- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Chích Ái
- Chương 8
Chích Ái
Chương 8
Tại Trung ngồi ở bên cạnh bàn, sao hôm nay Duẫn Hạo còn chưa tới chứ? Ngẫm lại cũng đúng, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, làm sao lại độc sủng một người được? Đang suy nghĩ, cửa đã bị một cỗ đại lực đẩy ra. Chỉ thấy Duẫn Hạo nổi giận đùng đùng mà tiến vào, “Duẫn Hạo? Ngươi.....”
Duẫn Hạo vung tay, đem hai phong thư kia ném vào mặt Tại Trung, chữ trên thư —- “Tại, đợi ta trở về, ta sẽ đưa ngươi đi, ta nhớ ngươi, Mân.” Đây là cái gì, tại sao lại?
“Đây....Không phải.... ”
“Không phải cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi cùng Thẩm Xương Mân một chút quan hệ cũng không có, hay là muốn đợi hắn tới đưa ngươi cao chạy xa bay?” Duẫn Hạo không tin y. Hai tay hắn nắm chặt lấy vai Tại Trung, trong mắt bốc lên nộ khí, có thể thấy lúc này có bao nhiêu tức giận.
“Duẫn Hạo, ngươi, ngươi làm ta đau.” Tại Trung sợ hãi Duẫn Hạo như vậy, cảm giác dường như hắn muốn đem mình ăn luôn. Duẫn Hạo nhìn thấy người như vậy, hoàn toàn cho rằng y không muốn nên mới thế, liền cúi người hôn lên đôi môi đã trắng bệch, mạnh mẽ mυ"ŧ lấy.
“Ân.....Không....” Nghĩ tới chuyện sắp phát sinh, Tại Trung sợ hãi, sợ hắn sẽ vì vậy mà biết được thân phận của bản thân. Tại Trung dùng sức đẩy hắn ra, nhưng khí lực của y sao có thể so với Duẫn Hạo chứ? Duẫn Hạo liền đưa tay cản lại, đem Tại Trung ném lên trên giường, dùng thân thể đè lên y.....
Rồi lại tiếp tục mυ"ŧ lấy cánh môi mỹ hảo kia của y, sau đó há miệng cắn lấy, Tại Trung bị đau liền kêu lên: “Buông ta ra.....Buông ra....”
Duẫn Hạo chỉ dùng một tay là bắt được hai cổ tay trắng nõn kia kéo lêи đỉиɦ đầu, nâng người lên: “Như thế nào? Không cho ta chạm vào? Chẳng lẽ, là muỗn giữ cho Thẩm Xương Mân?”
“Không, không có, ta cùng Xương Mân không phải như ngươi nghĩ?”
“Không phải, cũng đã gọi đến thân thiết như vậy. Hơn nữa còn ôm nhau một chỗ, còn dám nói không có!” Duẫn Hạo thực sự đã tức giận, hắn dùng tay kia mạnh mẽ xé vạt áo của Tại Trung ra, hơn phân nửa bả vai lập tức lộ ra trong không khí. Trên khuôn mặt Tại Trung vương lệ, không ngừng run rẩy, bộ dáng thật rung động lòng người, giống như lúc này chỉ muốn Duẫn Hạo hảo hảo mà chà đạp y. (ngại quá, để đề phòng, chúng ta chỉ có thể mời ra một chữ cái vĩ đại)
Waring: E hèm.... H.... Đề nghị ai dưới 18 tuổi không đọc nha ^^
“Tiện nhân!” Duẫn Hạo trở tay tát một cái lên khuôn mặt non nớt của Tại Trung, trên mặt Tại Trung lập tức nổi lên một dấu đỏ. Duẫn Hạo hung hăng cắn lên da thịt trên cổ Tại Trung, lưu lại một dấu xanh tím.
“A.... Đau” Tại Trung không ngừng rêи ɾỉ, Duẫn Hạo đưa tay kéo, “Tê... ” một tiếng, y phục đều bị xé rách. Thân thể trắng nõn phiếm hồng lộ ra trước mắt Duẫn Hạo.
“Thật là một báu vật a, ngươi đã dùng thân thể này câu dẫn bao nhiêu nam nhân rồi?” Tại Trung đau lòng, hắn cư nhiên nói y như vậy.
“Không....Đừng....” Không thể để hắn trông thấy, Tại Trung tuyệt vọng gào thét. Duẫn Hạo gạt những lọn tóc trên má Tại Trung ra, phát hiện y sớm đã lệ rơi đầy mặt. Đây là cái gì? Ở trên đôi vai mảnh khảnh có một vết bớt màu hồng nhạt —- tước linh (lông đuôi chim tước), y là người của bộ tộc Tước Thần. Vết bớt này, vậy y không phải là nhi tử của Kim Triết Vũ sao!
“Thì ra, ngươi là nhi tử của hắn, thật không ngờ, ngươi cư nhiên là nhi tử của tiện nhân kia!” Tại Trung thở dốc từng ngụm từng ngụm. Tại Trung muốn trốn, nhưng dường như có trốn cũng không ra, nam nhân kia từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu có dụng tâm trói y lại.....
“Không, đừng như vậy.....”
“Không như vậy, thì phải như thế nào đây? Tại Nhi? Là thế này phải không?” Đưa tay với vào giữa hai chân nắm lấy nơi đó mà xoa nắn.
“Hay là như thế này?” Dùng miệng ngậm lấy khỏa anh đào kia, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy, đến khi nó đỏ lên mà đứng thẳng. Từ bên trái lại đổi qua bên phải.
“Không, ân, đừng..... ” Tại Trung lúc này đã bị du͙© vọиɠ chi phối, rêи ɾỉ đứt quãng. Muốn đưa tay ngăn bản thân đừng phát ra loại thanh âm xấu hổ này, nhưng hai tay đã bị Duẫn Hạo trói không thể động đậy được. Duẫn Hạo vùi đầu vào l*иg ngực Tại Trung một đường lướt xuống, khẽ cắn lên da thịt xung quanh, lưu lại từng chuỗi ấn ký. Tại Trung bất an vặn vẹo thân thể.
“Hừ, thật là đồ dâʍ đãиɠ.”
“Đừng như vậy, a.... ”
Duẫn Hạo ác ý mà cấu một cái lên phân thân của y, khiến Tại Trung nhịn không được mà kêu lên.
“Van xin ta, đồ dâʍ đãиɠ, thoải mái sao?”
Tại Trung nghĩ tới nam nhân đang làm nhục mình lúc này lại là nam nhân mà mình yêu nhất, không khỏi đau lòng: “Buông ta ra, buông ta ra!”
“Buông ra? Nhưng thân thể của ngươi không nói như vậy nha.”
Nói xong động tác khuấy động càng nhanh hơn, “Không.... Ân... A... ” Tại Trung ngửa đầu lên, thân thể nghiêng về phía sau, tiết ra trong tay Duẫn Hạo.
“Nhìn ngươi xem, có phải khi ở dưới thân tên đó cũng như thế này không?” Từ ngữ chói tai hung hăng đánh vào lòng Tại Trung, chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là loại người như vậy sao?
“Trẫm hận ngươi, trẫm muốn hủy diệt ngươi!” Nói xong liền dùng dây cột tóc trói hai tay Tại Trung lên đầu giường, sau đó dứt khoát cởi bỏ y phục của bản thân cùng y. Tại Trung càng không ngừng rơi lệ, nhìn nam nhân mà bản thân yêu nhất, nam nhân lúc này đang muốn hủy diệt mình. Duẫn Hạo nâng hai chân thon dài trắng nõn của Tại Trung lên, để hậu đình của y lộ ra trước mắt, Tại Trung biết tư thế của mình lúc này có bao nhiêu không chịu nổi. Duẫn Hạo đem ngón tay dính đầy ái dịch đẩy vào tiểu huyệt của Tại Trung.
“Thật là chặt a, Tại Nhi....”
“Không, đau.... ” Lệ lại chảy xuống.
“Buông ta ra.... ” Duẫn Hạo không hề để ý tới tiếng kêu gào của Tại Trung, lại tăng thêm một ngón tay.
Hai chân được nâng lên vô lực mà khoác ở hai bên, hai chân mở ra thật lớn, khuôn mặt Tại Trung đỏ bừng, thật sự hận bản thân như thế này, tại sao, tại sao phải đối với ta như vậy, Duẫn Hạo? Trong đầu Duẫn Hạo lúc này chỉ có một ý niệm, chiếm lấy y, hung hăng mà chiếm lấy y! Đợi sau khi ba ngón tay tiến vào nơi đó quát lộng (quát: cạo, đánh; lộng: làm, chơi đùa) vài cái, Duẫn Hạo nhắm chuẩn tiểu khu phía dưới, động thân tiến vào.
“A....” Tại Trung thét chói tai, đau, đau đớn vô cùng từ nơi đó truyền tới, chỗ đó dường như đã bị xé rách. Trong khoảnh khắc Duẫn Hạo tiến nhập thân thể, Tại Trung biết rằng ôn nhu của Duẫn Hạo đã không còn, nam nhân mỗi ngày đều ôm mình đã biến mất không thấy, lòng mình cũng đã bị hắn làm cho chết lặng, hắn hiện chỉ đang xâm phạm y....
Thật chặt, Duẫn Hạo tham luyến thân thể mỹ hảo của Tại Trung, không ngừng trừa sáp ở trong cơ thể Tại Trung, đem chân y vòng lên thắt lưng của mình, hai tay nắm chặt lấy chiếc eo thon gầy, không ngừng trừu sáp, khuôn mặt Tại Trung lúc này không còn chút huyết sắc, hậu đình chảy ra máu tươi, máu thuận theo hai chân chảy xuống, trên sàng đan (khăn trải giường) lộ ra một đóa hoa yêu diễm.
“Ân....” Bây giờ Tại Trung thật sự rất muốn chết đi, tại sao hắn đối với mình như vậy, mình cư nhiên còn có thể có cảm giác. Duẫn Hạo vừa động vừa hôn lên đôi môi mỏng của y, nói: “Thật sự là hạ tiện, bị ta làm như vậy còn có thể có cảm giác, cùng phụ thân của ngươi thật tiện giống nhau a!”
“Không, đừng nói như vậy, cầu ngươi.... Ân... ” Đây là người mình yêu, lúc này hai người lại đang làm chuyện thân mật nhất, thế nhưng không có lời nói ôn nhu, mà chỉ có nhục nhã vô tận....
“A... ” Đột nhiên, Tại Trung kêu lên, giống như tâm trạng kɧoáı ©ảʍ. Không thể là chỗ đó, chỗ đó.... Nam nhân ở trên người sao lại không nghe được tiếng kêu dâʍ đãиɠ kia của mỹ nhân trong lòng, “Là nơi này sao?” Nói xong lại hung hăng đâm tới nơi đó.
“Không, đừng.... ” Kɧoáı ©ảʍ tràn ngập toàn thân Tại Trung. Y hiện tại cũng không có tâm tư suy nghĩ nam nhân kia vũ nhục y như thế nào, y chỉ muốn nhiều hơn.
Bất an vặn vẹo, hai chân càng quấn chặt lấy thắt lưng của Duẫn Hạo, Duẫn Hạo ngừng lại, cúi người ghé vào lỗ tai y nói: “Muốn sao? Muốn thì cầu xin ta đi, cầu xin ta cho ngươi.... ”
Tại Trung quay đầu đi không nhìn tới hắn, cảm giác nhục nhã nảy lên trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống, Duẫn Hạo hôn nước mắt y: “Tại Nhi, ngoan, cầu ta làm ngươi, cầu ta, ta sẽ cho ngươi điều ngươi muốn.”
Thanh âm tràn đầy dụ hoặc khiến cảm giác trống rỗng trong cơ thể Tại Trung càng tăng lên, y muốn nhiều hơn nữa, Tại Trung nhẫn nước mắt chủ động hôn hắn: “Cầu ngươi.... ” Duẫn Hạo cười lạnh một chút, hung hăng mà động lên.
“Ân.... ” Khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng..... Duẫn Hạo nhìn mỹ nhân dưới thân lại càng thêm điên cuồng mà chuyển động. Cởi bỏ dây trói cho y, ôm lấy y, để cho y ngồi lên người mình, Duẫn Hạo càng tiến nhập sâu hơn vào cơ thể y, xỏ xuyên qua y.....
Tại Trung kêu đến khàn giọng, tâm cũng dần dần nguội lạnh, Duẫn Hạo, tại sao chúng ta lại cách xa như vậy? Trong khoảnh khắc Tại Trung rơi vào trong bóng tối thì cảm giác được một cỗ ấm áp bắn vào trong cơ thể. Duẫn Hạo rút phân thân của mình ra, xuống giường, mặc lên y phục, nhìn cũng không nhìn người đang hôn mê kia, rời khỏi Thánh Tuyết Điện..... Một đêm này, tâm của hai người dần dần xa nhau.....
***
Cuồng loạn ban đêm qua đi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc giường trong phòng, một chiếc giường hỗn độn, còn có một con người bé nhỏ dùng chăn bao lấy bản thân, rúc vào góc giường. Sương Nhi vào cửa nhìn thấy Tại Trung đang cúi đầu, hai tay ôm lấy chăn trốn ở chỗ đó. Hai cánh tay lộ ra che kín những vết xanh tím, một vòng xanh tím trên cổ tay nhìn mà càng thêm đau lòng.... Sương Nhi đặt chậu rửa mặt xuống, chạy tới: “Chủ tử? Tại sao lại như vậy, hoàng thượng hắn.... ”
Trong lòng Sương Nhi rất yêu thích chủ tử này, không hề kiêu căng, đối với các nô tài cũng rất tốt, bộ dáng còn đẹp như vậy. Tại sao mới một ngày, lại giống như một búp bê bị đập vỡ, không hề có chút sinh khí (sức sống), Sương Nhi nghẹn lời: “Chủ tử?”
“Sương Nhi.... ” Tại Trung khẩu kiền thiệt táo (miệng đắng lưỡi khô), giọng nói cũng khàn khàn: “Hắn hận ta, hắn còn hủy ta.... ”
Sương Nhi ôm y: “Chủ tử, đừng như vậy, phải phấn chấn a, chủ tử.... ” Hai chủ tớ ôm lấy nhau.
“Nhưng ta lại yêu hắn, phải làm sao bây giờ? Ta thật sự đã yêu hắn.....” Mọi người yêu nhau đều hạnh phúc, nhưng tại sao chủ tử của nàng lại yêu quân vương bạc tình kia.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Chích Ái
- Chương 8