Ninh Túc không có ý kiến gì về địa điểm, đi chơi mà, cô không muốn mang theo đầu óc, có một người bạn E như Trần Tán sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, thật sự là may mắn ba đời. Điều duy nhất khiến cô phải xoắn xuýt trước khi xuất phát chính là phương tiện di chuyển. Cô đi làm đều đi tàu điện ngầm, không lái xe nhiều lắm, xe vẫn còn đậu trong gara nhà mình. Có lẽ sẽ uống chút rượu, nếu lái xe đi thì tìm người lái xe thuê về sao?
Đến lúc xuất phát, Ninh Túc luyến tiếc buông hai con mèo trong lòng ra, còn Ân Sở Ngọc từ phòng làm việc đi ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ninh Túc quay đầu nhìn Ân Sở Ngọc, nói một câu vô nghĩa: "Rác em mang xuống dưới nhé."
Ân Sở Ngọc nhàn nhạt ừ một tiếng.
Ninh Túc thở dài, lại nói: "Khu cắm trại Thiên Tâm Hồ đó, em sẽ cố gắng về sớm. Nếu quá muộn, em..." Chưa kịp nói ra câu ngủ lại đó luôn, cô đã nghe thấy Ân Sở Ngọc hỏi.
"Lái xe đi sao?"
Ninh Túc chớp chớp mắt: "Đi tàu điện ngầm."
Ân Sở Ngọc cụp mi: "Được, chú ý an toàn."
Ninh Túc mím môi, nhìn Ân Sở Ngọc không quay về phòng sách mà dần dần tiến lại gần mình, trái tim bỗng nhiên đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Nhưng Ân Sở Ngọc chỉ liếc nhìn cô một cái, đưa tay bế con mèo đang ngồi xổm bên cạnh lên, nhẹ nhàng gãi cằm nó.
Ninh Túc nhìn chằm chằm con mèo đang rên gừ một lúc, thấy hơi chua xót trong lòng, bèn quay đầu bỏ đi một cách dứt khoát.
Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Ân Sở Ngọc mới ngẩng đầu, ôm mèo đi đi lại lại trong phòng khách.
Tối nay cô ấy sẽ về chứ?
Khi Ninh Túc đến nơi, mọi người đã có mặt đông đủ. Ninh Túc quá quen thuộc với Trần Tán, biết cô nàng thích làm mấy trò màu mè hoa lá hẹ, nên khi đẩy cửa bước vào, làn khói màu bỗng nổ tung, cô chỉ khẽ nhíu mày. Giữa những tiếng reo hò quen thuộc, cô nhanh chóng hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt.
Bữa tiệc sinh nhật cho Ninh Túc do Trần Tán tổ chức, những người đến chơi phần lớn là bạn chung của cả hai. Mối quan hệ không đến mức thân thiết vô cùng như với Trần Tán, nhưng bình thường vẫn hay tụ tập ăn uống cùng nhau. Có bạn học thời đại học, nhưng nhiều hơn là những người Trần Tán - một bậc thầy về giao tiếp xã hội - đã giới thiệu cho Ninh Túc. Ninh Túc thoải mái chào hỏi mọi người, nhưng khi nhìn thấy một gương mặt trẻ trung rạng rỡ, cô ấy khựng lại.
Trần Tán nhướn mày, cười nói: "Là bạn của tớ, một em gái mới tốt nghiệp không lâu, tên là Hoắc Đồng, trước đây tớ có nói với cậu là sẽ dẫn theo một người mà."
Ninh Túc nghĩ ngợi, Trần Tán đã nói với cô về chuyện này, nhưng có lẽ cô không chú ý lắng nghe hoặc đã quên mất. Cách Trần Tán giới thiệu người khác rất tùy tiện, Ninh Túc cũng quen với tính cách này của cô ấy, liền lịch sự chào cô em gái mới quen.
Mắt Hoắc Đồng sáng lên, nhìn Ninh Túc chằm chằm, cười càng rạng rỡ hơn, ngọt ngào gọi: "Chị ơi."
Khu nghỉ dưỡng cắm trại có rất nhiều trò chơi, mỗi người một ý, rất khó để thống nhất. Nhưng dù là Trần Tán hay Ninh Túc, đều không phải là người cố chấp, cũng không quan tâm đến việc bạn bè "tán loạn như sao trên trời". Sinh nhật chỉ là để tạo không khí, tạo sự náo nhiệt.
"Ngày mai là ngày làm việc, chắc tối nay số người cắm trại sẽ ít hơn nhỉ?" Khi đang thảo luận về các trò chơi, có người bỗng đổi chủ đề, cười nói. Ít nhất là có thể loại bỏ một loạt "loài người bị xã hội vắt kiệt sức lực" ở địa phương rồi.
"Mọi người định ở lại đây qua đêm à?" Ninh Túc nhướn mày, vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc.