh chưa có thì không có nghĩa là anh đã mất.
Nói xong Nhã Tịnh quay người bước nhanh ra cửa trở về phòng mình. Hoàn đứng yên nhìn theo nàng đôi mắt đăm chiêu buồn bã.