Chương 2: Thất tình

Buổi sáng ngày hôm sau, Nhạc Tâm - người chủ động thất tình, dựa theo kế hoạch ban đầu thu dọn xong hành lý, xách va ly đến trạm xe lửa.

Về nhà.

Phòng ngủ tổng cộng có bốn người, vì cô là người cuối cùng rời đi nên không có ai đưa tiễn cô.

Trong phòng chờ huyên náo, Nhạc Tâm nhìn chung quanh, trông mòn con mắt.

Thừa dịp nhiều người không có ai để ý đến, con dấu lên tiếng: "Chờ ai đó? Hối hận?"

Nhạc Tâm không đáp lại nó.

"Tối hôm qua ta thấy hết rồi, cô bỏ vé xe lửa vào trong túi quần của cậu ta. Nếu muốn cậu ta đi theo cô, vì sao còn chia tay? Thực sự là không hiểu nổi cô, tối hôm qua lúc ở dưới lầu kí túc xá, sao không bảo cậu ta đừng dây dưa với cô nữa, như thế cũng đỡ phải hủy đi tình cảm những ngày qua. Thế mà cô lại nói những câu nói đâm vào lòng người như thế, cô không thấy gương mặt đó của Trữ Vệ trắng thành hình dáng ra sao hả? Vẻ mặt không thể tin nổi, khổ sở đến muốn khóc."

Con dấu chỉ trích cô: "Người phụ nữ cặn bã!"

Nhạc Tâm: "Anh ấy lừa tôi đã hơn một năm, ai mới là cặn bã?"

Vé xe lửa là mua từ lúc trước rồi. Lúc Trữ Vệ theo đuổi cô cũng đã nói nhà anh ở một nơi rất hẻo lánh, nhà nào trong thôn cũng rất nghèo, đời đời kiếm sống bằng nghề làm ruộng, anh còn cầm thẻ căn cước của mình cho Nhạc Tâm xem, địa chỉ gia đình đúng là một vùng núi rất xa xôi. Lúc đó Nhạc Tâm hết sức vui mừng, lập tức bằng lòng qua lại với anh, chờ sau khi tốt nghiệp đại học cùng nhau tay trong tay về nhà cô làm ruộng.

"Trước đây ta đã nói giúp cô tra rõ lai lịch của cậu ta, cô còn bảo không cần. Nhìn dáng dấp cậu ta như thế sao có thể làm ruộng được? Đôi bàn tay thon dài trắng nõn, vừa nhìn đã biết không phải loại người phải làm việc thường xuyên. Mặt khác, càng không cần phải nói, cô xem căn tin có bao nhiêu cô gái xinh đẹp nhìn cậu ta lấy cơm đều nhìn không chớp mắt. Người ta nói con gái khi yêu rất mù quáng, cô thế mà... Thế mà." thanh âm của nó dần dần nhỏ đi, khiến người ta không nghe rõ nó đang nói cái gì.

"Câm miệng! Chia tay cũng đã chia rồi còn nói vuốt đuôi?"

Nhạc Tâm xách va ly lên, chuẩn bị xét vé.

"Đừng mạnh miệng, cô liên tục quay đầu không phải là đang trông mong Trữ Vệ cầm vé xe lửa tới đi cùng cô hay sao?"

Nhạc Tâm cầm vé xe lửa cùng thẻ căn cước: "Tôi là tiếc tiền vé xe lửa, nếu sớm biết anh ấy là phú nhị đại, chia tay sớm một chút thì tôi cũng không cần đặt vé xe lửa rồi. Mấy ngàn dặm đường, tôi tùy tùy tiện tiện cũng đi về được."

Cô nghèo như vậy, một mao tiền cũng tiếc không dám xài linh tinh.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nghĩ lúc đó... Nhạc Tâm lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ mới vừa lóe lên trong đầu.

"Vé xe lửa có thể trả lại." Con dấu vô tình vạch trần cô.

Nhạc Tâm: "Nói nhảm nữa tôi ném cậu đấy."

Con dấu bất đắc dĩ ngậm miệng, nó còn lâu mới sợ cô, hừ, chẳng qua là do bị giáng chức thôi... Con dấu không dám nói ra lời đáy lòng.

Nhạc Tâm lên xe lửa, xuyên qua biển người tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Bên kia, trong giấc mộng Trữ Vệ cảm giác được có người đang lay động anh, anh nâng mí mắt nặng nề, nghe thấy tiếng lão tam đang rống anh trong phòng ngủ: "Lão tứ, mau tỉnh lại!"

Tối hôm qua sai khi đưa Nhạc Tâm trở về phòng, trong lòng Trữ Vệ vô cùng buồn phiền gọi điện thoại kêu người duy nhất còn ở lại trường học trong thành phố - Lão tam Hoắc Thành cùng ra ngoài uống rượu tiêu sầu.

"Mấy giờ rồi?"

Cảm giác tỉnh dậy sau khi say rượu không dễ chịu, Trữ Vệ đầu đau sắp nứt, anh vuốt tóc, miễn cưỡng tỉnh táo.

Hoắc Thành giơ một tấm vé xe lửa, gần như đè lên mí mắt Trữ Vệ : "Mấy giờ rồi? đã xế chiều rồi! Con mẹ nó, cậu mua vé xe lửa lúc chín giờ sáng lại dám ngủ đến bây giờ?"

"Vé xe lửa gì?" Trữ Vệ mờ mịt khó hiểu, anh híp mắt đầu lui về phía sau, nhìn rõ tên của mình cùng số căn cước trên vé xe lửa: "Tôi không có mua vé xe lửa."

"Từ trong túi quần của cậu rơi ra ngoài, còn viết tên cậu, không phải cậu mua thì ai mua?" Hoắc Thành cũng uống say, Anh ta tỉnh dậy mơ mơ màng màng mặc quần áo, cầm nhầm quần của Trữ Vệ, lúc nhìn rõ anh ta vung tay vứt lại lên ghế, một tấm vé xe lửa rung rinh rớt xuống.

Trữ Vệ phản ứng chậm chạp, thất tình khiến lòng anh đau xót vô cùng: "Ai mua thì mua, mặc kệ nó."

Hoắc Thành lớn gan suy đoán: "Có phải là bạn gái cậu mua đưa cho cậu không?"

Trữ Vệ ngồi bật dậy, lập tức lại cụt hứng. Tối hôm qua lúc đưa Nhạc Tâm về, Nhạc Tâm đã nói với anh rất rõ ràng, cô tuyệt đối không thể tiếp thu thân phận con nhà giàu của anh, hai người phải chia tay. Sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Người theo đuổi trước là cô ấy, người muốn chia tay cũng là cô. Nhạc Tâm chưa bao giờ dính lấy anh như những cô gái yêu đương cuồng nhiệt khác, cũng không làm nũng với anh, tặng đồ cho cô, cô cũng không cần. Anh vốn không cố gắng giấu giếm sự thật, nhưng Nhạc Tâm chưa bao giờ nghi ngờ. Cho nên, có thể là Nhạc Tâm căn bản không để anh ở trong lòng, cũng chưa từng yêu anh đúng không !?

Nếu không... làm sao có thể nói chia tay là chia tay chứ?

Hơn nữa, coi như vé xe lửa là Nhạc Tâm mua thì thế nào? Đã bỏ lỡ thời gian.

Vé xe lửa quá hạn cũng tượng trưng cho tình cảm lưu luyến của bọn họ trong quá khứ. Trữ Vệ khó chịu nghĩ.

Sắc mặt Trữ Vệ tái nhợt, khóe mắt phiếm hồng. Hoắc Thành vẫn đang nói: "Có muốn gọi điện thoại giải thích là do cậu ngủ quên không?"

"Không gọi, cô ấy nói chúng tôi đã chia tay. Sau này đừng nhắc đến cô ấy ở trước mặt tôi."

"Cô ấy nói chia tay? Chậc chậc, cậu đồng ý sao?"

Trữ Vệ cúi đầu không nói.

Hoắc Thành: "Đừng mạnh miệng..."

"Ai thèm mạnh miệng?"

Hoắc Thành chầm chậm cầm điện thoại di động của Trữ Vệ, mở trang tìm kiếm ra, dí vào mặt anh: "Tối hôm qua người ngu ngốc nào vừa uống rượu vừa khóc mắng người ta nhẫn tâm tuyệt tình, vừa run tay tìm kiếm cách trồng trọt?"

Trữ Vệ: "..."

"Trồng trọt cần phải chú ý cái gì? "

"Trồng trọt cần bón phân không? Bón mấy lần? Thời điểm nào thích hợp bón phân?"

"Mùa nào thích hợp trồng loại nào? Loại cây nào tương đối tốt?"

...

Anh tức giận đoạt điện thoại di động, lập tức muốn đặt vé máy bay về nhà. Cô ấy thích về nhà trồng ruộng thì về trồng ruộng đi, mình về nhà kế thừa gia sản, làm tổng tài bá đạo của mình, trái ôm phải ấp, phóng khoáng vui vẻ.

Không đúng, nhà mình vốn ở đây, đặt vé máy bay làm gì?

Sau khi tỉnh táo lại, Trữ Vệ hung hăng đập điện thoại di động lên chăn.

----

Bảy giờ tối, Nhạc Tâm ngồi xe lửa suốt mười tiếng đồng hồ rốt cục xuống trạm xe lửa. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp, mi thanh mục tú, màu da cực trắng, đi ở trong đám người cũng không gây chú ý. Nhạc Tâm vẫn rất kỳ quái, tại sao Trữ Vệ chướng mắt những cô gái cởi mở xinh đẹp như hoa như ngọc khác trong trường, vậy mà coi trọng một người cực lực khiêm tốn như cô. Ngay từ đầu, cô tưởng hai người gia cảnh bần hàn giống nhau nên cùng chí hướng, cũng có chung đề tài nói chuyện. Nếu Trữ Vệ vốn là phú nhị đại, như vậy chỉ có thể nói... anh quả thật quá tinh mắt rồi.

"Từ Lý Diện còn phải ngồi ô tô hai tiếng, Nhạc Tâm, cô về đến nhà cũng chín giờ rồi."

Con dấu nín một đường không dám lên tiếng, lúc này không kịp chờ đợi nhắc nhở một tiếng.

Nhạc Tâm kéo va ly, đi đến chỗ hẻo lánh, cô nhẹ giọng nói: "Đi xe làm gì? Thừa tiền đi như vậy không bằng mua thêm hai gói mì ăn liền."

Mười phút sau, Nhạc Tâm xuất hiện ở cửa thôn Hạ gia.

Trung tuần tháng sáu, mùa này, hơn bảy giờ hoàng hôn mới sắp buông xuống, sắc trời còn chưa đen hẳn. Rất nhiều thôn dân mới vừa ăn cơm tối xong ngồi vây thành vòng tròn nói chuyện phiếm, nói giỡn, một hàng đèn đường lần lượt sáng lên, ánh sáng màu trắng chói mắt.

"Nhà" của Nhạc Tâm ở phía cuối cùng thôn Hạ gia. Cô kéo va ly, đi qua cửa từng nhà. Có thôn dân nhận ra cô, mở lời chào hỏi: "Ôi, đây là Nhạc Duyệt phải không? Sao lại quay về rồi?"

Từ sau khi đi học đại học, Nhạc Tâm cũng không trở lại thôn Hạ gia. Cô nghèo, muốn làm thêm kiếm tiền nộp học phí, còn muốn kiếm tiền sinh hoạt. Cô bề bộn nhiều việc, không có thời gian trở về. Người trong thôn ngầm hiểu lẫn nhau, đều hiểu.

Nhạc Tâm không dừng chân, mỉm cười đáp lại.

Người nọ mình cũng kịp phản ứng: "A, tốt nghiệp đại học rồi nhỉ!? Thật nhanh, chớp mắt một cái, bốn năm liền qua."

Nói xong nhiệt tình mời Nhạc Tâm qua nhà ăn cơm chiều. Cùng ở trong một thôn, tình huống trong nhà Nhạc Duyệt tất cả mọi người đều hiểu. Nhạc Duyệt không về nhà bốn năm, trong nhà cũng không có người dọn dẹp, lại còn về giờ này, muốn kiếm cái gì để ăn cũng khó khăn.

Nhạc Tâm từ chối khéo.

Lúc đi ngang qua một nhà, bên trong mơ hồ có tiếng khóc đè nén truyền đến. Bên cạnh có người giải thích nghi hoặc: "Cụ già tám mươi tuổi nhà Hạ Duy Tú hai ngày trước trượt chân bất hạnh té lộn mèo một cái, sợ là không chịu nổi rồi."

Hạ gia thôn, từ tên gọi của thôn có thể nhìn ra, người nơi này phần nhiều là họ Hạ, trong đó nhà lớn nhất là nhà Hạ Duy Tú, đời sau sinh sôi nảy nở thịnh vượng nhất. Hạ Duy Tú tuổi không lớn lắm, năm nay gần năm mươi tuổi, vì sao mỗi lần nhắc tới một đại gia đình đều lấy ông làm đại biểu, là bởi vì Hạ Duy Tú là người biết kiếm tiền nhất, là kẻ có tiền nổi tiếng trong mười dặm tám thôn. Ông xây nhà lầu tráng lệ nhất Hạ gia thôn, mà bản thân ông cùng với vợ con đã sớm dời đến thành phố ở. để lại mẹ già cô đơn, sống với mấy người anh em khác.

Lần này cụ bà Hạ mệnh không dài, Hạ Duy Tú không thể không bỏ lại công việc buôn bán, mang theo một nhà già trẻ trở về Hạ gia thôn. Hắn sĩ diện hão, cũng không muốn lúc về nhà tế tổ hàng năm bị người ta chỉ vào mặt mắng bất hiếu.

"Ai, Nhạc Duyệt, đứa nhỏ kia của Hạ Duy Tú có phải là bạn học cấp ba với cháu không?" Có người nhớ tới, hồi cấp ba thành tích học của Nhạc Duyệt rất tốt, vào học trường Nhất Trung ở trong huyện, khi đó, nhà Hạ Duy Tú còn ở trong huyện, con trai Hạ Văn Tuấn cũng học ở trường Nhất Trung.

Nhạc Tâm suy nghĩ một chút: "Không chung lớp."

"Đúng đúng đúng, cháu học khoa văn, Văn Tuấn học khoa học tự nhiên, nhất định là không chung lớp. Tiểu tử kia, quả thực hổ phụ vô khuyển tử, lợi hại lắm! Học đại học tốt lắm, giống như cháu ấy, học 911* gì đó, năm nay cũng tốt nghiệp, nghe nói còn thi nghiên cứu sinh nữa nha. Ah, đúng rồi, Thằng bé cũng quay về rồi."

*Hiện tại, không có trường đại học trọng điểm 911 nào, thay vào đó, đó là trường đại học khóa 211 và dự án 211 (Dự án 211). 911 thường đề cập đến "sự cố 9.11" (còn được gọi là "911", "tấn công khủng bố 9.11"), là một loạt các cuộc tấn công khủng bố tại Hoa Kỳ vào ngày 11 tháng 9 năm 2001. (Nguồn GG).

Mắt Nhạc Tâm khẽ chuyển, ngay lập tức nhìn thấy một thanh niên cao gầy đi ra từ sân nhà Hạ Duy Tú, cậu ta đeo mắt kính, thoạt nhìn rất nhã nhặn, mang đậm phong độ của người trí thức.

Cậu ta lễ phép gật đầu với mọi người xung quanh, nhìn khắp bốn phía một vòng, chần chờ đặt câu hỏi: "Cháu nghe thấy mọi người đang nói... Nhạc Duyệt?"

Người vừa nói chuyện "Ha ha" cười, chỉ vào Nhạc Tâm: "Ừ, cháu xem, Nhạc Duyệt vừa trở về, đồ đạc còn chưa cất đâu."

Thanh niên cao gầy chuyển ánh mắt lên trên người Nhạc Tâm, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ có lẽ sẽ vừa sợ hãi lại vừa chờ mong khi thấy cô, nhưng cậu ta lại nhìn về phía Nhạc Tâm với ánh mắt cực kỳ xa lạ: "Nhạc Duyệt?"

Nhạc Tâm gật đầu: "Ừ."

Đồng tử của cậu ta co lại, đột nhiên trở nên sắc bén, cậu ta chất vấn: "Cô là ai?" Tại sao lại giả mạo Nhạc Duyệt?

Nhạc Tâm lập tức nhận ra thanh niên cao gầy trước mắt là ai -- Hạ Văn Tuấn.

Người duy nhất trên cái thế giới này có thể nhận ra Nhạc Tâm không phải là Nhạc Duyệt.

Hạ Văn Tuấn rốt cục đã trở về.

Thú vị.

Tâm trạng thất tình của Nhạc Tâm rốt cục cũng giảm đi một chút, bước chân cũng nhanh nhẹn, cô kéo va ly đi vào sân nhà mình, cửa lớn tự động khép lại ở sau lưng cô.

Đèn trên tầng hai sáng rực lên.

Tóc đuôi ngựa vốn buộc thấp tản ra, tóc đen trong nháy mắt dài ra chạm đến đất.

Áo phông nhẹ nhàng khoan khoái trên người biến thành trường sam màu lục nhạt phiêu dật.

Cô nàng mi thanh mục tú cong môi, giữa chân mày mơ hồ hiện lên vẻ yêu dã: "Ta, đã trở về!" lấy cô làm trung tâm, sau đó lan tràn ra khắp bốn phía. Sức mạnh khiến vô số sinh linh rung động.

Âm thanh của tinh linh và yêu quái trong phương viên trăm dặm đồng thời vang lên: "Hoan nghênh thổ thần về nhà!"

Mà thế giới loài người, vẫn bình yên không tiếng động.

Con dấu: "Chậc chậc, cái bộ dáng này..."