Chương 12

“Ngươi thật sự dự định làm thế sao? Như vậy có thể sẽ tổn thương tới đệ đệ bảo bối nhất của ngươi a, thế cũng được sao?”

“Ta không thể nhìn thấy y ở trong vòng tay kẻ khác.... ”

“Vậy được, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ....” Hai người trong bóng tối đang bí mật trù tính....

***

Tại Trung đang làm một mẫu thân vui vẻ, y đã mang thai a. Vuốt ve bụng đã dần dần lớn lên, tuy là hài tử của Xương Mân, nhưng bản thân là thân nương (mẹ ruột) của hài tử, sao lại không yêu thương được. Hiện tại Xương Mân cũng không dám để y ra ngoài, sợ y sẽ có sơ xuất, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ giống như hài tử mà ghé trên bụng Tại Trung nghe thai đạp, “Nó đá ta, Tại Trung, nó đang đá ta, thật là thần kỳ!” Nhìn thấy hắn ngốc như vậy, Tại Trung liền nở nụ cười, phải chăng đây chính là hạnh phúc.

“Tại Trung, có mệt không?” Hiện tại y đã mang thai bảy tháng, đi đường cũng phải có chút cố sức. Nhớ tới ói mửa mấy tháng trước, Xương Mân đã sợ tới mức chạy khắp nơi tìm đại phu, còn vội kéo Cơ Phạm tới, cuối cùng Cơ Phạm lại nói đây chỉ là hiện tượng bình thường, nhưng hắn còn không chịu bỏ qua, vẫn cứ hỏi cái này hỏi cái kia, thấy thế Tại Trung cũng phải bật cười.

Hôm nay Tại Trung ngồi trong đình tử phơi nắng, hài tử cũng đã được bảy tháng rồi, hiện tại đi đường đã có chút khó khăn, người cũng trở nên uể oải, lại có chút buồn ngủ. Tại Trung nhắm mắt lại yên lặng hưởng thụ giờ phút thanh nhàn này. Xương Mân nhìn thấy Tại Trung, liền đi về phía y, đem y ôm vào trong lòng. Tại Trung biết là hắn, liền nhích gần lại l*иg ngực kia, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tại Trung, biên quan đã xảy ra chuyện, hoàng thượng lệnh ta lập tức đi giải quyết. Ta nghĩ, ta nghĩ để ngươi tiến cung, dù sao nơi đó cũng tương đối an toàn, ta cũng có thể yên tâm.”

Tại Trung nâng người lên, “Ngươi phải đi bao lâu? Ca ca có đi cùng ngươi không?”

“Không biết nữa, thật muốn nhìn thấy hài tử ra đời nha, ngươi nữa, lúc ta không ở đây phải hảo hảo chiếu cố bản thân, còn nữa, nhất định phải vui vẻ. Tại Trung, ta.... Sau này bất kể có phát sinh chuyện gì ngươi đều phải kiên cường được không?” Tại Trung rất yếu ớt, lại sợ bị tổn thương.

Tại Trung nghi hoặc, “Ngươi làm sao vậy? Cứ nói những điều vô nghĩa, ta nhất định sẽ chờ ngươi trở về mà, chờ ngươi trở về đón ta, chờ ngươi nhìn hài tử được sinh ra, lớn lên.... Ngươi chính là phụ thân của hài tử nha.” Xương Mân hôn lên trán y một cái, “Ta sẽ trở lại.” Ta nhất định sẽ trở lại.

***

Xương Mân đã đi được mười ngày rồi, Tại Trung vốn không muốn tiến cung, nhưng thái hậu nói là nhớ y. Vì vậy mới cùng Sương Nhi tiến cung ở mấy ngày. Một mình y sống ở trong cung rất nhàm chán, nên Sương Nhi bồi y đi lại xung quanh một chút. Khi đã cách Dưỡng Tâm Điện khá gần, Tại Trung đột nhiên xoay người nói với Sương Nhi: “Sương Nhi, ngươi về trước đi, ta muốn đi một mình.”

“Này, người....Thôi được.” Sương Nhi làm sao không biết chủ tử của mình đang nghĩ gì.

“Vương phi người phải cẩn thận a.” Sương Nhi rời đi.

Duẫn Hạo có bên trong không nhỉ, tiến cung mấy ngày rồi cũng không thấy Duẫn Hạo tới bái kiến thái hậu, sao mình còn nghĩ tới hắn chứ? Tại Trung cười tự giễu, thật là.... Thấy xung quanh Dưỡng Tâm Điện không hề có lấy một thị vệ, vốn cho rằng Duẫn Hạo không ở đây, đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy một thanh âm: “Hoàng thượng, ngài thật sự muốn làm vậy sao?”

Làm vậy sao, Duẫn Hạo muốn làm gì? Tại Trung dán tai lên cửa, muốn nghe rõ ràng, lúc này một giọng nam khác nói: “Hiện tại chỉ có gϊếŧ chết Thẩm Xương Mân, trẫm mới có thể thực sự ngồi vững giang sơn, ngươi mau lo liệu đi.... ” Nói chuyện chính là Duẫn Hạo.

Cái gì, Tại Trung kinh ngạc bịt miệng lại, Duẫn Hạo muốn gϊếŧ Xương Mân, tại sao có thể như vậy. Tại Trung lui về phía sau từng bước một, không cẩn thận lại đẩy phải chậu hoa ở bên cạnh, phát ta một tiếng vang thanh thúy, “Người nào ở bên ngoài?”

Cánh cửa bị kéo mạnh ra, khi Duẫn Hạo nhìn rõ người ở ngoài cửa, hắn cũng kinh ngạc. Tại Trung đứng thẳng nhìn hắn.

“Tả Thanh, ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ, vi thần cáo lui.”

Tại Trung đi vào Dưỡng Tâm Điện, “Ngươi muốn gϊếŧ Xương Mân!” Duẫn Hạo diện vô biểu tình nhìn y, Tại Trung gắt gao nắm lấy vạt áo của hắn: “Tại sao ngươi có thể làm như vậy, hắn là biểu đệ của ngươi mà, tại sao ngươi có thể.... ” Vừa nói vừa rơi lệ.

Duẫn Hạo đẩy tay y ra: “Tại sao không thể! Hắn nắm giữ binh quyền của Thánh Viêm, một ngày chưa trừ nhất định sẽ lưu lại hậu họa!”

“Hắn sẽ không, hắn nói sẽ buông mọi thứ. Hắn sẽ cho ngươi điều ngươi muốn. Hắn còn là phụ thân hài tử của ta!”

Ánh mắt Duẫn Hạo phiếm hồng, gắt gao nắm lấy hai vai Tại Trung: “Cái gì phụ thân? Ngươi là của trẫm, hắn căn bản không xứng! Ngươi vốn là của trẫm, toàn bộ thiên hạ này đều là của trẫm. Hiện tại trẫm chính là đang đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về trẫm!”

“Không, là ngươi tự tay đem ta đẩy cho hắn, ngươi không thể làm như vậy!” Tại Trung gào lên: “Ngươi không có tư cách, không có.... ”

“Sao trẫm lại không có tư cách, trẫm chính là muốn gϊếŧ hắn, ngồi vững giang sơn! Sau đó, sau đó đoạt lại ngươi!” Nói xong Duẫn Hạo liền hôn lên môi Tại Trung.

“Ngô.....Buông ra!” Tại Trung mạnh mẽ muốn đẩy hắn, hắn điên rồi!

“Ngươi không yêu ta, tại sao còn muốn đối với ta như vậy!” Duẫn Hạo bị làm cho sốt ruột, liền ôm lấy Tại Trung ném lên giường (cầm thú, người ta đang mang thai nha. -> câu này là ta nói, vì quá bức xúc >_<), xé lấy một góc khăn trải giường trói chặt hai tay Tại Trung cột lên đầu giường.

“Dù trẫm không yêu ngươi, trẫm cũng muốn giam cầm ngươi cả đời! Ngươi của hiện tại, tương lai, hay kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều là của Trịnh Duẫn Hạo ta, ta không cho phép kẻ khác chạm vào ngươi! Ai cũng không thể, trừ ta!” Duẫn Hạo không dùng trẫm, mà dùng ta! Tại Trung nhìn thấy phẫn nộ trong mắt hắn, còn có.... Du͙© vọиɠ.

Không, không thể, y hiện tại đang có hài tử, “Buông ta ra, buông ta ra!”

“Buông ra? Ta không buông, vĩnh viễn cũng sẽ không buông, cuộc đời của ngươi đều là của ta, ta sẽ không bao giờ buông ra nữa!” Nói xong Duẫn Hạo liền cởi y phục của mình, đồng thời cũng cởi của Tại Trung. Vùng bụng trơn tròn lộ ra trước mắt Duẫn Hạo. Nơi này đang có một sinh mệnh, nếu như không có Thẩm Xương Mân, hài tử này sẽ thế nào. Duẫn Hạo cúi đầu cắn nhẹ lên nhũ châu của Tại Trung, “Ân, không.... ” Tại Trung cực kỳ sợ hãi, “Duẫn Hạo, buông ta ra, ta đang mang thai, buông ra.... ”

Mặc cho Tại Trung kêu gào như thế nào, nam nhân trên người vẫn không chút động lòng..... Cuối cùng du͙© vọиɠ của hắn cũng tiến nhập hậu đình của y, nơi đó chặt như xử nữ vậy, khiến Duẫn Hạo vứt bỏ tất cả năng lực nhẫn nại, liên tục trừu sáp.

“Ân....A....” Tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn từ trong đôi môi mềm mại của Tại Trung phát ra....Duẫn Hạo gầm nhẹ từng tiếng, theo tiểu huyệt phía dưới không ngừng co rút của Tại Trung, Duẫn Hạo bắn ra. Trong không khí tràn ngập hương vị tình ái.

Tại Trung sớm đã hôn mê, Duẫn Hạo hôn lên môi y: “Tại Nhi, ngươi là của ta.” Rút khỏi thân thể của y, ôm lấy y đi tẩy trừ ái dịch trên thân thể hai người, hoàn hảo không có thương tổn đến hài tử. Duẫn Hạo ôm lấy y chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi Tại Trung tỉnh lại đã hung hăng tát Duẫn Hạo một bạt tai, mà bản thân cũng rơi lệ. Khi Duẫn Hạo đi ra khỏi phòng còn nói với Tại Trung: “Ngươi từ bỏ đi, trẫm nhất định sẽ không thả ngươi đi đâu.”

Duẫn Hạo trên triều đã tuyên bố Mân vương vì phản quốc, mà phát lệnh truy nã cả nước, còn bản thân thì muốn nạp Tại Trung làm phi tử. Đại thần trên điện ai dám phản đối, ai bảo hiện tại hoàng thượng đang nắm giữ quyền lực thật sự chứ, mọi người đều sợ rơi đầu nha! Duẫn Hạo thấy tất cả chuyện này, thật tốt! Xem các ngươi còn lấy cái gì đấu với trẫm!

Tại Trung càng ngày càng gầy, bản thân còn đang mang hài tử, lại càng khiến người ta đau lòng. Duẫn Hạo thấy y như vậy cũng đau lòng. Nguyên lai không phải như vậy, chẳng lẽ thật sự là mình hủy diệt y. Tại Trung bây giờ vẫn ở Thánh Tuyết Điện, nhưng từ Mân vương phi lại trở thành phi tử của hoàng đế, thật sự là nực cười, đem mình tống ra rồi lại đoạt trở về. Tại Trung vuốt ve bụng mình: “Hài tử, con nói xem, cha con sẽ trở về chứ?” Xương Mân, ngươi sẽ trở về đúng không?

“Hạo Nhi, con thật hồ đồ, tại sao có thể như vậy? Xương Mân chính là biểu đệ của con, còn Tại Trung nữa, con muốn để hài tử của Tại trung vừa ra đời đã không có cha sao?” Lục Cầm nhìn Duẫn Hạo.

“Di nương (ở đây nghĩa là dì, em gái của mẹ), chuyện của trẫm không cần người quan tâm, người vẫn nên an hưởng tuổi già đi.”

Lục Cầm tức giận: “Hạo Nhi, chẳng lẽ con muốn giống như phụ hoàng của con, đợi đến khi mất rồi mới hiểu được trân quý sao? Đừng giống như phụ hoàng con hối hận suốt một đời!”

Duẫn Hạo ra khỏi điện của thái hậu, bỏ lại một câu: “Trẫm sẽ không hối hận!”

Trong lòng Lục Cầm cả kinh nói, tất cả mọi chuyện đều là nghiệt a!

Phong, cả ta và tỷ tỷ đều là vật thay thế, một suy nghĩ sai đã hủy hoại cả đời mình, chẳng lẽ Hạo Nhi phải giống như ngươi, mất rồi mới tỉnh ngộ sao? Tại Trung, Tại Trung, Trịnh thị cùng Thẩm thị thực xin lỗi Kim gia.....