Chương 23

Phía trên ghi chú: Tuyển vợ cho bảo bối của tui, yêu cầu nữ tính, từ 23 đến 27 tuổi.

P/s: Ưu tiên tóc đen dài thẳng, xin phép từ chối tóc xoăn sóng lớn.

Ân Sở Ngọc nhận ra đó là Ninh Túc.

Màn hình điện thoại đột nhiên tắt ngúm, Ân Sở Ngọc cúi đầu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, là mái tóc dài xoăn nhẹ nhàng buông xõa trên vai.

Cô không thích những biến số.

Sau khi chia tay với Ninh Túc, cô đã có một khoảng thời gian không thể trở lại cuộc sống bình lặng như nước trước kia.

Khi cô rũ bỏ những cảm xúc hỗn độn đó, cô phát hiện ra rằng trong những lúc yên tĩnh, cô lại bắt đầu khao khát một chút sóng gió.

Những ngày tháng không tốt không xấu cũng khó làm người ta hài lòng.

Cô bắt đầu làm một số việc mà trước đây chưa từng thử, không có nỗi đau xé lòng như trong tưởng tượng, ngược lại còn nếm trải được một cảm giác mới lạ khó tả. Có những khoảnh khắc, dòng máu nóng sục sôi dụ dỗ cô bước về phía du͙© vọиɠ, nhưng cuối cùng cô vẫn dừng bước, để bản thân trở về với cuộc sống nhàm chán nhưng thanh tịnh.

"Xin phép từ chối tóc xoăn sóng lớn", chẳng lẽ Ninh Túc là "ghét ai ghét cả đường đi lối về", đang bài xích cô sao?

Liên tưởng đến vẻ mặt lúng túng và bối rối của Ninh Túc khi đến nhà mình trước đó, quả thật, cô không nên xuất hiện trước mặt Ninh Túc.

Ân Sở Ngọc trầm ngâm suy nghĩ.

Mà khi Ân Sở Ngọc chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn độn của mình, Ninh Túc, người bị hành hạ cả ngày đã sớm chìm vào giấc ngủ.

Cô túm lấy vị thần tiên nhỏ bé xuất hiện trong giấc mơ của mình như túm vịt, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không thể có một chút thời gian để chuẩn bị tinh thần sao? Tôi chạy đến nói với chị dâu cũ rằng muốn sống chung, chị ấy sẽ không báo cảnh sát bắt tôi chứ?"

Vị thần tiên nhỏ bé vùng vẫy dữ dội, mặt đỏ bừng nói: "Cô ấy cũng đang chờ cô đến giải cứu."

"Ý gì?" Trong lòng Ninh Túc dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô buông tay, nhìn vị thần tiên nhỏ bé bay lên không trung.

Vị thần tiên nhỏ bé trừng mắt nhìn Ninh Túc, hùng hồn nói: "Đây là chuyện của hai người, đương nhiên phải cùng nhau gánh vác rồi."

Ninh Túc: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, gặp hoạn nạn bay tứ tán. Huống hồ, chị ấy còn chưa kết hôn với tôi."

"Ai bảo lúc trước cô tự nguyện ước sống chung, cũng tân tiến lắm đấy." Vị thần tiên nhỏ bé xòe tay, lại nói, "Cô đi khiếu nại đi, một trăm năm sau nếu có người tiếp nhận, sẽ đốt giấy báo tin cho cô trước mộ."

Ninh Túc tức muốn chết, cô không thể khiếu nại, nhưng giấc mơ của cô, cô làm chủ, cô có thể thỏa mãn cơn giận trong mơ, đánh cho vị thần tiên đáng ghét này một trận.

Ngày hôm sau, Ninh Túc tỉnh dậy trong những cú giật điện nhẹ.

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, vẻ mặt tiều tụy.

Đi bệnh viện không có tác dụng, hay là đến chùa chiền xem sao?

Dù sao cũng đã xin nghỉ một ngày, tiền thưởng chuyên cần đã bay mất rồi.

Dưới sự thúc ép của dòng điện đáng ghét đó, Ninh Túc luôn hành động rất nhanh chóng.

Tiếc là đơn xin nghỉ phép không được tổng biên tập phê duyệt, Ninh Túc chỉ có thể mang bộ mặt như người chết đến công ty.

Dòng điện chạy khắp cơ thể, lúc chậm lúc nhanh, giống như vô số dây điện bị chập vào nhau.

Chưa đầy nửa ngày, tổng biên tập đã gọi Ninh Túc vào văn phòng và phê duyệt đơn xin nghỉ phép của cô, ân cần nói: "Đi khám sức khỏe toàn diện đi. Sức khỏe quan trọng, việc có thể không làm."

Sự quan tâm là thật, nếu cô thực sự mắc bệnh nan y nào đó, bị khuyên nghỉ việc cũng là thật.

Ninh Túc cầm tờ đơn xin nghỉ phép, nhìn ba ngày nghỉ phép đã giành được, vẫn vô cùng cảm động.