"Tiểu Lâu, cậu tổng hợp lại danh sách học sinh vắng thi giúp tôi nhé." Cô Thâm ngồi trước bàn làm việc gửi tài liệu cho Lâu Duyên.
Lâu Duyên nhận mệnh mở tài liệu ra, bảng danh sách chi chít chữ nhìn chóng cả mặt.
Cậu lặng lẽ thở dài, không tình nguyện mở bảng biểu lên.
Rất muốn đề xuất với trường học sau này đừng cho mấy thầy cô có tuổi rồi làm dăm ba cái giao lưu học tập gì đó nữa, nếu thật sự muốn làm thì đưa họ đi học một tháng về lập trình sử dụng máy tính đi!
Xương cổ đau, mắt cũng mỏi, mấy ngày nay sắp tới cuối kì cặp sách cũng nặng hơn, bên người còn có một tên Cận Chước...
Rất lo lắng, mơ hồ, còn có chút bất an.
Tấm thủy tinh ngăn cách bị gõ hai cái, Lâu Duyên nhìn sang.
"Gửi qua đây anh làm giúp cho." Giọng Cận Chước từ bên kia truyền lại.
Lâu Duyên ngẩn người, đang muốn mở miệng từ chối thì Cận Chước lại nói thêm: "Hiện giờ tạm thời không có việc gì làm, nhàn rỗi phát chán."
Cậu do dự một chút cuối cùng vẫn mở wechat gửi tài liệu sang.
Bỏ qua không tự nhiên trong lòng, kỳ thật Lâu Duyên rất hưởng thụ cảm giác được Cận Chước giúp đỡ.
Thực tự nhiên, thực quen thuộc, rất làm người ta an tâm, tựa như.. tựa như trước kia.
Từ sau khi Cận Chước trở về, Lâu Duyên đã hoảng hốt suốt nửa tháng, luôn cảm thấy mọi thứ không chân thật.
Rất muốn từng bước từng bước tiến đến, chạm vào hắn, ôm lấy hắn, cảm nhận nhiệt độ chân thật của hắn, sau đó nói với hắn, em đã chờ anh bốn năm rồi, em rất nhớ anh.
Nhưng cũng bởi vì có chuyện trước kia, hai người càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Quá khứ còn đó, mối quan hệ gắn bó kì lạ vẫn ở đó, sao có thể bước tiếp đây? Cách biệt bốn năm không phải một sớm một chiều có thể lấp đầy lại, nếu muốn bắt đầu lại lần nữa thì phải có thời gian.
Nếu đây là lần đầu tiên họ quen biết thì tốt rồi. Lâu Duyên nghĩ nếu mình có thể quên Cận Chước lúc trước đi, quên hết toàn bộ quá khứ kia đi thì tốt rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.
Lần này sẽ không còn là bầu không khí rất không lãng mạn, giương cung bạt kiếm như bảy năm trước nữa.
Chuẩn bị thật tốt mọi thứ, đứng trong biển hoa dưới ánh mặt trời ấm áp, sau đó mỉm cười dùng giọng nói ngọt ngào nhất nói với anh ——
Xin chào, em là Lâu Duyên, rất vui được làm quen với anh.
Đẹp trai làm Cận Chước mê muội, cho thần Cupid bắn mũi tên tình yêu vào tim hắn.
Càng nghĩ càng phấn khích, Lâu Duyên nhịn không được cười ra tiếng.
Gần đây Lâu Duyên hay cùng Lưu Tùng nói chuyện phiếm, mở miệng một câu Cận Chước hai câu cũng Cận Chước.
Lưu Tùng hỏi cậu sẽ làm thế nào.
Lâu Duyên rất thản nhiên đáp: đi bước nào tính bước đó.
- Cậu còn tình cảm với hắn không?
Lâu Duyên đặt điện thoại sang một bên, thổi cốc nước la hán nửa ngày mới đáp lại.
- Còn.
Đâu chỉ là còn.
Dù trong lòng Lâu Duyên không được tự nhiên thế nào hay bối rối vì sao người nọ đi bốn năm thế nào đi nữa cũng không thể phủ nhận mình vẫn còn thương người nọ rất nhiều.
Tối nay Lâu Duyên ở lại văn phòng viết báo cáo tổng kết cuối kì, Cận Chước làm bảng danh sách, mãi đến tận lúc mọi người đã đi hết, cả văn phòng đều yên tĩnh lại.
"Không còn sớm nữa." Cận Chước đẩy ghế vào, đứng dậy duỗi cánh tay: "Chúng ta cũng về thôi."
"Ừ." Lâu Duyên nhìn đồng hồ, chín rưỡi rồi.
Cận Chước khóa cửa văn phòng, Lâu Duyên đứng ngoài hành lang nhìn anh dưới ánh đèn mờ.
Một cái đèn bị hỏng, ngọn đèn mờ mờ chiếu lên người Cận Chước, bóng người mơ hồ in lên tường, có chút hư ảo, thoáng cái tựa bao trùm lên hình ảnh Cận Chước ở chung phòng trọ trong trí nhớ.
Khi ấy cũng là thế này, đèn nhỏ ngoài sân bị hỏng, Lâu Duyên hay dùng điện thoại soi cho Cận Chước khóa cửa phòng, sau đó nhìn thấy bóng hắn in lên tường mà ngẩn người.
Lúc kịp phản ứng lại thì tay Lâu Duyên đã khoác lên vai Cận Chước.
Là ấm áp. Áo khoác hơi cứng, cảm giác sờ lên rất tốt.
Cận Chước hơi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cậu.
"..." Lâu Duyên mạnh mẽ thu tay lại, trong đầu rối bời, thế nào cũng không nói ra được một lời giải thích.
Trên áo anh có bụi?
Trên áo anh có sâu?
Áo khoác anh rất đẹp, em muốn sờ thử một chút?
Thật ra sau khi anh đi thì em chịu đả kích trở nên ngốc?
Được rồi, tốt nhất không giải thích nữa, chỉ cần không hồi tưởng lại thì sẽ không xấu hổ nữa...
"Cùng đi một chút được chứ?" Cận Chước đột nhiên mở miệng.
Lâu Duyên bị ngắt dòng suy nghĩ, lúc này mới trả lời: "Đi đâu?"
"Trường học." Giọng nói Cận Chước rất nhẹ.
"Hả? Không phải chúng ta đang ở trường sao?"
"Ý anh là... trường học của chúng ta." Cận Chước cúi đầu nhìn Lâu Duyên.
Chính xác hơn chính là trường mà trước kia chúng ta từng học, không phải trường chúng ta đang làm việc.
Trong lòng Lâu Duyên bổ sung thay hắn.
Cố nhân muốn quay về chốn cũ?
"Được." Lâu Duyên gật đầu.
Đi dọc theo đường mười lăm về hướng bắc, ngay cả xe cũng không cần, đi bộ hơn mười phút là đến.
Rất lâu rồi không có buổi tối nào nhàn nhã đi bộ như vậy, vài cửa hàng trên phố đều chuẩn bị đóng cửa, mấy chủ quán chào hỏi nhau, tâm sự với nhau hôm nay mệt mỏi thế nào.
Nơi này nhiều cửa hàng nhỏ lắm, trên lối dành cho người đi bộ có rất nhiều xe để loạn, hai người chỉ có thể men theo ven đường mà đi. Cận Chước từ đầu đã đi bên trái Lâu Duyên, đi được vài bước liền dừng lại, vòng sang bên phải cậu.
Đây là thói quen trước kia của Cận Chước, lúc hai người đi ngoài đường anh sẽ đi bên ngoài chen chắn cho cậu.
Vừa rồi Cận Chước chuyển vị trí hoàn toàn xuất phát từ bản năng, hai người cùng ngẩn người, trong lòng đều ngầm hiểu nhưng không nói ra.
Bên ngoài cổng trường có rất nhiều người ra vào, lúc này trong trường cũng có không ít người đang tản bộ.
Vườn trường đã sửa sang lại nhiều, cũng xây thêm khu dạy học, có thêm mấy cái hồ nhân tạo, trường cũ được sơn lại trông rực rỡ hẳn lên.
"Mọi thứ đã trở thành thế này rồi." Cận Chước nhìn xung quanh, nhẹ giọng cảm khái.
"Đúng vậy." Lâu Duyên nói giỡn: "Bốn năm rồi anh không tới, muộn thêm vài năm nữa trường chúng ta lọt top 211 mất."
"Vậy cũng tốt." Cận Chước làm bộ nghe không hiểu: "Từ một người tốt nghiệp trường thường như anh thành tốt nghiệp trường top thì phải nhờ vào cố gắng của trường mình rồi."
Lâu Duyên nở nụ cười.
Đêm nay trăng thanh gió mát, hai người tùy ý trò chuyện, đi dạo những nơi đã từng đi qua trong trường, kí ức như thủy triều cuồn cuộn dâng lên.
"Bên kia là bàn chủ tịch." Lâu Duyên chỉ sân thể dục nam: "Là chỗ anh từng biểu diễn."
Cận Chước dừng bước lại, nhìn bàn chủ tịch có chút cũ kĩ hoang tàn.
Hoa tươi, tiếng thét chói tai, tiếng vỗ tay, tiếng người ồn ào náo nhiệt, ngọn đèn trên sân khấu chiếu xuống làm cả người Cận Chước nóng lên, giữa biển người đông đúc dưới sân khấu, trong mắt hắn lại chỉ có thiếu niên thanh thuần nở nụ cười kia.
Khi ấy mọi thứ đều vào thời điểm tốt nhất, ánh trăng sáng chiếu xuống lối nhỏ xuyên qua vườn hoa để về kí túc xá.
Cận Chước nhắm mắt lại.
Lâu Duyên thở dài đυ.ng đυ.ng Cận Chước: "Anh hát lại được không? Bài kia tên là gì ta, à《 Cô ấy tới nghe tôi biểu diễn》."
Bài hát này Lâu Duyên vẫn ấn tượng, lần nào câu lạc bộ âm nhạc có buổi biểu diễn Cận Chước cũng hát bài này.
Cận Chước nhìn về phía cậu, nhẹ giọng hỏi: "Muốn nghe sao?"
"Ừm." Lâu Duyên cúi đầu, giọng nói nhẹ như lông hồng bay theo gió.
Cô ấy tới nghe buổi biểu diễn của tôi Là mối tình đầu năm mười bảy tuổi Lần đầu tiên hẹn hò ......
Giọng hát của Cận Chước vẫn êm tai như vậy, chân thật dịu dàng, trầm thấp mà không khàn khàn.
Không gian ở đây thoáng đãng, không có thiết bị thu âm, âm thanh rõ ràng nhẹ hơn. Cận Chước cách cậu gần như vậy nhưng tiếng ca lại vang khắp bốn bề, bị gió cuốn đi xa.
Một bài vừa kết thúc, bên tai chỉ còn lại tiếng gió gào thét.
Lâu Duyên không ngẩng đầu, mũi hơi cay cay.
"Bài hát này... Lúc ấy không phải bài anh chuẩn bị để hát." Cận Chước dừng một chút: "Em tới anh sẽ hát, không tới anh sẽ đổi bài khác."
Lâu Duyên ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Mọi người trong câu lạc bộ rất tốt, rốt cuộc là anh hát bài này cho ai?" Cận Chước cười cười.
"Khi đó hát bài này có thể không quá thích hợp, lúc ấy chỉ nóng lòng muốn bày tỏ gì đó, hiện giờ nghĩ lại, bài hát kia không phải kết quả tốt."
Lâu Duyên nghẹn ở họng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Đừng mê tín như vậy." Cuối cùng cậu xoa chop mũi, nói ra một câu như vậy.
Cận Chước thở dài, nở nụ cười: "Đừng khóc."
"Biến đi." Lâu Duyên đánh lên tay Cận Chước một cái thật mạnh: "Tự mình đa tình."
Hai người cười ngốc ngốc một lát, Cận Chước hỏi Lâu Duyên: "Vậy em nói kết quả này có tốt không?"
Lâu Duyên híp mắt nhìn ngọn đèn xa xa, chuùm ánh sáng màu cam vĩnh viễn hòa hợp với đêm đông.
"Không biết." Cậu nói: "Nhưng em không mê tín."