Chương 21

Vài phút sau.

Ninh Túc nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại.

Mí mắt cô giật giật, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng như con ngỗng bị bóp cổ. Nếu Ân Sở Ngọc hỏi tới thì phải làm sao? Cô phải trả lời thế nào, kể lại cái giấc mơ kỳ quái đó ư?

Có lẽ ngoại trừ mấy ông thầy bói muốn moi tiền từ túi cô ra, người bình thường nào cũng sẽ nghĩ đầu óc cô cần được cải tạo lại?

"Thi thể" Ninh Túc cử động, cô run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại đang rung lên bần bật, nhưng khi nhìn thấy hai chữ "Trần Tán", khóe miệng cô chợt trễ xuống, không biết là thất vọng hay nhẹ nhõm, Ninh Túc ấn nút nghe.

"Túc Bảo của tôi, cậu làm sao vậy?" Giọng Trần Tán rất nhỏ, như thể đang trốn trong buồng vệ sinh.

"Tớ không sao." Ninh Túc gượng gạo nặn ra một nụ cười.

Trần Tán: "Đừng có cười, tớ thấy rợn người, sắp méo cả miệng rồi. Cậu đang ở bệnh viện à? Ừ đúng rồi, cậu ở bệnh viện nào?"

Ninh Túc mặt không đổi sắc nói dối: "Tớ không ở bệnh viện."

Trần Tán bực bội nói: "Cậu tưởng tớ mù à?" Mặt cô ấy đột nhiên áp sát vào màn hình điện thoại, hàng mi rung rung như cây chổi đen.

Ninh Túc giật mình vì Trần Tán bất ngờ áp sát, hai tay vốn đã run càng khó cầm chắc điện thoại, suýt chút nữa thì văng ra ngoài. Một lúc sau, cô thở dài nói: "Bệnh viện Nhân dân thành phố."

Trần Tán: "Được rồi."

Ninh Túc: "Cậu đừng tới đây, tan làm là tớ về rồi."

Trần Tán: "Ai bảo tớ tan làm mới tới?" Cô ấy hừ hai tiếng, nói, "Sớm muộn gì tớ cũng sẽ sa thải cái lão sếp mặt dày đó."

Ninh Túc: "Cậu—" Chưa nói hết câu, Trần Tán đã cúp máy, gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô cho biết số phòng cụ thể. Ninh Túc bất lực xoa xoa mặt, sau khi trò chuyện với Trần Tán một lúc, cô thoát ra ngoài, lại liếc nhìn, hộp thoại đã bị xoá vẫn không hiện lên nữa.

Các y tá đi đi lại lại, lấy máu, đo huyết áp, đo điện tâm đồ.

Có lẽ thấy sắc mặt Ninh Túc quá tệ, thái độ của họ cũng trở nên thận trọng, như thể đang chăm sóc một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối. Còn kết luận chỉ là ngủ quên thì đã bị vứt ra sau đầu từ lâu rồi.

Một tiếng sau, Trần Tán xách giỏ trái cây đến.

"Cậu làm sao vậy? Tối qua không phải vẫn ổn sao?" Trần Tán vừa lau mồ hôi trên trán bằng tay áo vừa hỏi với vẻ lo lắng.

Ninh Túc ra vẻ đau khổ, cô đã học được cách phớt lờ các khớp đang giật giật, sờ sờ cằm nói: "Tớ có lẽ bị ma nhập rồi."

Trần Tán bật cười, trợn mắt nói: "Khùng." Thấy Ninh Túc vẫn còn nói đùa được, Trần Tán dần yên tâm. Cô ấy dừng lại một chút, rồi lại hỏi dồn dập, "Chụp CT chưa? Bác sĩ nói sao? Sáng nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh Túc nói: "Chắc là hạ đường huyết ngất xỉu thôi?" Cô nào biết mình có vấn đề gì, cô nhìn chằm chằm Trần Tán, đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng. Ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm, cô hỏi, "Sao cậu biết tớ không khoẻ?"

"Hả? Cái này, cái kia..." Trần Tán ấp úng, dưới ánh mắt truy vấn của Ninh Túc, cô ấy hắng giọng nói, "Bỗng nhiên linh cảm mách bảo, có lẽ là duyên trời định."

"Cậu mới thần kinh ấy!" Ninh Túc cười lạnh, cô đã đoán được đáp án. Không lâu sau khi Ân Sở Ngọc gửi dấu chấm hỏi cho cô, Trần Tán đã nhận được tin nhắn và gọi video cho cô – họ thường xuyên lén lút chat chit trong giờ làm việc, nhưng chưa bao giờ dám ngang nhiên gọi video như vậy.

"Cậu có cách liên lạc với Ân Sở Ngọc!" Ninh Túc cao giọng nói.

"Ơi? Đừng kích động vậy, làm như tớ phạm tội tày trời không bằng." Trần Tán lẩm bẩm một tiếng, cúi đầu xuống đầy áy náy, thành thật khai báo, "Chính là, chính là lúc cậu và chị ấy còn thân thiết như hình với bóng thì tớ đã add rồi, tớ thề, tớ đứng về phía cậu, chưa từng nói chuyện với chị ấy, thậm chí còn chưa like một cái nào trên Facebook của chị ấy. Chỉ là hôm nay chị ấy nhắn tin cho tớ, nói rằng cậu có thể gặp chuyện rồi."