"Nhà anh giàu."
Đây là đang giải thích vì sao vô duyên vô cớ cho phát lì xì cho cô?
Nhạc Tâm oán thầm, ở trước mặt một người nghèo, đây chính là khoe của trần trụi.
5820, Nhạc Tâm chỉ từng nghe nói đến 520. Anh không yêu em?
*520 trong tiếng Trung đọc lái đi sẽ thành "Anh yêu em", tương tự như vậy 5820 là "Anh không yêu em"Không yêu còn phát lì xì cho mua cây giống? Giấu đầu hở đuôi, khẩu thị tâm phi.
Chỉ là, quả thực quá đáng yêu. Đáy lòng mềm mại bị chạm đến, bên môi không tự chủ khẽ cười.
Nhạc Tâm đáp: "Không sợ em thiếu nợ không trả?"
Ai biết Trữ Vệ thẹn quá thành giận: "Anh gỡ tin nhắn rồi em còn không giả vờ là chưa đọc được à?"
Trong lòng cô âm thầm rút lại cụm từ "đáng yêu" lúc nãy. Mới chia tay có hai ngày anh đã muốn làm mình làm mẩy rồi. Nhạc Tâm đáp: "Không!"
Cô trả đủ số tiền lì xì, còn tăng thêm một đồng tiền lợi tức, sau đó liên tiếp phát ba cái: "Lãnh bao tiền lì xì!"
Cái thứ ba còn chưa phát ra ngoài đã có thông báo: "Trữ Vệ yêu cầu nghiệm chứng bạn thân, bạn còn chưa phải là bạn thân của anh/cô ấy. Xin mời gửi xác nhận nghiệm chứng bạn thân, sau khi đối phương xác nhận nghiệm chứng thông qua, mới có thể nói chuyện phiếm."
Anh ấy chặn cô?
Thao tác này thật lợi hại nha, làm cho cô phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa, Nhạc Tâm quả thực cũng bị làm cho tức cười.
Nhạc Tâm gọi điện thoại cho Trữ Vệ, mới vang lên hai tiếng đã bị ngắt, lại gọi, "Tít" một tiếng tự động ngắt, bị chặn rồi.
Nhạc Tâm: "..." có bị bệnh không, không muốn nhận tiền lì xì lại chặn người ta?
Được thôi, nhà người ta giàu mà.
Thế nhưng, vẫn tức giận. Nhạc Tâm mở ra vòng bạn bè của mình, trả lời bình luận của Hoắc Thành: "Ừ, nhất định sẽ trồng! Đến khi thu hoạch tôi sẽ thu được rất nhiều bạn trai, một người bóp vai, một người bóp tay, trai đẹp vờn quanh, vui vẻ biết bao."
Sau đó, Hoắc Thành xóa cái bình luận kia mất rồi.
Nhạc Tâm: "..."
Con dấu run rẩy dữ dội trong không trung, như là đột nhiên trúng gió.
Nhạc Tâm uy hϊếp: "Nếu để cho tôi nghe thấy tiếng cười của cậu, tôi nhất định sẽ bóp nát cậu."
Con dấu run run càng thêm kịch liệt.
Cô đi vòng quanh mảnh đất hoang một vòng, cỏ trong đất so với trong sân sức sống càng thêm mãnh liệt, có vài cây cỏ dại sắp cao cỡ nửa người rồi. Đất này hiển nhiên không thể trực tiếp trồng. Nếu không, hay là tìm Bạch Hổ nhổ cỏ?
Trồng trọt không thể vội vã nhất thời, Nhạc Tâm cầm điện thoại di động về nhà, vừa về đã thấy Hạ Văn Tuấn đang đứng ở cửa sân chờ cô.
Nhà Nhạc Duyệt gần như ở phía cuối thôn, nếu như nghiêm cẩn mà nói, sợ là bị cô lập. Có người nói, trước đây lúc ba Nhạc Duyệt tách khỏi nhà bác cả, đất tốt đều bị nhà bác cả chiếm đi, cuối cùng chỉ có thể xây sân và nhà trên mảnh đất vốn để cày ruộng.
Cho nên, Hạ Văn Tuấn đứng ở đó, nhất định là đang chờ cô.
"Tại sao cô giả mạo Nhạc Duyệt?"
Hạ Văn Tuấn khá là thẳng thắn, lúc nhìn thấy Nhạc Tâm cũng không vòng vèo, trực tiếp hỏi.
Hạ Văn Tuấn nhã nhặn tuấn tú, mặc áo sơ mi cộc tay, lộ ra bắp thịt mờ mờ trên cánh tay. Cách một lớp kính mắt, tâm tình của anh ta bị che lấp, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được nội tâm anh ta không hề bình tĩnh.
"Tôi chính là Nhạc Duyệt." Nhạc Tâm tốt bụng nhắc nhở: "Anh vào trong thôn hỏi một chút, những người nhìn Nhạc Duyệt lớn lên đó, ai mà không cho là tôi chính là Nhạc Duyệt? Trừ anh ra."
"Hiện nay không phải đang lưu hành xu hướng mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh hay sao, nếu tất cả mọi người cho rằng tôi là Nhạc Duyệt, anh cho rằng tôi là giả mạo, thì tất nhiên không phải mọi người sai, mà là anh sai." Ngón tay trắng trẻo nhỏ dài của Nhạc Tâm chạm lên vị trí huyệt Thái Dương của mình: "Chỗ này của anh bị hỏng rồi."
Hạ Văn Tuấn tái mặt: "Cô rốt cuộc là ai?"
Anh ta nắm chặt nắm tay, ánh mắt vô cùng áp bách, nhảy qua phía trước một bước.
"Bà nội anh vừa mới chết, anh lại còn có tâm tình ở chỗ này truy vấn thân phận của một thiếu nữ không hề có chút liên hệ nào với mình, người Trung Quốc rất coi trọng đạo hiếu, anh như vậy khiến cho tôi rất khó để không nghi ngờ anh căn bản cũng không phải là một con người." Nhạc Tâm thờ ơ liếc mắt nhìn anh ta: "Nhìn anh có vẻ là muốn muốn động thủ với tôi? Tôi hoàn toàn không sợ, được chưa? Một đầu ngón tay của tôi, trong nửa phút có thể đâm chết anh, có tin không?"
Hiển nhiên, Hạ Văn Tuấn không tin.
Nhạc Tâm hừ lạnh một tiếng, giật giật ngón tay. Lập tức, Hạ Văn Tuấn cảm giác mình giống như là bị người khác dùng nắm đấm đánh mạnh vào bụng, anh ta không khống chế được mà lui về phía sau mấy bước, khó khăn ổn định chân. Bụng đau đớn, kịch liệt, mạnh mẽ. Kính mắt của Hạ Văn Tuấn bị trật, anh ta khom người, thở hổn hển từng ngụm.
"Đau không?" Nhạc Tâm dịu dàng hỏi: "Tôi xem một chút nhé. "
Hạ Văn Tuấn ngước mắt lên, ngay lập tức thấy một cái miệng to như chậu máu đang định cạp anh ta, răng nanh nhọn hoắt, làm như muốn một ngụm nuốt anh ta vào bụng. "A!" Anh ta quát to một tiếng, theo phản xạ mà lui về phía sau, chân trái vấp lên chân phải, té ngồi trên mặt đất.
Nhạc Tâm nhẹ giọng cười nhạo: "Nhát gan!"
Con dấu phụ họa: "Nhát gan!"
Cô bước vào sân, cửa lớn ở sau lưng cô tự động khép lại.
Nhạc Tâm không ngại ngần biểu hiện sự khác thường trước mặt Hạ Văn Tuấn, một tên cặn bã, gặp một lần đánh một lần cũng không quá đáng. Coi như anh ta nhìn thấy cô là yêu ma quỷ quái thì như thế nào, cắn cô sao?
Trong thôn không có ai cho là cô không bình thường, bởi vì cô không bình thường Hạ Văn Tuấn mới là không bình thường thật sự. Cô thích nhất là dáng vẻ Hạ Văn Tuấn hết đường chối cãi, nín chết anh ta!
Hạ Văn Tuấn ngồi dưới đất hồi lâu không nhúc nhích, bụng anh ta đau đớn từng đợt từng đợt, vô cùng không bình thường. Mà anh ta càng có thể xác định, anh ta thấy cái miệng to như chậu máu cũng không phải ảo giác. Anh ta từng dùng một tia hy vọng nghĩ tới, Nhạc Duyệt thoạt nhìn xa lạ này, có thể là do trước kia Nhạc Duyệt đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Kỳ thực, không thể. Nếu như Nhạc Duyệt thực sự phẫu thuật thẩm mỹ rồi, tại sao người khác trong thôn không phát hiện được? Quỷ dị nhất là, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, thế mà trong thôn không ai có thể phát hiện người trước mặt không phải Nhạc Duyệt, cái này mới đáng sợ.
Nhạc Duyệt chết, anh ta tận mắt thấy. Thê thảm cực kỳ, cặp mắt mở to vô thần, nhìn chăm chăm về phía trước, chết không nhắm mắt.
Trong lòng Hạ Văn Tuấn đau tê tâm liệt phế, những ký ức ấy anh ta đã chôn sâu ở đáy lòng, không muốn đυ.ng vào, nó là chứng cơ chứng minh sự nhu nhược mà bẩn thỉu của anh ta. Là anh ta hại chết Nhạc Duyệt.
Anh ta nhắm hai mắt, thu lại tâm tình đang cuồn cuộn sóng trào.
Nhạc Duyệt trước mặt là giả. Nhạc Duyệt giả này tuyệt đối không phải người, là yêu vật, cô ta muốn làm gì?
Hạ Văn Tuấn lấy điện thoại di động ra, tìm được một nick weibo anh ta đã theo dõi từ lâu, gửi một tin nhắn riêng: "Đại sư, xin người cứu mạng!"
Lúc Nhạc Tâm bước qua chỗ cây hoa hồng, cố ý thả chậm bước chân, khi cô sắp đi tới, mới nghe được Nhạc Duyệt khẽ hô lên: "Ai?"
"Chuyện gì?"
Nhạc Duyệt ấp úng nửa ngày: "Cô... giúp tôi đi xem bà nội tôi một chút được không?"
Nhạc Tâm: "Không hỏi chuyện bạn trai cũ của cô bị tôi đánh?"
Nhạc Duyệt: "..."
"Còn chưa tỏ tình đâu, không tính là bạn trai cũ." Nhạc Duyệt dùng giọng nói trống rỗng nói.
Sau đó không có thổ lộ, cô chết.
"Bây giờ chắc chắn bà nội đã nghe được chuyện Nhạc Duyệt trở về từ miệng người khác, cô đi thăm bà ấy một chút đi?" Nhạc Duyệt khẩn cầu.
Nhạc Tâm hỏi: "sao cô không tự đi đi?" thừa dịp buổi tối ấy.
"Thân thể bà nội không tốt, quỷ khí của tôi quá nặng, đến gần sẽ ảnh hưởng không tốt đến bà."
Nhạc Tâm kiên quyết cự tuyệt: "Không đi."
Nhạc Duyệt: "... Vì sao?"
"Vì sao?" Nhạc Tâm nhắc nhở cô ấy: "Bởi vì tôi muốn học tập, sắp thi rồi, sáng sớm cô còn gọi tôi dậy sớm đấy. Đối thủ cạnh tranh của tôi đều đang học, tôi há có thể không học?"
Người muốn thi làm giáo viên không phải Nhạc Tâm, là Nhạc Duyệt.
Lúc còn sống nguyện vọng lớn nhất của Nhạc Duyệt là làm một giáo viên, từ nhỏ cô ấy đã nghe ba mình hát ca khúc "Sau khi trưởng thành tôi được là bạn", ước mơ sau khi lớn lên được làm giáo viên mạnh mẽ đâm chồi nảy lộc trong đầu. Sau khi thi tốt nghiệp còn chưa kịp điền bảng nguyện vọng cô ấy đã chết. Cô ấy cảm giác sau khi mình chết quỷ hồn ngưng lại ở nhân gian, có lẽ là do nguyện vọng lớn nhất chưa thực hiện được.
Ban đầu khi Nhạc Tâm mới đến nhân gian, chưa quen cuộc sống nơi đây. Nói là tới đảm nhận chức thổ thần, nhưng thổ thần không được thế gian thừa nhận thân phận, cũng không có nơi ở.
Nhạc Duyệt vừa mới chết thành quỷ trao đổi điều kiện với Nhạc Tâm, Nhạc Tâm thay thế được cô ấy, trở thành Nhạc Duyệt, lấy thân phận của cô ấy ở nhân gian hành tẩu, ở trong nhà cô ấy, có thể tồng trọt trên đất của nhà cô ấy, nhưng Nhạc Tâm cũng phải thay cô ấy đi học đại học, sau khi tốt nghiệp ghi danh giáo viên.
"Thi giáo viên hay là đi thăm bà nội của cô?"
Hai chọn một, Nhạc Duyệt trầm mặc một hồi: "Thăm bà nội tôi."
Nhạc Tâm nhắc nhở: "Tôi không phải người lương thiện, tôi cũng sẽ không cảm thấy cô hiếu thuận vì thăm bà nội mà buông tha nguyện vọng của mình. Nhạc Duyệt, cô nhớ kỹ, tôi sẽ không đối với cô kiểu như cô cần tôi sẽ giúp, tôi không phải là cái gì của cô. Nếu không khách khí mà nói, điều kiện trao đổi với cô, đều là vì tôi để mắt đén cô, cho nên, đừng mong hão được một tấc lại muốn tiến một thước."
"Tôi hỏi cô một lần nữa, phải đi thăm bà nội của cô hay là thi giáo viên?"
Nhạc Duyệt trầm mặc càng lâu: "Không đi."
"Có đôi khi tôi thật không hiểu cô, Nhạc Duyệt, một người bình thường cũng có thể nghĩ ra được nguyên nhân quỷ hồn của cô bị ngưng lại ở nhân gian, vì sao cô còn cố níu nguyện vọng chưa thực hiện được? Cô là chết uổng, trên sổ sinh tử tuổi thọ của cô còn dài hơn. Cô bày đặt không đi lấy mạng hung thủ sát hại cô, lại còn mang quỷ hồn đã chết của bà nội anh ta về, cô đang suy nghĩ cái gì?"
Nhạc Duyệt yếu ớt cãi cọ một câu: "Không phải anh ta đã gϊếŧ tôi..."
Nhạc Tâm sắc bén nói: "Không vì anh ta, cô sẽ không chết."
Nhạc Duyệt không lên tiếng.
Xem như là thầm chấp nhận.
Bà cụ Hạ quỷ khí yếu, ban ngày rơi vào giấc ngủ sâu, tất nhiên không nghe được đối thoại của Nhạc Duyệt và Nhạc Tâm. Bà biết những chuyện đã qua giữa Nhạc Duyệt và Hạ Văn Tuấn, Nhạc Duyệt không thay đổi lệ quỷ đi lấy mạng Hạ Văn Tuấn, cũng không biết giận chó đánh mèo đến bà cụ Hạ.
Con cháu cả sảnh đường, hậu bối hiếu thuận, tuổi già sống trong hạnh phúc hòa thuận. Chồng qua đời từ mấy năm trước, theo tình hình chung mà nói, sau khi bà cụ Hạ chết chắc là không hề có ràng buộc mà rời đi, không nên xuất hiện tình huống quỷ hồn ngưng lại nhân gian.
Nhạc Tâm không có hứng thú chõ mõm vào: "Đợi buổi tối bà ấy tỉnh lại, bảo bà đấy đi đi. Tôi là thổ thần, không phải nuôi quỷ."
Gió thổi lên cánh hoa hồng, cánh hoa tươi tắn yểu điệu, không khí bình yên tĩnh mịch.
"Đừng giả bộ chết, Nhạc Duyệt?"
Con dấu đặc biệt thích phá đám: "Nhưng cô ấy vốn đã chết rồi nha!"
Nhạc Tâm lành lạnh liếc nhìn con dấu bay ở trước mặt, đang nghĩ xem nên bóp nát từ góc độ nào.
Tiếng đập cửa cứu vãn con dấu, thím Lưu mở cửa sân bước vào, con dấu tay mắt lanh lẹ "vụt" một tiếng chui vào bụi cây hoa hồng.
"Vật gì vậy?"
Thím Lưu thẩm mơ hồ nhìn thấy cái bóng còn xót lại, bà ấy nhìn tháng qua bụi cây hoa hồng nhưng không thấy cái gì, cũng không để ý. Vẻ mặt bà phẫn uất, vô cùng tức giận nhìn Nhạc Tâm muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy? Thím Lưu? "
Một câu nói mở ra công tắc nhổ nước bọt, thím Lưu tức giận nói: "Bác gái cả nhà con đúng là không phải một con người!"