Trong một gian phòng của khách sạn, Lam Sầm ngã dưới mặt đất, ngực bị đâm một con dao gọt trái cây, máu tươi uốn lượn lan tràn trên mặt đất. Đôi mắt cô ta đóng chặt lại, lông mi đen nhánh khép kín, váy phù dâu màu hồng dính vết máu loang lổ, nhìn bi thảm lại mang vẻ đẹp thê lương.
Thấy cảnh này, đám người nghe tiếng chạy đến không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, có người bạo dạn đi lên trước dò xét hô hấp của cô ta, đã ngừng.
"Báo cảnh sát đi!"
"Báo cảnh sát..."
Trong đám người hốt hoảng, có người tỉnh táo lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Hôn lễ kết thúc, phù dâu chết rồi.
Mà rất rõ ràng, là bị gϊếŧ.
Một cô phù dâu còn ở lại hiện trường nói: "Hai mươi phút trước đó, cô ấy nói hơi mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi..."
Vậy thời gian cô ta chết sẽ ở trong hai mươi phút này, mọi người ở đây đều có hiềm nghi.
Nhân viên công tác của khách sạn dưới sự sắp xếp của quản lý, cấp tốc đi xoát camera, xem trong hai mươi phút này có ai từng ra vào phòng này không.
Hoắc Thành đứng vây xem, đáy lòng trầm xuống, vừa rồi Nhạc Tâm từ phòng này lấy áo sơ mi của hắn cho Trữ Vệ thay.
Hôn lễ có người chết, lại là phù dâu, Hoắc Thành đã không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, nếu người gϊếŧ là Nhạc Tâm mà anh quen biết, kia...
Động cơ gϊếŧ người, hắn có thể nghĩ ra được một hai, Lam Sầm đã chết từng ngấp nghé bạn trai Nhạc Tâm, Nhạc Tâm bất mãn sinh hận mà gϊếŧ cô ta. Lúc này, Hoắc Thành còn có rảnh mà nghĩ, không hổ là anh em của hắn, thế mà còn có mệnh lam nhan họa thủy.
Có điều Hoắc Thành không tin Nhạc Tâm sẽ gϊếŧ người. Hắn biết Nhạc Tâm, nhưng không thân. Hoắc Thành tin tưởng ánh mắt của Trữ Vệ, cô gái mà cậu ta yêu nhất định sẽ không gϊếŧ người.
Lúc Nhạc Tâm nghe thấy có người kêu chết người đã có một dự cảm không tốt. Cô không lập tức đi xem, mà là cầm áo sơmi muốn thay cho Trữ Vệ. Hôm nay Trữ Vệ uống quá nhiều rượu, nằm sấp ngồi ở bên bàn trong góc, ngay cả đường cũng đi không được. Trữ Vệ lúc uống say rất yên tĩnh, trong mắt in hơi nước, nhìn thấy Nhạc Tâm, vẫn nhìn chằm chằm cô, cười ngây ngô.
Nhạc Tâm sợ hù dọa người khác nên không bế công chúa đưa thẳng Trữ Vệ vào phòng, chỉ có thể tránh camera thay áo sơmi cho anh.
Nhưng Trữ Vệ không chỉ không phối hợp, còn luôn nắm chặt tay cô không cho mở nút áo sơmi của anh, anh "Hi hi" cười khẽ: "Em đang… giở trò lưu manh sao?"
Đồng tay động chân đối với bạn trai mình cũng có thể bị gọi là giở trò lưu manh? Nhạc Tâm vỗ vỗ tay anh: "Đừng lộn xộn, tranh thủ thời gian thay đi."
Trữ Vệ không chịu, không cho cô nắm tay mình, anh ôm chặt eo cô, dán mặt lên bụng cô. Nhạc Tâm sờ mái tóc mềm mại của anh, dỗ dành: "Thay quần áo xong, chúng ta về nhà ôm?"
Trữ Vệ: "Không..."
Chếnh choáng dâng lên, sắc mặt anh phiếm hồng.
Nhạc Tâm bị Trữ Vệ đang say rượu cuốn lấy không làm gì được, cô ôm lấy đầu anh, tách một tia thần thức bay vào trong đám người, sau đó, cô nhìn thấy Lam Sầm chết trong phòng.
Cô vừa liếc mắt đã nhìn ra mánh khóe.
Căn bản là không có hung thủ, mà là Lam Sầm tự biên tự diễn một vở kịch.
Mục đích là để hãm hại cô.
Cảm xúc phẫn nộ dần dần dày đặc, cơ hồ muốn dâng lên, thoát ra khỏi đáy lòng. Ả Lam Sầm này có bị bệnh không, lúc nào hãm hại cô thì thôi đi, nhất định phải làm ở hôn lễ của người khác, chẳng phải là quá thất đức sao?
Lam Sầm là thần tiên, cô ta từ bỏ thân thể ở thế gian, trở về tiên giới thì vẫn là Lam Sầm tiên tử. Hôm nay Trần Khiết kết hôn, theo như cách tính quan hệ ở thế gian cô ấy là em họ của Lam Sầm, cô ta không thèm quan tâm chút tình nghĩa họ hàng ở thế gian sao?
Nhạc Tâm tính được ra, tuổi thọ ở thế gian của Lam Sầm chưa hết, cô tự tiện tự sát rời khỏi thân thể. Cô ta không nghĩ tới cha mẹ, người thân của cô ta ở thế gian sẽ khổ sở, đau lòng hay sao?
Hay là Lam Sầm căn bản không đặt cha mẹ, người thân ở thế gian ở trong lòng?
Trách không được cô ta tìm Trần Khiết nghe ngóng Trữ Vệ, hôm nay lại không làm bất cứ cái gì. Cô ta không làm như Nhạc Tâm nghĩ, không ly gián tình cảm của cô và Trữ Vệ, cũng không có ý đồ để Trữ Vệ thích cô ta. Lam Sầm giả vờ mây trôi nước chảy cả ngày, mê hoặc cô, đại chiêu ở đây cơ.
Cô ta không muốn thân thể này nữa mà muốn về tiên giới. Muốn thành thân với tiên thái tử Phó Dư hả?
Nhạc Tâm cười lạnh, cô ta không biết trời của tiên giới đã thay đổi rồi sao?
Thực lực của tiên thái tử Phó Dư vượt qua cha cô ta Huyền Nhất chân nhân, mà chuyện Phó Dư từ chối hôn ước, không cưới Lam Sầm thần phật khắp nơi đều đã biết, lúc này cô ta trở về ngoại trừ bị chế giễu thì còn có thể được cái gì?
Mấy phút trước đó, lúc Nhạc Tâm mở cửa phòng nghỉ ra, Lam Sầm nói muốn tâm sự với cô.
Khi đó, Nhạc Tâm không để ý, chỉ nói một câu: "Chúng ta có gì để nói?"
Sắc mặt Lam Sầm kỳ quái, hỏi cô: "Cô không hận tôi?"
Nhạc Tâm: "Hận cô chuyện gì?"
Lam Sầm: "Đừng giả vờ, sao cô có thể không hận tôi?"
Nhạc Tâm không nói lời nào, cô quả thực không hận Lam Sầm. Chuyện lớn nhất mà Lam Sầm làm với cô chính là buộc cô và tiên Thái tử từ hôn. Nhưng, một, Lam Sầm lại dựa vào Huyền Nhất chân nhân, hai, Nhạc Tâm không yêu Phó Dư, cho nên nếu nói hận, người Nhạc Tâm hận hơn phải là Huyền Nhất chân nhân, hận ông ta lấy thế ép người. Nhưng nếu Phó Dư đổi thành Trữ Vệ, chỉ sợ Nhạc Tâm không chỉ hận Lam Sầm mà cô còn liều mạng đồng quy vu tận, cũng muốn kéo Lam Sầm chôn cùng.
Trữ Vệ là uy hϊếp của Nhạc Tâm. Người khác không thể đυ.ng vào, nhất là phụ nữ.
Lam Sầm còn nói: "Nhạc Tâm, tôi hận cô."
Hận cô ỷ vào sư phụ cô ngồi trên đầu tôi nhiều năm như vậy, hận người Phó Dư yêu là cô mà không phải tôi.
Nhạc Tâm không quan trọng: "Cô hận thì cứ..."
Cũng không phải con cô, cô sao có thể quản được?
Nhạc Tâm tìm được áo sơ mi Hoắc Thành nói đến, cầm lên đi ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa lại cho Lam Sầm.
Cô không thấy được, Lam Sầm nhìn qua bóng lưng cô, im lặng nói: "Chẳng mấy chốc cô sẽ hận tôi, Nhạc Tâm..."
Quản lí khách sạn nhận được video giám sát nhân viên công tác gửi đến, trong hai mươi phút này, từ khi Lam Sầm đi vào phòng chỉ có một người bước vào phòng này.
Một cô gái rất xinh đẹp.
Quản lý có ấn tượng với cô ấy, cô ấy tới tham gia hôn lễ.
Cửa khách sạn đã đóng lại, quản lý sai bảo vệ trông coi, trước khi cảnh sát đi vào hiện trường, bất luận kẻ nào trong khách sạn cũng không thể ra vào.
Vẫn là cô phù dâu kia, tựa như ngẫu nhiên nhớ tới: "Mấy phút trước tôi thấy có người từ phòng này đi ra, chính là cô bạn gái của anh phù rể rất đẹp trai kia..."
Quản lý vội hỏi: "Là ai?"
Hắn không đưa video theo dõi cho người vây xem nhìn.
"Nhạc Tâm, đúng, tên là Nhạc Tâm..."
Lạc Lạc kéo cô ta một cái, cau mày nói: "Chớ nói nhảm!" Cô ấy không tin nữ thần mình sẽ gϊếŧ người.
Trần Khiết cũng biết Nhạc Tâm tới lấy áo sơmi, nhìn về phía Hoắc Thành, ý vị trong ánh mắt rất rõ ràng. Hoắc Thành lắc đầu, vỗ vỗ vai cô ấy, lặng lẽ lui khỏi đám người.
Thần thức của Nhạc Tâm thấy được video theo dõi của quản lý, bên trong video ngoại trừ Lam Sầm, chỉ có cô tiến vào gian phòng này. Lam Sầm còn thay đổi ký ức của cô phù dâu kia để xác nhận cô, giữ lại một người làm chứng. Cô ta thế mà nghĩ cũng chu toàn, nhân chứng vật chứng đều đủ.
Ánh mắt Nhạc Tâm lạnh xuống, tượng đất cũng là có mấy phần tính nết. Cô không phải Thánh Mẫu, thù oán ngày hôm nay, Nhạc Tâm nhớ kỹ.
Thế nhưng cần giải quyết mọi chuyện.
Nhạc Tâm gọi thần thức của Bạch Hổ, dùng dăm ba câu nói rõ đại khái mọi chuyện, cô muốn thần trí của hắn tiến vào thân thể Lam Sầm, tạm thay Lam Sầm sống một đoạn thời gian.
Bạch Hổ đồng ý, lập tức muốn nhập vào thân, lại bị Nhạc Tâm ngăn lại: "Chờ chút..."
Bạch Hổ: "?"
"Dù bây giờ anh nhập vào luôn, với đám máu này, cũng phải đưa đi bệnh viện, hung thủ đả thương người cũng vẫn phải truy tra. Hôn lễ của Hoắc Thành bị đổ máu, vẫn là một điềm xấu."
Bạch Hổ giật mình, hắn lo sợ không yên nói: "Thần thổ địa đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn..."
Nội dung phía sau quá mức kinh động, Bạch Hổ không dám nói ra.
Nhạc Tâm lại bình tĩnh gật đầu, thừa nhận: "Ừ."
Cô phải sửa đổi ký ức của tất cả mọi người ở đây, để thời gian quay ngược lại lúc chưa có ai phát hiện Lam Sầm chết ở phòng nghỉ trong phòng.
Sau đó, Bạch Hổ thay vào đó.
Không một kẽ hở
Ngoại trừ...
Bạch Hổ ngăn cản: "Không được, ngài sẽ bị trừng phạt! Việc này không thể làm!"
Nhạc Tâm đương nhiên biết không thể làm, tiên giới có quy định, thần tiên không thể tùy tiện nhúng tay vào cuộc sống của người phàm. Nhất là thay đổi ký ức, một thứ rất quan trọng với người phàm. Một khi sửa chữa, thần tiên sẽ bị phạt, —— Lôi đánh lên người, thân và hồn bị hao tổn, đau khổ khó nhịn.
Lam Sầm biết Nhạc Tâm cẩn thận chặt chẽ, không dám phạm quy định của tiên giới. Bây giờ cô sống ở thế gian rất tốt, có sự nghiệp buôn bán, còn có bạn trai, nếu cô phạm quy định của tiên giới, đằng sau không có ai bảo vệ cô, sinh hoạt ở thế gian cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhưng Lam Sầm cứ muốn buộc cô, dùng cái chết của mình giá họa Nhạc Tâm. Nhạc Tâm chỉ có hai lựa chọn, một cái là sửa ký ức của người phàm, phạm quy định của tiên giới , nếm thử tư vị của Lôi phạt, hai là nhận tội không phải mình làm, trở thành tội phạm gϊếŧ người của thế gian, đi ngồi tù, hủy hoại cuộc sống của cô ở thế gian.
Bất kể Nhạc Tâm lựa chọn cái nào, cô đều sẽ không thể sống yên ổn.
Mà cô ta thì sao, chỉ cần Nhạc Tâm không dễ chịu là cô ta vui vẻ.
Về phần sửa đổi ký ức của một phù dâu, ba cô ta là Huyền Nhất chân nhân, người đứng đầu tiên giới bây giờ, chút chuyện nhỏ này, có ai dám phạt cô ta?
Bạch Hổ thuyết phục: "Sửa ký ức của nhiều người như vậy, thần thổ địa đại nhân, cô sẽ chịu trừng phạt càng nặng hơn! Nghĩ lại..."
Nhạc Tâm ý đã quyết: "Tôi đã nói với Hoắc Thành, nhất định sẽ làm cho hôn lễ của hắn thuận lợi."
Hoắc Thành là anh em của Trữ Vệ, nể mặt Trữ Vệ, cô tuyệt đối không thể để mặc chuyện Lam Sầm chết trong hôn lễ của hắn.
Huống chi, ai nói âm mưu của Lam Sầm chắc chắn sẽ đạt được? Mà cô thì nhất định sẽ bị phạt?
Lam Sầm sửa đổi ký ức của người phàm, còn trong tình huống tuổi thọ chưa hết đã tự tiện thoát khỏi thân thể ở thế gian, nhiễu loạn trật tự của Quỷ giới. Người phạm quy định của tiên giới trước là cô ta.
Lam Sầm vì giá họa cho cô mà làm một đống chuyện sai lầm, mà làm chuyện sai lầm thì phải chịu trách nhiệm.
Không bằng cô cứ tương kế tựu kế.