Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chia Tay Thôi Mà, Sao Anh Ta Bỗng Dưng Điên Thế

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi gửi tin nhắn đi, Phương Nhiên Tri vô thức nhìn thời gian hiển thị phía trên cùng điện thoại, lúc này là 21:12.

Chênh lệch múi giờ giữa Đức và Trung Quốc tầm sáu tiếng, vậy ...... ở Đức mới ba giờ sáng.

Vẫn còn sớm!

Phương Nhiên Tri giật mình, lúc này mới thấy sợ. Lục Tễ Hành chắc chắn đang nghỉ ngơi, nếu chuyện này làm phiền đến anh thì không hay.

Nhưng gửi cũng gửi rồi, đâm lao đành phải theo lao, cũng đã quá thời gian hai phút thu hồi tin nhắn.

Phương Nhiên Tri thấy hơi tội lỗi, định ngừng một lát, không thể tùy hứng vậy nữa.

Nhưng người đang ở nước ngoài không cho cậu ngừng.

"Ting —"

Tiếng chuông mời gọi video vang lên trong phòng ngủ, Phương Nhiên Tri giật mình, vội vàng nghe máy "Anh ... anh à ..."

Cậu tưởng mình đã làm phiền Lục Tễ Hành, áy náy nhỏ giọng nói "Em quên mất bên anh mới vừa sáng, đã làm anh thức giấc, xin lỗi ......"

"Là tôi tự thức dậy." phòng của Lục Tễ Hành có đèn tường rất tối, khó nhìn rõ khung cảnh phía sau, nhưng trước mặt anh hình như có một chiếc lap top, ánh sáng huỳnh quang của màn hình làm khuôn mặt anh hiện lên những đường nét sắc sảo, anh nói thẳng "Tôi đang xem video mà em gửi cho tôi."

Người gửi hình gửi video là Phương Nhiên Tri, lúc nghe thấy Lục Tễ Hành đang xem thật, người xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất cũng là Phương Nhiên Tri. Cậu giơ tay gãi gãi má, không biết nên nói gì, chỉ thốt được một từ "...... ờ."

Ống kính phía trước đang quay Lục Tễ Hành đột nhiên chuyển sang ống kính phía sau, đoạn video trên màn hình laptop xuất hiện một cách sống động trước mắt Phương Nhiên Tri, cậu suýt thì tưởng điện thoại là củ khoai nóng hổi mà vứt đi, may là đã kịp đè nén. Lục Tễ Hành bảo Phương Nhiên Tri mặc quần đùi đen che đi phần da thịt mềm mại đầy đặn, ở giữa có lỗ nhỏ, có thể ...... nhét đuôi tròn của thỏ trắng vào đó, trong video cơ vòng chuyển động, ngón tay kéo trượt, thoắt ẩn thoắt hiện.

Ống kính vẫn chưa chuyển về phía trước, Lục Tễ Hành hỏi "Trông đẹp không?"

Phương Nhiên Tri bị thẩm vấn tại chỗ, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, cậu tự hỏi tại sao bên ngoài trời mưa mà không có sấm sét, mau chóng đánh cậu bất tỉnh đi, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, bèn nói "Trông đẹp lắm." rồi hỏi ngược lại "Anh à, thấy đẹp không?"

Lục Tễ Hành trả lời rõ ràng "Rất đẹp." sau đó anh đột nhiên hỏi "Bây giờ có đang mặc không?"

"......"

Vừa nãy chuyên tâm chờ tin nhắn, đâu có nhớ thay quần áo khác, Phương Nhiên Tri nhắm mắt nói "Có."

Lục Tễ Hành "Cho tôi xem."

Phương Nhiên Tri đành cho anh xem, tuy có hơi lèo nhèo nhưng vẫn để anh xem kĩ.

"Bên đó vẫn còn mưa sao?" tiếng mưa lộp độp mơ hồ truyền qua màn hình, Lục Tễ Hành nhìn chằm chằm vào mảng trắng, thản nhiên hỏi.

"Ừm..." Phương Nhiên Tri nói "Chưa tạnh."

"Buổi thử vai chiều nay thế nào?"

"Em thấy rất ổn." Phương Nhiên Tri thở nhẹ, không cử động lung tung, cầm điện thoại rất vững "Anh à, em nói anh nghe, đoàn làm phim sắp xếp hai phòng thử vai, đánh số phòng một và phòng hai."

"Ừm, em nói đi, tôi đang nghe."

"Ở phòng một thì các vai chính do tổng đạo diễn xem xét. Ở phòng hai thì chọn nam phụ ba bốn gì đó ......" Phương Nhiên Tri không chịu được ánh mắt thiêu đốt của người đối diện, dù hai người đang cách xa nhau hàng ngàn dặm, nhưng cậu vẫn có cảm giác rất chân thật, ánh mắt gần như có thể nhìn xuyên thấu người cậu.

Lục Tễ Hành nói "Sau đó thì sao."

"Sau đó ..." Phương Nhiên Tri hắng giọng nói tiếp "... đến lúc em thử vai thì hình như đã chọn được vai nam chính, nên đạo diễn Thành sang phòng hai, bảo em diễn hai đoạn, kết thúc buổi thử vai trông đạo diễn rất hài lòng."

Vì thế trên đường về, Phương Nhiên Tri cũng thấy vui. Dù có được chọn hay không, thấy vẻ mặt hài lòng đó của đạo diễn chính là lời khẳng định của diễn viên.

"Ừm." Lục Tễ Hành dùng một từ để biểu thị mình biết rồi, sau đó khen ngợi "Chỉ Chỉ giỏi lắm."

Lời khen dường như dành cho diễn xuất, mà hình như cũng không phải, Phương Nhiên Tri cố gắng "Phải đấy, em cũng thấy em rất giỏi."

Lục Tễ Hành cười khẽ, tiếng tim đập thình thịch trong bóng tối tĩnh mịch ở hai đầu điện thoại vang vọng. Phương Nhiên Tri ngừng siết đuôi thỏ, giơ tay xoa xoa chóp tai, cảm giác được hai má nóng bừng.
« Chương TrướcChương Tiếp »