Viện phúc lợi Hồng Hoa.
Trong mơ, hình bóng của tòa nhà này xuất hiện rồi biến mất, như thể ẩn trong sương mù, vô cùng mờ ảo.
Cả người Phương Nhiên Tri run rẩy, nức nở suốt đêm, không cách nào dừng lại, khi chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc, cậu vẫn đang khóc trong lòng Lục Tễ Hành.
Chìm trong đau thương quá lâu, vai cổ cậu có hơi co giật.
Lục Tễ Hành xoa gáy rồi xoa đầu cậu, trầm giọng dỗ dành "Đừng khóc, không bắt nạt em, ngoan."
Phương Nhiên Tri không nghe thấy, vẫn đang chìm trong giấc mơ với những phản hồi cảm xúc và thể xác khó thoát ra, nức nở rơi lệ.
Tiếng dỗ dành càng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn xen lẫn chút quyến rũ, Lục Tễ Hành nói "Được rồi được rồi, Tri Tri ngoan, bé cưng ngoan."
Giấc mơ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, nơi cậu từng ở lúc nhỏ sừng sững hiện ra trước mắt cậu, kéo tinh thần và thể xác của Phương Nhiên Tri đắm chìm.
— Viện phúc lợi Hồng Hoa.
Cậu nhớ lại những chuyện khi còn sống ở đây. Cậu ở đây khi học mẫu giáo và tiểu học, học xong cấp hai mới nhận được tài trợ.
Ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, có người lớn hơn cậu vài tuổi, có người nhỏ hơn cậu vài tuổi. Các bạn nhỏ đều là hững đứa trẻ bị bỏ rơi, không cha không mẹ.
Những đứa trẻ sưởi ấm cho nhau. Phương Nhiên Tri có mấy người bạn nhỏ tuổi hơn mình, còn những đứa trẻ lớn hơn không muốn chơi với họ.
Cậu không biết tại sao những đứa trẻ lớn hơn đó lúc nào cũng không vui, không bao giờ nở nụ cười. Chỉ sau khi nhìn thấy......
Phương Nhiên Tri theo bản năng nghiêng người về phía nguồn nhiệt duy nhất cạnh mình, như thể muốn nhét cả người mình vào vòng tay của Lục Tễ Hành, có vẻ như cậu đang sợ hãi thứ gì đó.
Lục Tễ Hành ôm chặt cậu, tự hỏi có phải mình hơi quá đáng rồi không, hiếm khi đầu óc tỉnh táo tự trách mình, nhẹ nhàng hôn lên trán Phương Nhiên Tri, không ngừng nói những lời dỗ dành, như đang dỗ trẻ con.
"Chị Trà Trà......"
Phương Nhiên Tri lẩm bẩm.
Động tác của Lục Tễ Hành bỗng nhiên cứng đờ.
Cửa sổ kính sát đất trong phòng ngủ mở ra từ hai tiếng trước, hình như có hai bàn tay đan đẫm mồ hôi đan vào nhau ấn trên đó, hai chân Phương Nhiên Tri run rẩy không đứng vững được. Lục Tễ Hành giống như trước đó, vòng tay siết chặt eo Phương Nhiên Tri, ngăn cậu ngã xuống, lực ngày càng chặt làm cậu nghẹn ngào khó thở, cau mày rêи ɾỉ khó chịu.
"Anh à......" mái tóc mềm mại của Phương Nhiên Tri cọ vào cằm Lục Tễ Hành, ngẩng mặt lên hôn bậy, mắt vẫn nhắm không hề tỉnh dậy, miệng lẩm bẩm không rõ ràng nhưng rất thuần thục, như thể nói nhiều lần trong thời gian ngắn "Anh à, đừng...... đừng giận nữa mà, anh thương em đi."
"Anh à...... chồng ơi......"
Kiên nhẫn nghe hồi lâu, những tiếng gọi sau đó đều là anh, thậm chí còn có xưng hô chết người kia, lúc này sắc mặt Lục Tễ Hành mới dần ấm lên, anh rộng lượng lần nữa, quyết định không so đo với người tình nhỏ của mình.
Lúc Phương Nhiên Tri mở mắt hẳn là buổi chiều, cậu cũng không xác định.
Cửa sổ kính sát đất tông màu lạnh xuất hiện trong con ngươi mới mở, nắng hè oi ả xuyên thấu, có luồng sáng lọt vào.
Tìm tia sáng mạnh nhất có thể xác định hướng của mặt trời.
Có vẻ là buổi chiều.
Mắt cậu hơi nhức và khó chịu khi khóc quá lâu. Phương Nhiên Tri nhắm mắt thích ứng, sau đó mở ra tìm kiếm bóng dáng nào đó.
Lục Tễ Hành không có ở đây.
Đúng rồi, anh phải đến công ty, bây giờ chắc anh đang ở phòng làm việc.
Lục Tễ Hành...... anh...... hôm qua......
Phương Nhiên Tri đắp chăn mỏng bằng lụa tơ vàng từ cằm đến chóp mũi rồi đến mắt, chỉ chừa phần đỉnh đầu rối bù.
Đến bây giờ Phương Nhiên Tri vẫn không biết mình nói sai câu nào, nhưng cậu nhớ hành động của Lục Tễ Hành, đại khái có thể đoán được.
Khi bị anh vớt từ dưới nước lên, đầu óc của Phương Nhiên Tri đã mơ hồ, muốn tránh bàn tay to của Lục Tễ Hành. Nhưng Lục Tễ Hành ôm cậu vững chắc trong lòng, lạnh giọng hỏi "Tri Tri, có phải lần này em lừa tôi không?"
Hai tay cậu yếu ớt vòng qua cổ Lục Tễ Hành, Phương Nhiên Tri vùi mặt vào cổ anh, cố gắng lắc đầu "Không, không phải......"
"Có thể nhận ra sai lầm thì tốt, nếu em còn lừa tôi......" Lục Tễ Hành liếc mắt nhìn như đang cảnh cáo "Em sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra."
Hơn ba tiếng đồng hồ ở trong phòng tắm, đã không còn là nơi nên ở lại, sau đó trở về phòng ngủ...... nắng chiều xuyên qua cửa sổ kính sát đất, Phương Nhiên Tri trốn dưới chăn, không dám lộ đầu ra ngoài, nhắm mắt không dám nhớ lại.
Khoan đã, tối qua có phải anh đã nói gì không?
Nói muốn nhốt cậu trong nhà?
Phương Nhiên Tri đột nhiên mở mắt, không chắc những gì mình nghe được có phải thật hay không. Lúc ấy đầu óc cậu choáng váng, ở trong phòng tắm lâu như vậy, sức lực gần như cạn kiệt, mệt đến mức suýt ngủ quên, nhưng vẫn cảnh giác với Lục Tễ Hành vào phòng ngủ.
Vậy rốt cuộc anh có nói hay không?
Nếu Lục Tễ Hành muốn nhốt cậu.
Chuyện đó......
"Có phải dậy rồi không? Dậy rồi thì ăn cơm đi." một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên giường, Phương Nhiên Tri giật mình, kéo vội chăn bông che đầu ra.
"Anh?" thấy Lục Tễ Hành ngồi ở mép giường, còn mang bộ đồ ngủ cậu muốn mặc tới, Phương Nhiên Tri khó hiểu hỏi "Sao anh còn ở đây?"
Bàn tay đang kéo cậu của Lục Tễ Hành dừng một chút, trong lòng không vui lắm, muốn chứng minh tồn tại của mình nên hỏi "Tôi không thể ở đây à?"
"Không phải." Phương Nhiên Tri tránh dùng lưng dưới nâng cơ thể ngồi dậy, trong mắt như đầy sao sáng, rất vui vẻ "Ý em là, không phải anh nên đến công ty rồi sao."
"Ừm." Lục Tễ Hành nói nhảm "Không đi, không bận lắm."
Một bàn tay to nắm lấy cánh tay Phương Nhiên Tri, mặc quần áo cài khuy cho cậu. Ngón tay anh vô tình chạm vào ngực cậu, Phương Nhiên Tri không kiềm chế được co rúm lại, như thể đang trốn tránh.
Lục Tễ Hành ngước mắt, biết rõ còn hỏi "Trốn cái gì?"
Có hơi đau, có hơi ngứa, vết sưng còn chưa bớt, nhưng Phương Nhiên Tri không biết có nên nói thật hay không, vì thế kiên quyết nói "Không có trốn."
Nói xong cậu còn ưỡn ngực, Lục Tễ Hành mím môi, cảm thấy người tình nhỏ của mình thật đáng yêu, đồng thời cũng cảm thấy bị khıêυ khí©h.
Có vẻ như anh chưa đủ nỗ lực.
Ánh mắt Lục Tễ Hành u tối nhìn chằm chằm mặt của Phương Nhiên Tri, cậu không dám làm càn nữa, dịch sang một bên tránh tay Lục Tễ Hành, cầm cúc áo cuối cùng, nhỏ giọng nói "Em...... tự cài."
Lục Tễ Hành ở trên đầu cậu cười thầm, giọng điệu nghiêm túc nói "Sợ cái gì?"
"Không có sợ." Phương Nhiên Tri nhanh chóng mặc quần vào, xuống giường từ bên kia, cách Lục Tễ Hành ba mét "Em giỏi vậy mà."
Lục Tễ Hành nhướng mày, cũng không tranh cãi, cúi người cầm dép đi đến cuối giường "Qua đây mang dép vào, không được đi chân trần."
Lục Tễ Hành không biết nấu ăn, không quản lý được lượng gia vị, cũng không thích nấu ăn, bình thường chỉ giúp đỡ Phương Nhiên Tri.
Nếu muốn người tình nhỏ của mình thức dậy có một bữa ngon, anh chỉ đành bảo Trương Trình mua ở nhà hàng rồi mang tới.
Dưới mông đặt một cái đệm mềm, Phương Nhiên Tri ngồi lên thấy rất thoải mái, cảm giác ngứa cũng giảm đi rất nhiều. Cậu chọc chọc đũa vào đáy bát rồi gọi nhanh một tiếng "Anh à."
Lục Tễ Hành nhìn sang "Hả?"
"Hôm qua, anh......" Phương Nhiên Tri muốn xác nhận, nhưng lại sợ thành trò cười, cứ ấp úng "Tối... hôm qua... anh có nói gì không?"
Ví dụ như nhốt lại.
Lúc về phòng ngủ, anh nói lời uy hϊếp trong lòng để thỏa ước nguyện, kế đó Phương Nhiên Tri ngủ thϊếp đi, sau đó anh chợt tỉnh táo lại. Lục Tễ Hành cụp mắt, sợ sẽ dọa cậu, lúc này bình tĩnh nói "Không có."
Quả nhiên là cậu nghe nhầm, Phương Nhiên Tri có hơi thất vọng.
Anh gắp thẳng đồ ăn vào bát của cậu, gắp đến độ thức ăn đầy ắp, Phương Nhiên Tri tiếp nhận sự quan tâm này, cuối cùng nói "Anh à, em không ăn hết."
Lục Tễ Hành suy nghĩ một chút, đặt đũa xuống rồi gọi "Tri Tri."
Phương Nhiên Tri đáp "Dạ?"
Lục Tễ Hành nhướng mày "Chúng ta đặt ra quy tắc đi."
Nợ trước còn chưa tính xong, Phương Nhiên Tri siết chặt cán đũa, còn nghe lời hơn cả lúc nhận lỗi hôm qua, gật đầu "Vâng!"
Khi nào cậu thử vai nam phụ thứ ba trong "Hành Nhai", Ngô Chí vẫn chưa gửi lịch trình cụ thể.
Vì tạm thời cậu không có việc nên Lục Tễ Hành không có ý định thả người.
Nét mặt anh trầm xuống, không hề thân thiện, có áp lực của cấp trên "Sau này còn nói dối tôi nữa không?"
Phương Nhiên Tri lắc đầu "Không."
"Tôi không quan tâm người khác, người khác không liên quan gì đến tôi." Lục Tễ Hành nhìn thẳng vào mắt Phương Nhiên Tri, nhấn mạnh lần nữa "Nhưng em có liên quan đến tôi, không thể lừa tôi."
Lần trước Phương Nhiên Tri đoán không sai, Lục Tễ Hành rất ghét người khác lừa mình.
Khi nói lời này, nét mặt anh không hề ấm áp, giống như bị người mình quan tâm lừa dối, chịu tổn thương nặng nề, cho nên không buông bỏ được.
Phương Nhiên Tri cam kết làm người tình đủ tư cách, nghiêm túc gật đầu "Thưa anh, em biết rồi."
Giọng Lục Tễ Hành nhẹ nhàng hơn, dạy dỗ cậu "Không biết trả lời thế nào thì có thể im lặng, nhưng bạn nhỏ không thể nói dối."
Phương Nhiên Tri thấy mình bị xem như đứa trẻ ba tuổi cảm thấy xấu hổ, nhưng đây cũng không phải lần đầu, không cần thấy ngại.
"Sẽ không có lần sau." cậu chân thành nói "Sau này em sẽ nghe lời anh."
Đây là một lời hứa tốt, Lục Tễ Hành rất có hứng thú "Ví như? Bao gồm?"
"......" Phương Nhiên Tri mím môi nuốt nước bọt, không biết có nên nói lời này hay không, giọng nhỏ như muỗi kêu rất khó nghe "Thì...... trên giường dưới giường, đều nghe lời anh."
Cần cổ thiên nga đó trắng sáng như ngọc, đây không phải lần đầu Lục Tễ Hành có ý định để lại dấu vết trên đó, nhưng Phương Nhiên Tri lại là ngôi sao...... buổi thử vai cho "Hành Nhai" vẫn chưa có sắp xếp gì.
Lục Tễ Hành không biết nói thật hay giả "Vậy hai ngày này thử xem thành quả."
"Hả..... gì?" Phương Nhiên Tri run rẩy, suýt thì bẻ gãy đôi đũa.
Lục Tễ Hành giả như không nghe thấy, tự mình sắp xếp "Nếu em không nghe lời, không thể hiện được em nghe lời tôi, tôi sẽ trói em lại cho đến khi em học được thì thôi."