Chương 8: Chương 4.2
Anh ác ý, khẽ nhích hạ thân lên phía trước một chút, lửa nóng dâng trào cùng nụ hoa của cô chặt chẽ hợp lại một chỗ.
"Em..... Em..... Em không biết....." Nhan Mộ Ngữ bị sự giận dỗi trong lời nói của anh làm cho lương tâm bất an, nhìn trong mắt anh rối rắm dục hỏa, trên trán thì mồ hôi đầy ra, áy náy trong lòng cô càng sâu.
Nhưng là, cô thật sự sợ, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Mộ Mộ, anh thích em."
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn ra Nhan Mộ Ngữ thật sự sợ hãi, dù sao cô cũng là một cô gái ngây ngô, điều đó làm cho anh muốn dừng lại, nhưng nó không có khả năng xảy ra.
Anh cũng không muốn vì thế mà làm cho mình bị nội thương.
Bất quá, anh có phương pháp này, có thể lừa gạt cô ngoan ngoãn nguyện ý.
Anh cố làm ra bộ dáng miễn cưỡng, bắt lấy tay nhỏ bé của cô, đưa tới lửa nóng thật lớn của anh, dịu dàng nói: "Mộ Ngữ, vậy em tự mình chạm vào nó đi."
"Nóng quá......" (Rei: sặc......). Nhan Mộ Ngữ kinh hô, không biết làm sao tiếp nhận được nhiệt độ trong tay, bộ ngực tuyết trắng cao thấp phập phồng, hai nụ hoa cũng run rẩy căng lên.
"Hay em dùng tay làm cho nó thoải mái được không?" Mạnh Vũ Nhiễm nói, mang theo tia cầu xin.
"Em..... Em nên làm như thế nào?" Nhan Mộ Ngữ nghe được lời cầu xin của Mạnh Vũ Nhiễm, nhìn đến nỗi thống khổ của anh, khẽ cắn môi, gật đầu đồng ý.
Cô ngẩng đầu, thủy mâu xinh đẹp e lệ mà đơn thuần, kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của Mạnh Vũ Nhiễm, lửa nóng của anh trở nên cự đại rồi (Rei: sặc tập 2 -_-).
"Rất đơn giản, dùng hai tay của em cầm nó, nhẹ nhàng cầm."
Mạnh Vũ Nhiễm giữ chặt tay của cô, làm cho tay bé nhỏ mềm mại bao trùm trên lửa nóng của anh, mang đến cho anh cảm giác mềm mại, sảng khoái.
[ReiOw – Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"Sau đó vuốt ve, cao thấp mà ma sát, Mộ Ngữ, lực đạo nhất định phải thật nhẹ nhàng, như vậy "nó" mới cảm thấy thoải mái, tựa như cảm nhận vừa rồi của em."
Mạnh Vũ Nhiễm giống như một vị giáo sư hòa ái, ân cần dạy dỗ (Rei: đúng vậy a, Rei thấy đoạn này cứ như "lớp học giới tính nâng cao"
Mạnh Vũ Nhiễm vẫn cầm tay nhỏ bé của cô, ở lửa nóng của anh nhẹ nhàng vuốt ve, để cho cô trực tiếp cảm nhận lửa nóng thô to vì nhiệt tình kia.
Nhan Mộ Ngữ ngốc ngốc cầm lấy "cái vật kia", theo hướng dẫn của Mạnh Vũ Nhiễm mà di chuyển cao thấp, nó nóng như vậy, lớn như vậy, lại cứng như vậy (Rei: sặc tập 3.... :v), cô xấu hổ đến nỗi chân tay đều luống cuống, không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể kiên trì, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa "vật nào đó của người nào đó".
"Tốt, Mộ Ngữ, cứ y như hướng dẫn của anh, em tự thử một chút, nhớ rõ, động tác phải mềm nhẹ." (Rei: a ý sợ ảnh hưởng đến "đời sau" hay sao cứ nói câu này quài zậy mọi người :v)
Mạnh Vũ Nhiễm buông tay ra, ý bảo Nhan Mộ Ngữ tự mình làm.
"Là thế này phải không?" Nhan Mộ Ngữ ngồi bên cạnh Mạnh Vũ Nhiễm, nhìn cũng không dám nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đỏ ửng lên, tựa như ánh nắng chiều hoàng hôn, vô cùng xinh đẹp.
Dựa theo phương thức của anh, đầu ngón tay của cô đi xuống, lại đi lên, nhẹ nhẹ nhàng nhàng vuốt ve.....
Nhan Mộ Ngữ một bên chậm rãi di chuyển tay, một bên bất an nhìn Mạnh Vũ Nhiễm.
"Đúng vậy, chính là như vậy..... Hãy nhớ, từ gốc cho đến đỉnh đều phải chạm đến....." Mạnh Vũ Nhiễm theo luật động của cô, hút vào từng ngụm khí lạnh.
Cô toàn thân trần như nhộng ngồi ở trước mặt anh, da thịt tuyết trắng tinh tế, còn có tay nhỏ bé ấm áp mang theo một tia sợ hãi, cẩn thận vuốt ve lửa nóng của anh, động tác không hề chuyên nghiệp, ngốc ngếch và trúc trắc (Rei: làm ơn, người ta là con gái nhà lành đấy -_-)
Nghĩ đến cô vẫn còn là xử nữ, nội tâm của Mạnh Vũ Nhiễm không khỏi nóng lên, lửa nóng càng thêm bành trướng.
Nhan Mộ Ngữ rõ ràng cảm giác được, không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng liếc mắt nhìn nó một cái, lại vội vàng xấu hổ đến nỗi đem mặt quay qua chỗ khác, không dám nhìn nữa, mà động tác ở tay cũng nhất thời chậm lại.
"Đừng có ngừng." Mạnh Vũ Nhiễm xấu xa cười, vươn tay trái, vuốt ve tiêu nhũ tuyết trắng mượt mà của cô.
[ReiOw – Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"A....." Nhan Mộ Ngữ thở nhẹ một tiếng, kɧoáı ©ảʍ ở trước ngực dâng lên, thân thể mềm mại mẫn cảm, dưới sự vuốt ve của anh mà không ngừng run rẩy, tiêu nhũ ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng nở ra, thập phần quyến rũ.
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn đến, dục hỏa không ngừng căng trướng, càng thêm ra sức khıêυ khí©h thân mình của cô, thưởng thức bộ dáng vừa né tránh vừa muốn chiếu cố đến lửa nóng của anh.
Bàn tay to ở trên thân thể bòng loáng mê người tùy ý vuốt ve, da thịt trắng noãn nổi lên một tầng hồng nhạt.
Vườn hoa thần bí ướŧ áŧ theo cử động của cô mà như ẩn như hiện, nội tâm Mạnh Vũ Nhiễm khẽ động, khóe miệng lại kéo lên một chút tươi cười tà ác, một ngón tay đi xuống, lại thăm dò vào đầm nước mê người.
"A...... Không cần....." Động tác vuốt ve của cô khẽ ngừng lại, thủy mâu tràn đầy ảo não cùng xấu hổ.
Mạnh Vũ Nhiễm biết không thể nóng vội, vì thế buông tay ra, ở bên tai cô khẽ nói: "Đừng có ngừng, đúng rồi, em hãy nhìn anh, chú ý vẻ mặt của anh, còn có phản ứng của anh, như vậy có thể biết làm như thế nào mới có thể để cho anh thoải mái." (Rei: *đập bàn* A Nhiễm BT)
Nhan Mộ Ngữ mang biểu tình xấu hổ cùng túng quẩn, cầu xin Mạnh Vũ Nhiễm.
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn cô thật sâu, hai tròng mắt tăm tối càng thêm chăm chú, làm nũng nói: "Mộ Ngữ, anh chỉ nghĩ muốn cho em thoải mái, em giúp giúp anh!"
Nhan Mộ Ngữ bị nhu tình cùng làm nũng của anh chinh phục, không giãy dụa nữa, để yên cho anh tiếp tục động tác.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Mộ Ngữ đã có thể biết vuốt ve như thế nào mới làm cho anh thoải mái, sau đó lại căn cú vẻ mặt, thần sắc của anh, lực đạo trên tay dần dần mạnh hơn, động tác trở nên thuần thục cũng nhanh hơn.
Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ không ngừng, lửa nóng trong anh di chuyển đến tứ chi.
Nhìn lửa nóng cứng rắn như sắt ở trong tay nhỏ bé của cô giương nhanh múa vuốt, ở đỉnh còn hơi rung động, cô cơ hồ ngay cả cổ cũng đỏ lên, trong đáy lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn, nó (Rei: cái đó của a ý
Mạnh Vũ Nhiễm ở hoa huyệt của cô không ngừng khıêυ khí©h, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Biết mình làm cho Mạnh Vũ Nhiễm cảm thấy thoải mái, Nhan Mộ Ngữ rất tự hào, mà hoa viên tư mật cũng liên tiếp truyền đến cảm giác gãi ngứa mềm yếu, cô theo bản năng cọ cọ thân thể, nghí muốn giảm bớt cổ xúc động này.
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn ra khát vọng của cô, hai tay tạm ngừng vuốt ve trên người cô, gắt gao hôn lên môi anh đào, lưỡi dài linh hoạt quyến rũ phấn lươci của nàng cùng nhảy múa. Lửa nóng du͙© vọиɠ nhanh chóng chiếm lĩnh lý trí cô, làm cho cô như bị lạc vào chốn thần thiên, tay nhỏ bé bất giác ngừng lại động tác.
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn thấy sương mù trong mắt của cô, biết đây là cơ hội tốt nhất, càng dùng sức xâm nhập vào trong miệng cô, sau đó xoay người một cái, đặt cô ở dưới thân, động một cái liền đem lửa nóng cực đại để ở cửa hoa huyệt cô, không báo trước mà "vèo" một cái vọt thẳng vào. (Rei: rồi xong -_-)
Nhan Mộ Ngữ còn đang chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, trong nháy mắt, một cỗ đau đớn kịch liệt chiếm cứ ngọt ngào của cô.
"A....." Nhan Mộ thét lên một tiếng chói tai.
Mạnh Vũ Nhiễm vẫn cường ngạnh đem lửa nóng cực dại thẳng tiến vào hoa huyệt nhu nhược của cô, không để ý đến thống khổ của cô, vật nam tính chen chúc vào nơi sâu nhất.....
"Đau, đau quá....." Nhan Mộ Ngữ bị đau đến phát khóc, nước mắt trong suốt không ngừng hảy xuống.
"Mộ Ngữ..... Nhẫn nại một chút nữa..... Lập tức sẽ không đau đớn....."
Mạnh Vũ Nhiễm hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, miệng không ngừng phát ra lời an ủi.
Anh đương nhiên hiểu được nỗi thống khổ bây giờ của cô. Nhưng mà hoa huyệt ấm áp như thế, nhỏ hẹp như thế, chặt chẽ hút lấy lửa nóng của anh, kɧoáı ©ảʍ như muốn nhấn chìm, như muốn đốt cháy người anh, không, không thể lui lại, chỉ có thể theo bản năng, không để ý đến Nhan Mộ Ngữ đang khóc, tiếp tục đem lửa nóng cực đại thẳng tiến vào trong u cốc.....
"Không cần..... Đau quá...... Miệng của anh a..... Anh gạt người!" Nhan Mộ Ngữ thống khổ, nước mắt theo luật động của anh chảy xuống, làm ướt cả má cô.
"Đừng khóc......" Mạnh Vũ Nhiễm yêu thương hôn lên nước mắt của cô, ôm thân thể cô ngồi dậy, làm cho cô tựa vào trong l*иg ngực anh.
Chỗ tư mật của hai người vì động tác ngồi dậy của anh và sức nặng thân thể của Nhan Mộ Ngữ mà càng thêm chặt chẽ, cũng làm cho lửa nóng c có thể đi vào sâu hơn trong hoa huyệt của cô.
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"A..... Đau....." Dần dần, cô theo bản năng muốn né tránh đau đớn, thân thể tự nhiên ngửa về phía sau, tiếp nhận anh, đi theo luật động thẳng tiến của anh.
"A..... A...... Nóng quá....." (Rei: *chấm máu ý nhầm chấm mồ hôi* e cũng sắp chết rồi đây chị ơii ).
Lửa nóng thật lớn nhịp nhàng tiến vào, hoàn toàn xâm nhập vào trong cơ thể mềm mại của cô, xuân thủy ướŧ áŧ khlafm cho mỗi lần anh ra vào đều rất dễ dàng. Hoa huyệt vẫn gắt gao bao trùm lửa nóng nam tính, vừa giống như kháng cự "nó", vừa giống như nghênh đón hùa theo nó.
"Mộ Ngữ, ở bên trong em nóng quá, rất chặt....." Mạnh Vũ Nhiễm cúi người, ở bên tai Nhan Mộ Ngữ tán thưởng, cái tay còn lại thô lỗ vuốt ve tiêu nhũ tuyết trắng của cô, theo luật động mãnh liệt ở hạ thân mà điên cuồng vuốt ve, mềm mại của cô cơ hồ muốn biến dạng.
Mạnh Vũ Nhiễm không ngừng ra vào hoa huyệt mềm mại của cô, mỗi lần lửa nóng cực đại kịch liệt va chạm lại chảy ra càng nhiều chất lỏng ướŧ áŧ, tiêu nhũ trước ngực cũng chậm rãi đứng thẳng lên.
Sau khi trải qua đủ loại thống khổ, tiếp đến là đủ loại kɧoáı ©ảʍ, Nhan Mộ Ngữ muốn ngất đi rồi, không thể tin lý trí của cô có thể bị che mắt, chỉ có thể theo luật động của Mạnh Vũ Nhiễm mà di chuyển.
"Không..... Vũ Nhiễm..... Chậm một chút....." Hoa huyệt yếu ớt liên tục thừa nhận sự kịch liệt tấn công, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy hoa huyệt nhỏ hẹp của cô bị lửa nóng làm cho căng trướng tràn đày, cũng có thể nói là sưng lên, cô không khỏi sợ hãi mà khóc lên.
"A..... Chậm một chút....." Đang khóc thút thít, Nhan Mộ Ngữ không tự chủ phát ra tia gợi cảm yêu kiều mê người, làm cho lửa nóng của Mạnh Vũ Nhiễm càng thêm trướng đại, anh hoàn toàn không nghĩ tới, vị "tài nữ" không thú vị này ở trông ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© thế nhưng trở nên kiều diễm mê người, cơ hồ làm cho anh không nắm bắt được.
Hoa huyệt ẩm ướt vẫn bao chặt lấy lửa nóng của anh, anh không khỏi hít vào mấy ngụm khí lạnh, cỗ cỗ kɧoáı ©ảʍ theo đó trào ra, khuếch tán đến tứ chi, anh rốt cục nhịn không được, giống như là nổi điên, hung hăng va chạm mỗi một chỗ trong địa phương thần bí của cô.
"A...... Không...... Nóng quá......" Hoa huyệt của Nhan Mộ Ngữ vì tốc độ như phát cuồng của người nào đó mà bành trướng, cô chỉ có thể nhắm mặt lại, vừa thống khổ vừa sung sướиɠ thừa nhận va chạm mãnh liệt, vô lực. tùy ý lửa nóng của người nào đó ở trong hoa huyệt của cô bừa bãi tàn sát.
"Mộ Ngữ, em thật sự rất chặt!" Mạnh Vũ Nhiễm tiến lên, không ngừng cắm sâu vào hoa huyệt nóng ẩm đang bao trùm lửa nóng của anh đến mất hồn, cũng thưởng thức bộ dáng kiều diễm khi bị du͙© vọиɠ chinh phục của cô.
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Hoa huyệt của cô chặt như thế, ẩm ướt ấm áp như thế, lửa nóng của anh mỗi lần xâm nhập đều bị nó gắt gao hút lấy, kɧoáı ©ảʍ giống như thủy triều đánh úp anh, anh thật sự yêu chết hoa huyệt của cô, mà cô thì vô lưvj kháng cự, bày ra bộ dáng "tùy ý anh".
"A..... Nóng quá....." Theo sự tiến lên mãnh liệt của Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ phát ra từng tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
Mà thanh âm rêи ɾỉ cứ như thuốc kí©h thí©ɧ Mạnh Vũ Nhiễm chinh phục du͙© vọиɠ, anh như một dã thú cầu hoan, không biết mỏi mệt, miệt mài xâm nhập hoa huyệt của Nhan Mộ Ngữ.
"A..... Ưʍ....." Đột nhiên, than âm rêи ɾỉ cao vυ"t bật ra, nghe cứ mang theo tầng tầng lớp lớp khoát hoạt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho đầu óc cô choáng vàng, toàn thân run rẩy giống như bị điện giật.
Mạnh Vũ Nhiễm đắc ý cười, biết lửa nóng của mình đánh trúng chỗ mẫn cảm nhất trogn hoa huyệt của cô, đè lại hông của cô, mãnh liệt tấn công vào chỗ mẫn cảm, làm cho cô ở dưới thân anh không ngừng thét chói tai, thần trí điên cuồng.
"A..... Vũ Nhiễm..... Ừ....." NHan Mộ Ngữ bị loại kɧoáı ©ảʍ này kí©h thí©ɧ, không ngừng lắc đầu, miệng phát ra một tiếng lại một tiếng rêи ɾỉ.
"Mộ Ngữ, nơi này thoải mái sao?" Mạnh Vũ Nhiễm cố ý thả chậm lại động tác, lửa nóng của anh chạm mạnh vào điểm mẫn cảm, sau đó ở cửa huyệt không ngừng vòng vòng ma sát, vừa trêu đùa, lại giống như công kích.
Thân thể Nhan Mộ Ngữ ngây ngô, bị loại khıêυ khí©h này cơ hồ không thể phát ra thanh âm nữa, chỉ có thể bất lực lắc lư thân mình.
"Cảm thấy không thoải mái sao?" Mạnh Vũ Nhiễm ác liệt hỏi, theo lời nói, anh kịch liệt thẳng tiến vào hoa huyệt của Nhan Mộ Ngữ.
"Em..... Cảm thấy...... Nóng quá...... Thật sự nóng quá......" Nhan Mộ Ngữ cảm thấy toàn thân như là bị thiêu cháy, đôi thủy mâu không nhịn được hướng Mạnh Vũ Nhiễm cầu cứu, thân thể lửa nóng làm cho cô khát cầu nhiệt độ cơ thể mát lạnh của anh, cô không tự chủ cọ cọ vào thân thể Mạnh Vũ Nhiễm (Rei: không phải Rei nghĩ lung tung a, nhưng sao thấy đoạn này cứ giống như chị cắn phải xuân dược ý -_-)
"Nóng quá...... Vũ Nhiễm..... Nóng quá....." Nhan Mộ Ngữ híp mắt, vô thức vươn cái lưỡi thơm tho liếʍ liếʍ môi anh đào của mình, thân thể tùy ý vặo vẹo, tuyết trằng mềm mại trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo thần sắc mê loạn.
"Em đây là đang dụ dỗ anh sao?" Mạnh Vũ Nhiễm nhìn cảnh sắc kiều diễm trước mắt, dục hỏa không khỏi cháy mạnh, nâng lên hai chân của cô, vòng ngang hông anh, sau đó, thẳng tiến mãnh liệt hơn.....
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"A...... Nóng quá..... Chậm một chút......" Mỗi một lần va chạm, kɧoáı ©ảʍ y như rằng sẽ hướng hoa huyệt non nớt của cô mà vọt tới, sau đó là chạy khắp toàn thân, cô muốn nhiều hơn, theo bản năng, cô nâng đùi lên, kẹp chặt eo, phối hợp với anh, theo lối nguyên thủy nhất mà luật động, hoa huyệt ướŧ áŧ nở rộ......
"Vũ Nhiễm..... Ừ....." Nhan Mộ Ngữ bị đánh tới điểm mẫn cảm trong hoa huyệt, cô liền không khắc chế được rêи ɾỉ, lửa nóng cực đại đánh vào, hoa huyệt tiết ra càng nhiều mật nước, làm cho động tác ra vào của anh càng sâu, khó có thể hình dung kɧoáı ©ảʍ của cô bây giờ, cô thật sự đã bị hãm sâu vào tìиɧ ɖu͙© rồi!
"Mộ Ngữ, thích anh đối với em như vậy sao?" Mạnh Vũ Nhiễm lại một lần nữa thật mạnh đánh vào hoa huyệt của cô, hô hấp dồn dập, hỏi.
"Ừm..... Em....." NHan Mộ Ngữ đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, chân thật đáp lại Mạnh Vũ Nhiễm va chạm, kịch liệt luật động, cũng làm cho thần trí cô tan rã, trong mắt một mảnh mê ly.
Thanh âm sung sướиɠ rêи ɾỉ của Nhan Mộ Ngữ vẫn rên lên, còn Mạnh Vũ Nhiễm vẫn nỗ lực ra vào, trong cơ thể tồn trữ quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, hai người đồng thời lên đến đỉnh cao nhất của tìиɧ ɖu͙©, trong một tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, đạt tới cao trào.....
Sau đó, hai người cùng nhau tê liệt ngã xuống giường mềm mại, nằm song song nhua, trong lòng rơi vào mộng đẹp thâm trầm.....