Chương 3

15.

Tôi lại mở camera ở nhà xem một lượt.

Trì Yến vẫn đang dựa vào ghế sofa nhà tôi, hắn ngưỡng mặt nằm xuống.

Cánh tay gác lên mắt che lại.

Lúc đầu tôi tưởng hắn ngủ rồi, nhưng tay hắn cử động một chút mới biết được hắn không ngủ.

Hắn như cả ngày không nghỉ ngơi.

Cũng không ăn gì.

Tôi không ngờ Trì Yến đối với tin tôi “chết” lại phản ứng lớn đến vậy.

Dù sao chúng tôi cũng đã hơn nửa năm không liên lạc với nhau.

Rất nhiều lần gặp nhau ở hậu trường vào các hoạt động biểu diễn.

Tôi chào hắn, hắn nhướng mắt, ánh mắt bình tĩnh lướt qua mặt tôi.

Như một người xa lạ chẳng quen biết gì.

Nhưng rõ ràng chúng tôi đã yêu nhau gần ba năm rồi.

16.

Yêu nhau ba năm, chung sống một năm.

Một năm đó chúng tôi lẩn tránh không biết bao nhiêu lần ống kính của phóng viên.

Tôi đã từng nghĩ tới, khả năng duy nhất khiến tôi rời khỏi làng giải trí chính là: Gả cho hắn, kết hôn với hắn.

Trì Yến là người đáng để yêu.

Dù tôi có ở trên sân khấu phát huy tự nhiên đến đâu, nhưng một khi bước xuống sân khấu.

Chứng sợ đám đông của tôi sẽ lập tức phát tác, đối mặt với phóng viên và fans, tôi thậm chí không thể nói rõ được lời.

Trì Yến thì khác, bất kể hắn ở trên sân khấu hay dưới sân khấu.

Hắn đều là người sinh ra để dành cho sân khấu.

Hoàn toàn bình tĩnh, ứng phó tự nhiên.

Tôi thích hôn hắn, môi hắn rất mềm.

Nhưng đồng thời cũng rất độc.

Tôi cho tới hôm nay vẫn nhớ rõ, những gì hắn nói lúc chia tay tôi:

"Khóc xong chưa?

“Xong rồi tôi cúp máy."

Nghe thấy tiếng bận ở đầu dây bên kia, tôi chỉ biết đứng ngẩn ngơ.

17.

Tôi không biết cách dỗ dành con trai.

Tôi không dỗ dành hắn tốt.

Sau khi chia tay với hắn, cuộc sống tôi rối tinh rối mù.

Sau khi tôi xuống khỏi sân khấu không có ai đợi sẵn ở đó.

Cũng không ai nắm tay tôi giống như bảo vệ một con gà con đi trên thảm đỏ.

Càng không có ai dạy tôi cách đối phó với những câu hỏi đặt bẩy của phóng viên.

Đường phố London.

Tôi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, mua một lon Coca-Cola.

Ở đây không ai biết tôi, không cần phải ăn mặc kín mít, này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi uống một ngụm lớn Coca-Cola, tôi gọi điện cho Trì Yến trước.

Chuẩn bị giải thích xong mới đi lên tài khoản phát tuyên bố.

Lúc ban đầu đối phương đã cúp máy.

Tôi tiếp tục gọi, lại cúp máy.

Lúc gọi lần thứ ba, đối phương đã gọi lại.

18

"Alo, nói chuyện."

Ngay khi giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trong ống nghe, tôi đột nhiên rơi nước mắt.

Giống như rất ủy khuất.

"Trì... Trì Yến, em không... "

Một tiếng phanh gấp rít lên chói tai xé toạc bầu trời, điện thoại bay ra ngoài.

Dường như tôi bị xe tông.

Cũng may là chỉ hơi chóng mặt, tôi từ trên mặt đất bò dậy, trên người không cảm giác được đau đớn gì. Chỉ là lòng bàn tay bị trầy xước.

Màn hình điện thoại cũng bị hỏng, may mắn là cuộc gọi không bị gián đoạn.

Nhưng lúc tôi nghe lại, đầu kia lại không có tiếng động.

Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng.

Dùng tay gạt đám đông ra ngoài đi, vội vàng chạy về phía khách sạn.

Tôi muốn về nhà.

Tôi muốn gặp Trì Yến.

Tôi muốn xin lỗi hắn lần nữa, hỏi hắn, chúng ta còn có thể làm hoà được không?

19.

Hai ngày liên tiếp bay hai chuyến.

Tôi cũng gần như hai ngày không ngủ.

Sau khi xuống máy bay, điện thoại không biết gặp vấn đề gì, không gọi được điện thoại, cũng không gửi được tin nhắn.

Tôi cũng không dám mượn điện thoại của người đi đường, một khi mở miệng liền như bị khóa lại.

Trái tim còn đập thình thịch.

Tôi cũng thấy lạ, trên sân khấu tôi rõ ràng có thể tự do giải phóng bản thân.

Xuống khỏi sân khấu, tôi giống như bị phong ấn.

Có đoạn thời gian tôi sợ xã hội đến mức ngay cả chuông điện thoại cũng không dám mở.

Vừa nghe thấy chuông điện thoại hoặc là cuộc gọi video, tôi đều sẽ bị doạ cho nhảy dựng.

Ngay cả lúc mấy ngày hôm trước tôi ngủ cùng với Trì Yến.

Giường đã lên, tôi đi vệ sinh không dám gọi hắn lấy giấy, còn phải lén nhắn tin cho hắn.

20.

Lúc tôi đến sân bay trong nước đã lại là 4 giờ sáng.

Sân bay rộng lớn, ngoài vài nhân viên, có vẻ đặc biệt vắng vẻ.

Ở nơi bắt xe ngoài sân bay, chỉ có vài chiếc taxi.

Tôi chui vào chiếc taxi đầu tiên.

Cửa xe đóng quá to, có lẽ đã đánh thức tài xế đang ngủ gà ngủ gật.

Tài xế ấn xuống công cụ tính tiền: "Đi đâu?"

"Công ty Tụ Tinh."

Tài xế là một người nói nhiều: "Ha ha, cô gái nhỏ đêm khuya còn đi làm thêm à?”

"Người trẻ tuổi phải chú ý chăm sóc sức khỏe, đừng để đến lúc già rồi mới hối tiếc.”

"Thực ra các bạn trẻ à, yêu đương du lịch thư giãn thoải mái bao nhiêu tốt bấy nhiêu, cuộc đời không chỉ là làm việc và kiếm tiền.”

“Nhìn xem những người xung quanh cô, cô sẽ phát hiện ra... "

Đang lúc tôi đang nghe say sưa, tài xế đột nhiên im lặng.

21.

Cho đến khi xe đến nơi.

Tôi vừa quét xong mã QR thanh toán, tài xế đạp ga rồi tiêu sái phóng đi.

Thanh toán cũng không thành công, mạng vẫn không thể kết nối.

Quản lý hôm nay có lẽ vẫn đang ở công ty tăng ca.

Tôi từ hầm gara lên lầu.

Mới vừa mở cửa phòng nghỉ của mình.

Người bên trong, vậy mà lại là Hứa Lam Địch.

Cô ta ngồi trước gương trang điểm của tôi, dùng mỹ phẩm của tôi, nụ cười kỳ lạ.

Thật lòng mà nói, cảnh tượng này có chút rùng rợn.

Hứa Lam Địch, chính là tay keyboard ban nhạc của tôi, lúc vụ án sử dụng ma túy của tay trống xảy ra, tôi bị cả mạng xã hội vu khống cũng sử dụng ma túy.

Tay bass nói thay tôi, quản lý nói thay tôi.

Chỉ có Hứa Lam Địch, ở trước mặt phóng viên, nói năng mập mờ lấp lửng.

Dẫn tới một số ý kiến lại bắt đầu nghi ngờ tôi có phải thật sự dùng ma túy hay không.

Hứa Lam Địch, là tôi lúc đó chống lại ý kiến phản đối của cả đội, kéo cô ta vào ban nhạc.

Lúc đó chỉ nghĩ cô ta tính cách rất tốt, ngày nào cũng bám lấy tôi.

Cứ đi theo sau mông tôi, cứ gọi "cô ơi, cô ơi".

Tôi không thể từ chối loại nhiệt tình này, tôi coi cô ta như em gái.