Phương Nhiên Tri nào dám nhận cuộc gọi, vứt di động sang một bên. Cậu sợ chỉ cần chậm một chút thì Lục Tễ Hành sẽ tức giận, không thể phản kháng được.
Giọng điệu của Lục Tễ Hành quá nghiêm túc.
"Không nhận sao?" người đàn ông cao lớn giảm bớt hơi thở trấn áp trên người, thản nhiên hỏi.
Phương Nhiên Tri lập tức lắc đầu, nói "Thời gian bây giờ của em thuộc về anh."
Lục Tễ Hành khen "Ngoan."
Tin nhắn wechat của Lục Khải đã nói rõ, bạn trai cũ lúc yêu sớm xa cách ba năm hiện đang ở Panama.
Gặp lại người yêu cũ chắc không gây gổ đánh nhau đâu nhỉ, hẳn là không có gì to tát.
Tiếng chuông lạc vào màn đêm như một bài hát thêm phần vui nhộn.
Lúc này ở Panama đã tám giờ sáng, Lục Khải không gọi điện được, bèn dứt khoát cất di động, không chịu thua kém trừng mắt nhìn nam sinh đứng cách mình năm mét.
Lục Khải giơ ngón giữa lên nói "Cậu còn trừng mắt với tôi, có tin tôi đánh cậu không."
Nam sinh cười lạnh đến gần, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của Lục Khải, lúc sau như thể đã xác nhận xong, giễu cợt nói "Cặn bã."
Lục Khải cau mày "Thằng điên."
Ba năm qua đi ai còn nhận ra ai nữa, có thể nói mấy câu đã tốt lắm rồi, Lục Khải quay người bỏ đi.
"Lục Khải." nam sinh phía sau dõi theo, mặt không biểu cảm nói "Cậu tưởng tôi cố ý tìm tới đây chỉ để nghe cậu mắng tôi sao?"
Lục Khải quay đầu như nhìn thấy ma, nhấn mạnh lặp lại "Cố ý... tìm tới đây?"
"Cậu làm với Phương Nhiên Tri rồi?"
Lục Khải trợn tròn mắt, hoảng sợ kinh ngạc lùi nửa bước "Miệng mồm ăn cứt hay gì mà nói chuyện thối vậy! Con mẹ nó, muốn tao bị chú nhỏ đánh vào nhà xác rồi tiễn đi hỏa táng luôn hả?!"
Phòng tổng thống trong nước, Lục Tễ Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt Phương Nhiên Tri.
Trẻ trung, tươi sáng, rực rỡ.
Năm cậu mười chín ký hợp đồng giao dịch, vẻ ngoài lúng túng lo sợ nhưng lại có quyết tâm không thể giải thích được.
Sau khi đưa cậu vào biệt thự, Lục Tễ Hành cư xử lịch thiệp, làm chuyện gì cũng đúng mực, không bao giờ vượt quá giới hạn. Nhưng bạn nhỏ có vẻ không hài lòng, cứ liên tục trêu chọc anh.
Có thể xuất hiện trong phòng khách sạn do Lục Khải mở lúc Lục Khải ăn mặc không chỉnh tề, nói hai người không có quan hệ gì chỉ là tự gạt mình.
Phương Nhiên Tri hai mươi tuổi ngồi trên giường của Lục Tễ Hành, dựa người vào đầu giường dang rộng hai chân vẫy vẫy cái đuôi, khi nhìn thấy Lục Tễ Hành đứng ở cửa phòng ngủ, gợϊ ȶìиᏂ dò hỏi " Anh à, anh có muốn em không?"
Giọng nói ngọt lịm, đúng là muốn đòi mạng.
Lục Tễ Hành không giữ được lý trí, bước tới đè cậu.
"Anh bạn già" đã ba mươi tuổi rất quan tâm đến trạng thái cảm xúc của người yêu nhỏ nhưng không biết phải nói thế nào, lẽ ra anh nên lý trí làm một vị kim chủ tốt, nhưng anh đã thất bại, bèn hỏi "Trước đây từng làm chưa?"
Câu hỏi đầu tiên khiến Phương Nhiên Tri ngớ người, cậu không hiểu gì, im lặng hồi lâu như thể đang kiếm cớ gì đó.
Lục Tễ Hành hiểu ra, hối hận vì đã nói nhiều, anh không muốn nghe đáp án, bèn tự nói "Từng làm cũng không sao, có kinh nghiệm càng tốt."
Im lặng một lúc, Phương Nhiên Tri gật đầu.
Nét mặt Lục Tễ Hành bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại trở nên u ám.
"Anh à... anh à!" Phương Nhiên Tri còn chưa đón sinh nhật lần thứ hai mươi hai gọi mấy tiếng đánh thức Lục Tễ Hành, miệng cậu bị cắn rách rồi. Cậu nghẹn ngào khổ sở "Thứ Hai em còn phải ghi hình, không thể bị cắn rách được."
"Xin lỗi, không cố ý." Lục Tễ Hành vội nói.
Môi dưới mềm mại rỉ máu, khuôn mặt trắng như sứ như được nhuộm một màu khá đậm, ánh mắt Lục Tễ Hành mờ mịt đè nén du͙© vọиɠ tàn bạo đang trỗi dậy trong cơ thể, dỗ dành liếʍ môi Phương Nhiên Tri "Xin lỗi, cắn đau em rồi."
Phương Nhiên Tri mở miệng đón nhận nụ hôn nhẹ, nhỏ giọng nức nở "Không sao... không đau."
Lục Tễ Hành tiếp tục hôn cậu ngày càng sâu, gần như nghẹt thở, Phương Nhiên Tri thở ra nhiều hơn hít vào, lông mi ẩm ướt, cậu đưa tay nắm vai Lục Tễ Hành làm quần áo anh nhăn nhúm.
Sao lại mạnh như vậy, dù là lần đầu tiên Lục Tễ Hành cũng rất mạnh.
Nhưng Phương Nhiên Tri rất thích.
Lúc Lục Tễ Hành hỏi cậu trước đây từng làm hay chưa, Phương Nhiên Tri đang vui mừng vì cuối cùng cũng được tiến thêm một bước với anh, cậu không kịp phản ứng, lúc cậu muốn trả lời thì Lục Tễ Hành lại nói có kinh nghiệm càng tốt.
Sau nhiều lần đắn đo, cậu nhớ lúc Lục Tễ Hành ký hợp đồng với cậu đã từng nói có kinh nghiệm yêu đương thì càng tốt, có thể dạy anh cách yêu, Phương Nhiên Tri dao động, thậm chí còn gật đầu.
"Tốt lắm." Lục Tễ Hành mặt không biểu cảm nói, vuốt ve mặt cậu "Tôi chưa từng làm với ai, em dạy tôi."
Phương Nhiên Tri đột nhiên biết Lục Tễ Hành vẫn còn non, vừa kinh ngạc vừa kích động "Hả?"
Lục Tễ Hành nắm tay cậu ấn vào nút áo trên ngực anh, nói "Bây giờ em có thể bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi."
Phương Nhiên Tri không có chút kinh nghiệm buộc phải ra vẻ từng trải hiểu biết, chuyện gì cũng tự tay làm, vừa làm vừa giảng giải cho Lục Tễ Hành, như người thầy dạy dỗ anh...... lần đó Phương Nhiên Tri thật sự sợ hãi, cậu gần như liệt trên giường, chỉ cần nghĩ đến Lục Tễ Hành là run rẩy, suốt một tháng trời không dám nhắc lại chuyện này.
Da bị rách một chút, nhưng vết thương rất nhỏ, một lúc sau chắc chắn sẽ đỏ lên, Lục Tễ Hành lại mổ cậu một cái, nói "Lát nữa chườm đá cho em."
Sau đó nụ hôn trượt xuống trái cổ của cậu.
Phương Nhiên Tri ngẩng cổ, đường cong thẳng đẹp như thiên nga, nhưng tiếng đáp lại nhỏ như mèo con gãi đầu tim "Ừm."
"Anh à, đừng để lại dấu."đôi môi ẩm ướt run rẩy nói, Lục Tễ Hành đáp lại, hôn nhẹ nhàng hơn.
Phương Nhiên Tri có hai nốt ruồi nhỏ màu nâu trên vai trái và sau eo bên trái, chúng điểm xuyết trên cơ thể trắng trẻo của cậu tăng thêm nét cá tính, anh muốn hôn chúng, để lại dấu ấn đặc biệt trên đó.
Lục Tễ Hành hỏi ý kiến "Vai trái có được không?"
Phương Nhiên Tri gật đầu "Được."
Lục Tễ Hành cắn miệng cậu một cái.
"Sau hai bên eo có được không?"
"Được."
Bàn tay to của Lục Tễ Hành nhéo cậu một cái.
Muốn chiếm hữu, muốn cướp đoạt...... muốn hủy diệt.
Trong buổi phát sóng trực tiếp hôm thứ Sáu, biểu hiện của Phương Nhiên Tri không mấy vui, Lục Tễ Hành cũng không quên lý do lần này anh đến là gì, nhẹ giọng hỏi "Tri Tri, trong tổ chương trình có ai bắt nạt em không?"
Phó Văn là đạo diễn, còn là bạn của Lục Tễ Hành, lần này gặp anh không thấy anh nói gì, hẳn là Phó Văn không nhắc chuyện ngày hôm đó với Lục Tễ Hành.
Phương Nhiên Tri lắc đầu "Không có."
Lục Tễ Hành nắm mắt cá chân cậu xoa nắn xương cổ chân "Không có thì tốt, nếu có thì phải nói tôi biết."
Phương Nhiên Tri gật đầu đáp "Vâng!"
"Tri Tri." Lục Tễ Hành nói "Ghi hình chương trình giải trí sao em lại không nói chuyện nhiều, em nên tìm hiểu mọi người nhiều hơn, cũng sẽ có lợi cho em nhiều hơn."
Phương Nhiên Tri quả thật không thích nói chuyện với người ngoài, cậu sẽ thấy căng thẳng, không quen với chuyện chủ động hòa nhập, cảm xúc của người khác không so được với sự quan tâm của Lục Tễ Hành.
Cậu hỏi "Anh không thích em thế này sao?"
"Thích." Lục Tễ Hành vén mớ tóc ướt trên trán cậu, dùng sức dẫn dắt nói "Tôi thích em trầm tính hướng nội, càng thích em có thể hướng ngoại kết bạn nhiều hơn."
"Tri Tri, tôi thích em vui vẻ."
Cơn đau ở vết cắn ở môi dưới rất mơ hồ. Kết bạn không khó, Phương Nhiên Tri nghiêm túc suy nghĩ "Em biết rồi."
9 giờ sáng thứ Hai, buổi ghi hình tập thứ hai của "Show Yourself" chính thức bắt đầu, Phương Nhiên Tri đi xuống lầu, nét mặt buồn ngủ mở tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì không.
Cậu sợ giọng nói xảy ra vấn đề nên trước đó đã ngậm quả ươi trong miệng.
"Nhiên Nhiên? Em về rồi à?" hai ngày không gặp như cách sáu thu, Trác Khinh Mạc cảm khái nói "Em không biết hai ngày nay không tìm được em, bọn anh đã phải trải qua cuộc sống thế nào đâu, không ai biết nấu cơm, sắp đói chết rồi."
Phía sau đột nhiên có giọng nói vang lên, Phương Nhiên Tri giật mình quay đầu lại "Đàn anh." sau đó lại ngạc nhiên nói "Mọi người không đến nhà hàng sao?"
"Bên ngoài nhiều người, sợ bị chụp ảnh rồi người hâm mộ sẽ kéo tới đây gây ảnh hưởng không tốt. Trợ lý có ra ngoài mua đồ ăn, không phải anh khen em, quả thật không ngon như em nấu." Trác Khinh Mạc hỏi "Hai ngày nay em đi đâu thế?"
"À......" Phương Nhiên Tri nuốt quả ươi ngậm trong miệng, rồi để bản thân nói nhiều hơn, hơi chột dạ trong lòng "Em có một người bạn đến đây thu thập thông tin, cậu ấy cũng xem chương trình trực tiếp của chúng ta, cậu ấy biết em ở đây nên gọi cho em."
"Ra thế, quản lý của em cũng nói vậy." Trác Khinh Mạc ngáp dài "Nhưng bọn anh không có phương thức liên lạc của em nên không nhắn tin gọi điện hỏi thăm gì được. Nhiên Nhiên, chúng ta đã cùng nhau ghi hình mà không có phương thức liên lạc thì cũng không hay lắm, thêm bạn nha?"
Anh bảo cậu kết bạn nhiều hơn, bước chân vào giới giải trí, cảnh giác phân biệt bạn bè với kẻ địch cũng không có hại gì.
Phương Nhiên Tri dứt khoát nói "Được."
Ngoài số điện thoại và wechat của Trác Khinh Mạc, Phương Nhiên Tri còn thêm số của nhóm người Lương Sương lần lượt xuống phòng khách tầng dưới.
Nghĩ đến tính cách hiếm khi chủ động của cậu ngoại trừ với Lục Tễ Hành, Phương Nhiên Tri khéo léo đề nghị "Nếu không bận thì có thể trò chuyện với em nhiều hơn."
Trác Khinh Mạc hài lòng, nói trước "Anh nhất định tìm em mỗi ngày, đừng chê anh phiền đấy."
"Bụp!"
Trên ghế sau trong xe thương vụ Lexus đang về Nam Thành, Lục Tễ Hành gõ mạnh phím cách trên bàn phím, rồi nhấn nút gửi thư.
Trương Trình giật mình sợ hãi nhìn qua kính chiếu hậu "Lục tổng?"
"Tập trung lái xe đi." Lục Tễ Hành bực bội nói.
Di động đặt nằm ngang trên trục máy tính, sắc mặt Lục Tễ Hành trầm xuống. Anh chỉ muốn xem sau khi Phương Nhiên Tri quay về tổ chương trình, trạng thái cậu như thế nào, để xác nhận thật sự không có ai bắt nạt cậu, nhưng không ngờ cậu lại kết bạn nhanh như vậy.
Hai đốt ngón tay của anh chống hàm dưới siết lại khiến nắm đấm của Lục Tễ Hành cứng dần.