[6]
Khi đó, Hứa Noãn không hề biết rằng sở dĩ người đàn ông tên Trang Nghị thả cô và Hứa Điệp cùng với Triệu Tiểu Hùng trong đêm gió tuyết mịt mù hoàn toàn không phải vì lòng tốt của mình, mà đúng lúc anh ta định ném Hứa Điệp vào nồi nước canh sôi sùng sục thì một cú điện thoại đã làm thay đổi vận mệnh của Hứa Noãn.
Một người đàn ông trong điện thoại nói với Trang Nghị:
“Ông chủ, tôi đã tìm thấy tung tích của cô gái mà ông cần.”
Trang Nghị một tay xách Hứa Điệp, một tay cầm điện thoại, vội hỏi:
“Ở đâu?”
Người đàn ông trong điện thoại nói: “Cô ta sống trong khu nhà đang xây dở ở đường Thuận Thành, chính là con nhỏ cùng với người đứng đầu doanh nghiệp Hòa Phong, về sau bị ông phát hiện….. Alo, alo, ông chủ, ông chủ….”
Trang Nghị sững người không nói được câu gì.
Nỗi kinh hoàng thế chỗ cho sự giận dữ ban đầu.
Đường Thuận Thành – Doanh nghiệp Hòa Phong – Khu nhà đang xây dở…
Khu nhà đang xây dở – Doanh nghiệp Hòa Phong – Đường Thuận Thành…
Chẳng phải là chính vùng đất dưới chân mình sao?
Người đàn ông ở đầu dây bên kia tiếp tục hét lên: “Ông chủ, alo, alo… ông chủ…. alo, alo….”
Trang Nghị giật mình, tỉnh ra, nói một tiếng “Biết rồi!”
Người đàn ông trong điện thoại cười khì khì: “Ông chủ, cái thằng ranh Mạnh Cổ ấy quả là có phúc lớn, con nhỏ ở khu nhà đang xây dở ấy quả là mỹ nhân giáng thế, ha ha….”
Trang Nghị cúp điện thoại mà lòng rối bời. Anh ta không thể ngờ rằng quân cờ quan trọng mà mình khổ sở tìm kiếm suốt mấy tháng nay suýt nữa thì bị chính tay mình gϊếŧ chết trong cơn tức giận.
Anh ta gượng cười, chỉ cần cú điện thoại ấy chậm một chút thôi thì đúng là hỏng hết cả việc lớn. Anh ta sẽ phải mất công để sắp xếp một ván cờ khác đối phó với tên họ Mạnh kia.
Anh ta nhìn Hứa Noãn đang mê man dưới đất, lần đầu tiên, anh ta phát hiện cô gái trước mặt đẹp thật, thật đúng với những gì mà người đàn ông trong điện thoại đã nói. Sự phát hiện này càng khiến lòng dạ anh ta rối bời hơn trong cái đêm gió tuyết tĩnh lặng, mịt mù này.
Trang Nghị ra lệnh bảo Thuận Tử và những người anh em đang đánh Triệu Tiểu Hùng dừng tay lại. Anh ta nhìn Triệu Tiểu Hùng nằm thoi thóp dưới đất không còn ra hồn người, rồi lại chỉ vào đứa bé gái trên tay mình và nói:
“Đưa họ về! Gọi bác sĩ đến! Ta không muốn có người chết!”
Thuận Tử ngây người, nét mặt đầy vẻ nghi ngờ, nhưng anh ta biết rằng, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của ông chủ là được, không cần hỏi vì sao.
Trang Nghị ở bên Hứa Noãn suốt một đêm, đọc những tài liệu có liên quan đến cô do một người đưa đến. Những gì mà cô đã trải qua thực sự khiến anh cảm thương. Anh thương xót cô, nhưng dẫu vậy thì có thể làm gì được? Ai bảo vận mệnh đã định sẵn cô là quân cờ mà anh đang cần? Thậm chí nếu cần thiết, anh có thể hủy quân cờ ấy.Thế mới đúng là Trang Nghị – người nắm trong tay mọi quyền hành của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong.
Trang Nghị biết mình muốn gì, khát vọng của anh ta là vô hạn. Thậm chí để muốn giành chiến thắng, anh ta đã vạch sẵn âm mưu từ rất nhiều năm trước, dồn hết thời gian và công sức quyết tâm dành thắng lợi cuối cùng.
Gấp tư liệu về Hứa Noãn lại, Trang Nghị đưa cho Thuận Tử, nhân tiện dặn dò anh ta:
“Theo dõi Triệu Tiểu Hùng… Nếu cần thiết… thì… làm cho hắn ngậm miệng mãi mãi!”
Ánh mắt của Trang Nghị đầy sát khí. Thuận Tử gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý.
Nếu Hứa Noãn đã là quân cờ của mình, thì Trang Nghị không muốn quân cờ này dính dáng đến quá nhiều người và nhiều chuyện, cũng không muốn để quá nhiều người và nhiều chuyện dây dưa ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của quân cờ này.
Hơn nữa, nếu cần chế ngự Hứa Noãn thì chỉ cần con bé ba tuổi đang sốt cao vì viêm phổi kia.
Vậy là đủ!
Chỉ có điều, Triệu Tiểu Hùng vẫn rất may mắn.
Cuối cùng anh vẫn sống. Bởi vì đêm hôm ấy anh dính đòn hiểm bởi cú đạp của Trang Nghị quá mạnh khiến não bị tổn thương, mê man bất tỉnh.Nói đúng hơn là trở thành một kẻ “ngơ ngơ”. Nói hay hơn một chút là bị mất trí.
Trên truyền hình có nói về những người mất trí ngoài việc mất trí nhớ, quên hết những chuyện trước đó, thì họ vẫn đi lại hoạt động vẫn bình thường. Nhưng Triệu Tiểu Hùng thật xui xẻo, anh không chỉ mất trí nhớ, mặt mũi ngây ngô, ngờ ngệch, mà ngay cả đi lại, làm gì cũng không bình thường. Chẳng khác nào một phế nhân.
Thuận Tử hỏi Trang Nghị:
“Ông chủ, làm thế nào bây giờ?”
Lúc ấy Trang Nghị đang nằm phơi nắng bên hồ nước, vừa uống trà, vừa đọc sách. Anh ta nghĩ một hồi, gấp sách lại, thở dài và nói:
“Dù thế nào thì ông trời cũng không tuyệt đường người.”
Thuận Tử vô cùng cảm động, anh ta thấy ông chủ của mình quả không hổ là đệ tử của pháp sư Thích Tuyên.
Những gì mà Triệu Tiểu Hùng phải trải qua khiến Hứa Noãn hận Trang Nghị đến thấu xương. Nhưng vì muốn được sống, vì Hứa Điệp, cô chỉ có thể hận, không thể phản kháng lại hắn.
Từ đó về sau, Hứa Noãn chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận bất kỳ sự sắp xếp nào mà Trang Nghị đã làm cho cô, lặng lẽ như băng tuyết. Có lúc khiến Trang Nghị cũng thấy lạnh đến rùng mình.
Hứa Noãn và Trang Nghị, cả hai đều oán hận nhau, chống chọi nhau. Trong cuộc đấu của họ, có một hố sâu vô hình mà chỉ cần một người nào đó mất thăng bằng rơi xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Vì Hứa Điệp, để được sống, Hứa Noãn rất ngoan ngoãn giữ lời hứa sẽ nghe lời Trang Nghị.
Trang Nghị nói, từ nay về sau, cô tên là Hứa Noãn. Vậy thì cô tên là Hứa Noãn. Tuy rằng cái từ “Noãn” này khiến cô không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Trang Nghị nói “Hứa Noãn, cô hãy đi học đi!”, vậy thì cô đi học. Tuy những ký hiệu lạ lẫm ấy khiến đầu cô như muốn nổ tung ra, nhưng càng gian khổ thì người ngang bướng như cô càng chăm chỉ học tập.Trang Nghị cười khẩy “Thực ra, chỉ muốn cô có một tấm bằng để nạm ra bên ngoài một lớp vỏ đồng sáng bóng mà thôi.” Vậy mà cô lại coi mình là vàng thật, quyết phải phát sáng. Và cô vẫn luôn im lặng.
Trang Nghị ra lệnh “Hứa Noãn! Cô không được tiếp xúc với người lạ. Tan học, lặng lẽ ra về ngay cho tôi!”
Thế là Hứa Noãn không tiếp xúc với bất kỳ người lạ nào. Khi ở cùng bất kỳ ai, cô cũng đều giữ khoảng cách, ngay cả với người bạn thân nhất là Lâm Hân. Đôi khi, điều ấy khiến Lâm Hân rất không vui, cô ấy nói “Hứa Noãn, sao cậu lại khách sáo với mình như người xa lạ vậy? Hứa Noãn giải thích: “Không phải là khách sáo, chỉ là mình quen như vậy rồi.”
Có một lần, Hứa Noãn buột miệng hỏi Trang Nghị:
“Vì sao anh lại giữ tôi bên cạnh mình? Vì sao lại cho tôi những thứ này? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Trang Nghị cười:
“Đúng là không uổng công học đại học, biết dùng từ “rốt cuộc” cơ đấy. Chỉ có điều tôi nghĩ cô chỉ cần nghe lời tôi, không cần hỏi vì sao nhiều như vậy.”
“Nhưng…” Hứa Noãn ngập ngừng.
Trang Nghị vươn vai, mỉm cười, nhưng ánh mắt thì vô cùng cay nghiệt, anh ta bảo cô:
“Cô không nghĩ rằng một quân cờ nếu có quá đường đi cho nó thì người chơi cờ sẽ không thể khống chế ván cờ sao? Tôi không muốn ván cờ của mình rối tinh lên.”
Hứa Noãn bặm chặt môi:
“Nếu tôi kiên quyết làm một quân cờ có cách đi riêng của mình thì sao?”
Trang Nghị cười, anh ta nói “Rất tốt, tôi tôn trọng quyết định của cô.” Sau đó anh ta ngừng một lát, quay người tiến về phía Hứa Noãn. Cảm giác bị dồn ép khiến Hứa Noãn căng thẳng đến lạ thường. Cô lùi mấy bước, phía sau là bức tường kiên cố.
Trang Nghị kéo cô vào lòng, chậm rãi nói từng câu từng chữ “Đừng có mà thách thức sự nhẫn nại của tôi! Ngày mai Hứa Điệp đi mẫu giáo rồi. Nếu cô không muốn để nó có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời ấm áp, đến trường học hái hoa bé ngoan, thì hãy kiên quyết với suy nghĩ của mình đi!”
Hứa Noãn không dám nói gì.
Cô không dám, không thể lấy tính mạng của Hứa Điệp ra để cá cược. Trong cái đêm gió tuyết lạnh lẽo ấy, cô đã biết rằng anh ta là một tên ác quỷ.
Trang Nghị dùng hành động thực tế để chứng minh cho Hứa Noãn thấy, “nếu người nắm sinh mạng của mình không muốn mình sống một cách đường hoàng, vậy thì mình phải sống tạm bợ, sống trong tối tăm.”Về sau, chi phối suy nghĩ của Hứa Noãn, sắp đặt cuộc sống của cô trở thành sở thích của Trang Nghị.
Dần dần, sự sắp đặt của anh ta ngày càng trở nên vụn vặt, chi tiết hơn, đến nỗi Thuận Tử là kẻ thân cận của anh ta cũng thấy e ngại. Anh ta thực sự lo rằng, vào một ngày nào đó, ông chủ hô mưa gọi gió của mình sẽ quan tâm đến cả việc Hứa Noãn mặc cái áσ ɭóŧ nào, cái qυầи ɭóŧ nào.
Nhưng rõ ràng là Trang Nghị không hề cảm nhận được những biến đổi nhỏ nhặt ấy của mình.
Anh ta không hề biết rằng, bi kịch lớn nhất trên thế giới này không phải là yêu một người nhưng không hề biết mà là quen thuộc với một người mà không hay biết.
Một bi kịch nữa trên thế giới này là người ngoài cuộc dù có sáng suốt đến đâu thì người trong cuộc cũng vẫn rất mơ hồ.
Vì vậy, khi Thuận Tử giương mắt nhìn hành vi của ông chủ Trang Nghị có chút bất thường so với trước đây, anh ta cũng không dám nói nửa câu – Ông chủ, có phải ông đã quan tâm quá mức đến Hứa Noãn?
Một lần, khi cùng bạn gái dạo phố, Trang Nghị nhìn thấy chiếc váy búp bê màu xanh nhạt trong một shop thời trang. Chiếc váy mang những nét ngây thơ, trong sáng, nó khiến anh ta nhớ tới Hứa Noãn. Hôm ấy, anh ta đã mua chiếc váy đó rồi ném nó cho Hứa Noãn.
Hứa Noãn chưa bao giờ phản kháng.
Anh ta yêu cầu cô phải nghe lời.
Và dĩ nhiên cô phải nghe lời anh ta.
Hứa Noãn mặc chiếc váy đó. Đôi mắt long lanh như sương mai, làn da trắng mịn màng, mái tóc dài óng mượt. Chiếc váy màu xanh nhạt lại càng tôn lên khuôn mặt trắng hồng như búp sen vừa hé.
Cô ngắm nhìn mình trong gương, đột nhiên có chút gì đó mơ hồ khiến cô nhớ lại những cuốn tiểu thuyết tình cảm mà Lâm Hân cho mình mượn. Trong đó thường xuất hiện những cảnh sau khi nhân vật nữ chính thay áo, các nhân vật nam chính sẽ tròn mắt như con sói đang nhìn chú thỏ con, và sau đó khẽ ồ lên: “Em đẹp lắm!”
Hứa Noãn thấy mặt mình đỏ bừng, không hiểu vì sao cô lại mong chờ người đàn ông đang khống chế số phận của mình một cách tàn bạo kia khen ngợi mình.
Cô đứng trước gương, lén nhìn Trang Nghị qua gương, anh ta đang chau mày.
Anh ta uống một ngụm nước lạnh, thở dài:
“Đáng tiếc chiếc áo đẹp như thế này, cô mặc vào chẳng khác gì mớ rẻ rách. Sớm biết thế này tôi đã treo nó vào mắc, chắc chắn là đẹp hơn khoác lên người cô!”
Nói xong những lời ấy, Trang Nghị quay người bước đi.
Từ đó về sau, Hứa Noãn hiểu ra rằng, những gì trong tiểu thuyết sẽ rất khó xảy ra trong cuộc sống hiện thực, đặc biệt là đối với người đàn ông máu lạnh như Trang Nghị. Nhưng điều đó không làm cản trở cô và Lâm Hân tiếp tục đọc tiểu thuyết tình cảm. Những cô gái có quá nhiều đau khổ chỉ còn biết đắm mình vào những câu chuyện lãng mạn trong tiểu thuyết để quên đi cuộc sống hiện thực. Thỉnh thoảng Hứa Noãn cũng mơ mộng, nhiều năm sau, cô sẽ gặp lại Mạnh Cổ trên một đường phố ở một thành phố nào đó.
Vậy là đã xa nhau đã bảy năm rồi!
Không biết khi gặp lại, Mạnh Cổ có còn nhớ cô không? Còn cô lúc ấy, có phải sẽ quên sự phản bội của anh?
Có lẽ từ cái đêm cô bán mình năm mười chín tuổi ấy, cô và Mạnh Cổ đã không thể nối lại được nữa. Tuy vậy, trên thế giới này, anh vẫn là người đàn ông mà cô không thể nào quên, nhưng anh cũng chính là người mà cô không bao giờ muốn gặp lại nhất.
Ngoài việc mang lại những ảo tưởng cho Hứa Noãn, tiểu thuyết tình cảm còn có giúp Hứa Noãn biết thêm rất nhiều từ mới. Cứ nhìn thấy những từ chưa biết là cô lại cặm cụi tra từ điển.
Suốt bốn năm, Hứa Noãn và Trang Nghị đã cầm cự như thế.
Trang Nghị luôn giữ hình tượng của một doanh nhân nho nhã trước mặt công chúng. Trên bản lý lịch chói lọi của anh ta, không ai có thể ngửi thấy mùi máu.
Còn Hứa Noãn, mỗi khi nhìn thấy Trang Nghị với khuôn mặt điển trai, phong độ trên mặt báo hoặc trên tivi, cô đều cảm thấy rùng mình, trong lòng không ngừng chửi rủa: “Đồ giả tạo, ngụy quân tử!”Vì vậy, khi Lâm Hân nói về Trang Nghị với niềm phấn khích tột cùng thì cô đều im lặng.
Đôi khi, giữ một bí mật trong lòng quả là một sự giày vò. Huống hồ, sự giày vò này đã hành hạ cô suốt bốn năm nay.
Đến bây giờ Hứa Noãn vẫn bị Trang Nghị giam cầm. Cô không biết rốt cuộc anh ta giữ mình lại nhằm mục đích gì, cũng không biết vì sao anh ta lại điều tra về mình cặn kẽ như thế. Bây giờ, cô chỉ biết rằng, trong lễ trao học bổng “Hòa Phong”, sau khi phóng viên mang thông tin về vụ tự tử của Lương Tiểu Sảng và vụ tai nạn xe của Lý Lạc đến, người đàn ông tên là Trang Nghị kia đã đi suốt đêm để đến chỗ ở của cô, giống như một tên ác quỷ cảnh cáo cô rằng: những ngày này, cô không được rời khỏi căn nhà này, không được đến trường.
…Anh ta đang ngồi trên ghế, ánh đèn rọi vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ánh mắt ẩn chứa vẻ mệt mỏi.
Trang Nghị kéo cổ áo, nới lỏng chiếc cà vạt màu tím.
Anh ta nói với Hứa Noãn:
“Đi rót cho tôi cốc nước, nước lạnh ấy!” Giọng điệu ra lệnh.
Vì sao lúc nào cũng là nước lạnh?
Lẽ nào tim của anh ta cũng lạnh giá như thế?
Lúc rót nước, Hứa Noãn rất muốn cho ít thuốc chuột vào để đầu độc anh ta. Có điều, cô chỉ nghĩ như vậy mà thôi.