Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chia Tay Một Trăm Ngày

Chương 1: Hiện thực tàn khốc

Chương Tiếp »
Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Lục Quan Du ngừng tay, nhìn miếng khổ qua bị cắt thành hình thù kỳ quái dọc ngang trên thớt, xuất thần nhớ lại mấy chuyện trước kia.

Năm ấy anh cùng Phó Viễn cuộc sống gian khổ, vì chuyện cơm áo gạo tiền thường xuyên phải suy nghĩ đến thượng hỏa. Sinh hoạt túng quẫn ngay cả thuốc cũng không nỡ mua, hai người liền lấy khổ qua ngâm mật ong, mỗi ngày ăn một chút giải nhiệt.

Mật ong ngày ấy lại quá quý giá, mỗi lần chỉ dám dùng chút xíu, tuy rằng đắng nhưng trong lòng Lục Quan Du lại rất ngọt ngào. Mỗi lần nhìn Phó Viễn không tình nguyện ăn khổ qua sau đó mượn cớ dán lấy mình đòi hôn, Lúc Quan Du đều ôm bụng cười ra tiếng.

Nhưng còn bây giờ thì sao, ngẫm lại hai người họ đã bao lâu rồi không cùng ăn một bữa cơm? Đừng nói ăn cơm, mấy ngày không gặp được nhau cũng đã là chuyện bình thường.

Cầm lên một miếng nhỏ bỏ vào miệng, hương vị đắng ngắt từ đầu lưỡi tràn ngập toàn thân, trước mắt Lục Quan Du trở nên mơ hồ, ướt nhẹp, chỉ là nhắm hai mắt không cho nước mắt thoát ra cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.

Hóa ra khổ qua là đắng như vậy sao?

Không còn tâm trạng nấu cơm nữa, Lục Quan Du cái gì cũng không làm, bỏ hết đó đi vào phòng ngủ. Chờ đến khi Phó Viễn về nhà cảm thấy có chút bất ngờ, hôm nay hắn không nghe thấy câu nói quen thuộc kia "Anh đã về rồi."

Phó Viễn bực bội tháo cà vạt, đi vào phòng bếp muốn rót cốc nước lại bị cảnh tượng bừa bãi hỗn độn làm cho giật mình. Một nồi canh đã lạnh ngắt, vài món thức ăn đã xào xong, cơm nửa sống nửa chín, còn có đám khổ qua bị thái ngang dọc lung tung trên thớt đầy vẻ đáng thương.

Chuyện này không thường xảy ra.

Phó Viễn không biết Lục Quan Du lại giận dỗi cái gì, cũng không có hứng đi hỏi. Hắn biết giữa hai người lúc này xuất hiện một ít vấn đề, nhưng Lục Quan Du không nói, hắn cũng không chủ động nhắc tới, chỉ cảm thấy bực bội trong lòng.

Không muốn về nhà, không muốn nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của người kia. Lục Quan Du kiêu ngạo tự tin trong suy nghĩ của Phó Viễn luôn phát ra ánh sáng chói mắt, giờ phải đối mặt với người kia của hiện tại hắn cảm thấy thật xa lạ.

Than nhẹ một tiếng, Phó Viễn bắt đầu thu dọn phòng bếp, đã lâu không làm việc nhà, không tránh khỏi chút vấn đề, nhưng cuối cùng cũng xong.

Lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ, bên trong không bật đèn. Phó Viễn đi đến ngồi xuống bên mép giường mở đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt dìu dịu lan tỏa một góc phòng.

Phó Viễn nhẹ nhàng xốc chăn, nhìn người trong chăn liều mạng nhịn xuống tiếng nấc.

"Làm sao vậy?" Phó Viễn ôn nhu xoa xoa mái tóc rối bời của Lục Quan Du, "Vì sao lại khóc?"

Lục Quan Du mở to đôi mắt ướt nhèm, hỏi: "A Viễn, anh còn yêu em không?" ((-.-))

Lại tới nữa.

Bực bội kéo đến, Phó Viễn căn bản không muốn trả lời anh, khuôn mặt hắn cũng lạnh xuống: "Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy là mây bay sao? Em rốt cuộc đang lo lắng cái gì?"

"Nếu không yêu, vậy nói cho em biết, em....."

"Đừng giống đàn bà như vậy." Phó Viễn cởϊ áσ, tiện tay ném sang bên cạnh, "Tôi đi tắm đã, em ngủ trước đi."

Từ buổi tối hôm đó không khí giữa hai người càng lúc càng thêm kỳ quái, Phó Viễn ở nhà trầm mặc hơn, mà Lục Quan Du muốn tìm chút chuyện để nói với hắn cũng biết phải nói cái gì.

Phó Viễn kỳ thật là một kẻ nói nhiều, có một thời gian Lục Quan Du thậm chí dành cả ngày để nói chuyện phiếm với hắn.

Đương nhiên khi đó là Phó Viễn nói, Lục Quan Du nghe.

Phó Viễn đôi lúc sẽ kháng nghị Lục Quan Du không đáp lại hắn, nhưng hắn biết rõ Lục Quan Du chỉ là tính cách nội liễm mà thôi.

Bây giờ Phó Viễn lại trở nên ít nói, Lục Quan Du vẫn hiếm khi chủ động bắt chuyện như trước, cho nên hai người dần dần ít nói chuyện với nhau hơn. Hơn nữa mấy năm nay công việc của Phó Viễn ngày càng mở rộng, cuộc sống cũng được cải thiện tốt hơn nhiều, Lục Quan Du đã không cần đến quán bar chơi đàn phụ giúp sinh hoạt, cho nên hai người một kẻ bận tối mặt, còn một người nhàm chán đến chết.

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Lục Quan Du tốt nghiệp đại học liền come out, các mối quan hệ với bạn cùng lớp cơ bản đều kết thúc, ngẫu nhiên muốn ra ngoài gặp bạn bè cũng chỉ có Nguyễn Lương Bình cùng đi uống cà phê tâm sự.

Nguyễn Lương Bình là bạn lâu năm của Lục Quan Du, hai người trước kia cùng học lớp dương cầm, quan hệ cũng khá thân thiết. Sau này Lục Quan Du cùng người nhà nháo ra chuyện, Nguyễn Lương Bình cũng không phản cảm, vẫn tận hết khả năng giúp đỡ anh.

"Tới lâu chưa?" Nguyễn Lương Bình đặt túi xuống, nói với phục vụ, "Một ly cà phê, cảm ơn."

"Không lâu lắm, mới ngồi một chút thôi." Lục Quan Du cười cười, anh ở nhà nhàm chán, Phó Viễn cũng bận việc, không rảnh chơi với anh.

"Đột nhiên gọi cậu ra ngồi với tôi, thật ngại quá."

"Ai, chúng ta làm bằng hữu lâu năm rồi cậu còn vậy, lại nói, số lần cậu đột nhiên gọi tôi đi uống cà phê còn ít sao?

"Ha ha, đúng vậy."

"Sao nào, các cậu lại có vấn đề gì sao?" Nguyễn Lương Bình uống một ngụm cà phê mới được bưng lên, làm bộ không để ý mà hỏi.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến Lục Quan Du lại cảm thấy khổ sở, "Tôi cảm thấy tôi thật thất bại, giữa chúng tôi xuất hiện vấn đề nhưng tôi lại không biết mấu chốt ở đâu. Lương Bình, cậu biết chuyện đáng buồn nhất là gì không? Tôi không dám nói chuyện với anh ấy, tôi sợ anh ấy nói tôi phiền, anh ấy không còn thích tôi, tôi sợ chúng tôi sẽ chia tay."

Nguyễn Lương Bình cười khổ, Quan Du nói bản thân đáng buồn, không nghĩ đến người trước mặt anh còn đáng buồn hơn, trong lòng vẫn luôn thích lại sợ nọ sợ kia không dám nói ra, chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh cùng Phó Viễn ở bên nhau.

Cố nén loại xúc động muốn khuyên Quan Du chia tay với Phó Viễn, Nguyễn Lương Bình nhấp ngụm cà phê, nhẹ giọng nói: "Các cậu ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng chia tay."

"Cậu không hiểu, loại cảm giác này như thể tình yêu chậm rãi biến mất, cố gắng đến mấy cũng không nắm lại được."

"Chuyện nào có nghiêm trọng như cậu nói, đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Nghĩ quá nhiều sao..." Anh thật ra cũng hi vọng chỉ là chính mình suy nghĩ quá nhiều thôi.

Nói ra được hết phiền muộn làm trong lòng Lục Quan Du nhẹ nhàng không ít, từ chối đề nghị của bạn tốt muốn tiễn mình về nhà, anh chậm rãi đi trên con đường quen thuộc.

Đèn trên đường đều đã sáng, gió thổi tới lành lạnh dễ chịu.

Trước kia họ không có xe, công việc tại quán bar cũng là ca đêm, lúc đó công ty của Phó Viễn đang ở giai đoạn gây dựng, tăng ca là chuyện bình thường. Khi ấy nếu không phải Phó Viễn đi đón Lục Quan Du thì cũng là Lục Quan Du mang theo đồ ăn khuya đi tìm Phó viễn.

Cả hai người rõ ràng đều mệt muốn chết, trở về nhà còn muốn nháo thật lâu mới đi ngủ. Ngày qua mệt nhọc nhưng lại vui sướиɠ, dù thiếu thốn vật chất sinh hoạt nhưng tâm trang lại luôn vui vẻ hạnh phúc.

https://truyenhdt.com/tac-gia/ocean135

Lục Quan Du tra chìa khóa vào ổ, lại không tiếp tục mở ra mà là thở dài một hơi.

Chờ đợi anh phía sau cánh cửa này vẫn là căn phòng tối tăm và lạnh lẽo.

Không đếm được anh đã một mình trải qua bao nhiêu ngày như vậy, quen thuộc đến mức chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Cố kiềm lại cơ thể hơi phát run, anh đẩy cánh cửa kia, phòng khách ngoài dự đoán lại sáng ngời ấm áp, mà ngọn nguồn của cảnh tượng này lại đang ngồi ngay ngắn trên sô pha xem TV.

Lục Quan Du không nghĩ Phó Viễn đã về nhà, nhất thời đứng ngây người trước huyền quan, không tiến không lùi.

"Về rồi sao?" Phó Viễn tiện tay chuyển đến kênh tài chính và kinh tế, hỏi: "Em đi đâu?"

"Ừm, em cùng Lương Bình ra ngoài uống cà phê." Lục Quan Du không nhanh không chậm cởi giày, thay vào dép lê.

Phó Viễn nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc nói: "Là Nguyễn Lương Bình?"

"Ừ, là cậu ấy." Lục Quan Du đi vào nhà, bước chân không tự chủ mà nhẹ nhàng vui vẻ hẳn, "Hôm nay sao anh về sớm vậy?"

"Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, về sớm một chút."

Lục Quan Du có chút hối hận vì đã ra ngoài, lãng phí thời gian khó có được cùng Phó Viễn riêng tư bên nhau.

"Em đi lấy hoa quả, anh muốn ăn cái gì."

"Không cần phiền vậy đâu, em ăn cơm chưa? Tôi gọi cơm hộp đây." Phó Viễn chỉ chỉ hộp cơm đặt gọn gàng trên bàn, "Hẳn là còn chưa lạnh."

"Ừm."

Cơm nước xong, Lục Quan Du vẫn lấy hoa quả cắt thành miếng nhỏ, đặt lên bàn trà trước mặt Phó Viễn, sau đó cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn, trong lòng vui vẻ cảm thụ cảm giác ở bên người kia.

Tuy tỏ vẻ chuyên chú xem tin tức tài chính, Phó Viễn vẫn thấy rõ mấy động tác mờ ám của Lục Quan Du, thậm chí hắn còn rõ ràng nhận ra phần cẩn thận cùng lén lút mừng thầm trong lòng anh.

"Đừng mãi cùng Nguyễn Lương Bình kia chạy ra ngoài chơi, còn nữa, em đi đâu nhớ báo với tôi một tiếng." Ngữ khí Phó Viễn tràn đầy cảm giác không vui, hắn nhìn dáng vẻ cẩn trọng của Lục Quan Du liền thấy bực bội, rốt cuộc em ấy đang sợ cái gì chứ?

"Ừm." Lục Quan Du nhăn mũi, chỉ trả lời một tiếng.

"Sao nào? Em không tình nguyện?" Nét mặt Lục Quan Du dù chỉ thay đổi một xíu hắn liếc mắt cũng phát hiện.

"Em cũng có bạn bè của em," Lục Quan Du phản bác nói, "Một mình em....."

Phó Viễn cũng nhận ra tâm trạng của Lục Quan Du sau khi ra ngoài rõ ràng khá hơn rất nhiều, nghĩ lại bản thân bình thường bận rộn công tác, để em ấy ra ngoài thả lỏng cũng không phải không được, vì vậy gật gật đầu: "Vậy tùy em, ra ngoài một chút cũng tốt."

Con người, chính là luôn tự đặt mình trong đủ loại mâu thuẫn rối rắm. Phó Viễn nói Lục Quan Du có thể ra ngoài, Lục Quan Du lại lập tức không vui. Loại tâm tình này giống như một cây kim, chọc một lỗ nhỏ lên trái tim anh, đau đớn rất nhỏ mà bén nhọn, đeo bám dai dẳng.

Lục Quan Du lại bắt đầu nghĩ, Phó Viễn có phải đã không còn quan tâm đến mình nữa hay không.

Có đôi khi cuộc sống lại tàn nhẫn như vậy, không thể thẳng thắn đối diện với nhau, cứ như vậy mà hình thành khoảng cách, nhìn vỏ bọc tốt đẹp bị xé mở làm bại lộ bên trong máu chảy đầm đìa, đau đến chết lặng.

Phó Viễn đi xã giao nửa đêm mới về, một thân mùi rượu mang theo mùi nước hoa xa lạ phảng phất. Cả hai người đều không thích dùng nước hoa, vì vậy mùi hương lạ lẫm mang chút gay mũi này đã kí©h thí©ɧ thật sâu tới thần kinh Lục Quan Du. Áo sơ mi trắng trên người Phó Viễn là tự tay anh ủi phẳng, lúc này lại nhăn nhúm bèo nhèo, phía trên còn dấu son môi rõ mồn một.

"Anh đi đâu?"

"Xã giao, bàn chuyện hợp tác." Phó Viễn tuy uống không ít nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, tùy tay tháo cà vạt, di động bị thảy lên sô pha nảy một cái rồi rớt thẳng xuống thảm, "Tôi chưa nói với em sao?"

"Xã giao? Bàn chuyện? Bàn chuyện đến mức mang một thân đầy mùi trở về như vậy?" Lục Quan Du đặt ly nước lên bàn, đưa tay nhặt di động rơi trên mặt đất, vô tình nhìn đến tin nhắn chưa được đọc, lý chí lập tức nhận một kích chí mạng.

Cồn không thể làm Phó Viễn ngã xuống, lại có thể làm hắn ăn nói không lựa lời.

"Em nói chuyện vớ vẩn cái gì, phiền chết."

"Em làm phiền người khác, đúng vậy, em làm phiền người khác! Vậy sao anh không nghĩ đến anh làm người khác buồn phiền!"

"A? Tôi làm em buồn phiền sao?" Phó Viễn nắm cổ áo Lục Quan Du, "Em có phải đã quên em là ăn của tôi, ở của tôi, mặc của tôi, em còn có mặt mũi nói tôi?"

Lục Quan Du nghe những lời này hốc mắt liền đỏ, còn chưa kịp phản bác Phó Viễn đã tiếp tục trách móc: "Em cũng ngẫm lại bản thân đi, nửa năm nay em cả ngày lải nhải dài dòng như đàn bà, tôi mới là người nên cảm thấy phiền."

"Anh... Anh cút đi! Cút!" Lục Quan Du tức giận đến cả người run rẩy, ném điện thoại trong tay về hướng Phó Viễn, trúng bả vai hắn, hắn càng thêm bực bội, nhặt chiếc di động màn hình đã nứt vỡ dưới đất, nói: "Hừ, không biết ai mới là người nên cút đi."

Phó Viễn xoay người mở cửa, sau đó sập cửa đánh "rầm".

Chiến hỏa tới đột nhiên, kết thúc cũng bất ngờ.
Chương Tiếp »