Chương 1: Chương 7.2
Buổi tối, tổng giám đốc lựa chọn Nhật Thức Liêu Lí Ốc để ăn mừng, không phải vì đó là nhà hàng nổi tiếng, mà là vì nghe nói rượu ở đây được chính tay ông chủ làm ra, vừa thuần khiết lại vừa ngon.
Nhan Mộ Ngữ trong lần này cũng xem như là một công thần (Rei: người có công lớn ấy m.n) nên không thể không cùng tổng giám đốc tiếp rượu. Cho dù là "thanh rượu" (Rei: chỗ này Rei chả biết để thế nào, lúc đầu định để "rượu sạch" nhưng đọc lại thấy nó kì kì >"<), độ cồn không cao, nhưng sau không biết bao nhiêu ly, Nhan Mộ Ngữ còn chưa tới mức say không biết gì, nhưng chắc chắn là đã say.
Nhìn chung, trong Lễ Chúc Mừng này, mọi người ai cũng đều uống không ít, ngoại trừ Mạnh Vũ Nhiễm vì lo lắng cho Nhan Mộ Ngữ nên uống không nhiều, vả lại, nếu có uống, đối với anh đó chỉ như là nước lã.
Nhìn đến Nhan Mộ Ngữ mặt đỏ bừng, miệng bay ra toàn mùi rượu, bộ dáng xiêu vẹo, Mạnh Vũ Nhiễm lo lắng, liền đưa cô về nhà mình (Rei: ế, khúc này có cái gì sai sai ý nhở
Mạnh Vũ Nhiễm một tay đỡ Nhan Mộ Ngữ đang tựa trên bả vai anh ngây ngô cười, một tay lấy chìa khóa.
Mở cửa ra, Mạnh Vũ Nhiễm đỡ cô một đường đi thẳng vào phòng khách, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mới cởϊ áσ khoác để sang một bên.
Vừa ngồi xuống, Nhan Mộ Ngữ bắt đầu không an phận đứng lên, đập đập vào ghế sô pha, kêu la: "Tôi muốn uống rượu, tôi còn muốn uống, tôi còn muốn....."
Mạnh Vũ Nhiễm đau đầu nhìn Nhan Mộ Ngữ đang say khướt, dịu dàng nói: "Ngày mai uống được không? Hiện tại không có rượu."
"Gạt người..... anh là đại lừa gạt!" Nhan Mộ Ngữ mở to hai mắt, nhìn Mạnh Vũ Nhiễm gần ngay trước mắt, lấy tay chỉ chỉ vào trán anh, trịnh trọng mà kiên quyết nói rõ: "Mạnh Vũ Nhiễm, anh là đại lừa gạt, anh chắc chắn lại đang lừa gạt tôi!" Vừa nói vừa cầm lấy cái nệm trong tay, ném lên đầu Mạnh Vũ Nhiễm.
Ném một hồi, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy đầu thật choàng váng, Mạnh Vũ Nhiễm trước mắt như thế nào đột nhiên biến thành ba người?
"Đáng ghét, anh không chỉ gạt tôi, còn biến thành ba người gạt tôi." Nhan Mộ Ngữ phẫn khí kêu la.
Mạnh Vũ Nhiễm vỗ vỗ cái trán, xoay người đi vào phóng bếp, định chuẩn bị cho Nhan Mộ Ngữ một ly trà giải rượu.
Đột nhiên, mội đôi tay nhỏ bé mềm mại từ phía sau ôm lấy anh, ngăn cản không cho anh đi.
"Đại lừa gạt, không được đi!" Nhan Mộ Ngữ thần trí không rõ, nhìn thấy "đại lừa gạt" đứng lên muốn đi, theo bản năng ngăn cản anh.
Hai tay lung tung vuốt ve ôm vào trong ngực, thân thể hư nhuyễn làm cho cô không tự chủ càng gần sát cái lưng cường tráng của Mạnh Vũ Nhiễm hơn.
Mội đôi tay mềm mại nhỏ bé ở trên l*иg ngực anh vuốt ve qua lại, phía sau là thân hình phụ nữ ngọt ngào kiều nhuyễn mà anh yêu mến, mũi tràn ngập mùi thiên nhiên tươi mát từ cơ thể Nhan Mộ Ngữ. Mạnh Vũ Nhiễm mãnh liệt hít khí, khắc chế du͙© vọиɠ từ dưới bụng dấy lên.
"Đây là cái gì, như thế nào vừa thô sáp lại vừa mềm mềm?" Nhan Mộ Ngữ theo bản năng cách một lớp vải vuốt ve l*иg ngực Mạnh Vũ Nhiễm, nhẹ nhàng mà mờ ám, cảm thán nói nhỏ.
Mạnh Vũ Nhiễm lại hít vào một hơi, bắt lấy hai tay nhỏ bé đang làm loạn ở trên l*иg ngực anh, xoay người, dịu dàng nói: "Anh không đi, chúng ta đến sô pha ngồi nhé."
"Buông ra, em muốn sờ cái vừa thô sáp vừa mềm mềm đó, buông tay!" Lượng cồn trong cơ thể làm Nhan Mộ Ngữ mất đi lý trí, giờ phút này thiêu đốt cô là lòng hiếu kì cùng du͙© vọиɠ.
Cô tức giận vùng ra khỏi tay Mạnh Vũ Nhiễm, khơi lên thủy mâu mê ly, nghiêm trang tuyên bố.
Hai tay trắng khiết lại nhỏ khéo, ngay lúc Mạnh Vũ Nhiễm không để ý, hai tay tùy ý vuốt ve làm cho cơ bắp người nào đó nổi lên không ít, chúng còn tò mò chỉ chỉ trên người anh, chủ nhân chúng lại cúi đầu nỉ non: "Như thế nào chốc lát lại mềm, chốc lát lại cứng rắn, còn có thể nhích tới nhích lui nha?" (Rei: *vuốt mặt* Mộ Ngữ a, chị cũng quá vô sỉ rồi -_-)
Mạnh Vũ Nhiễm bị hai tay nhỏ bé vuốt ve, còn có hơi thở như mật ngọt của cô, chậm rãi gợi lên du͙© vọиɠ tận đáy lòng của anh. Mạnh Vũ Nhiễm vội vàng cùng du͙© vọиɠ chính mình giao chiến, căn bản là vô lực chống cự sự xâm nhập của cô, thậm chí còn phát ra mấy tiếng thở dốc.
Anh cố gắng khắc chế dục hỏa đốt người, trong lòng rõ ràng biết, giờ phút này thần trí Nhan Mộ Ngữ căn bản không minh mẫn
Nhưng mà, cái đầu của cô lại cố gắng dán vào trên ngực của anh, làm anh hoàn toàn hỏng mất.
Cái trán Nhan Mộ Ngữ để trên l*иg ngực rắn chắc của anh, Mạnh Vũ Nhiễm thở dốc, cô vươn đầu lưỡi màu hồng, đầu tiên là nếm thử một chút bộ ngực của anh, phát hiện nơi đó ngoài ý muốn rất ngon miệng, cô nhắm lại hai tròng mắt, cái lưỡi anh đào chuyên tâm ở bộ ngực của anh liếʍ liếʍ.....
"Đừng....." Mạnh Vũ Nhiễm không thể khống chế, từ trong miệng phun ra mấy tiếng thở dốc.
Nhịn không được Nhan Mộ Ngữ cứ mãi khıêυ khí©h, Mạnh Vũ Nhiễm ôm chặt cô, bàn tay to sờ đến hai gò má, nâng mặt của cô lên, nhiệt liệt hôn cánh môi non mềm của cô.
Gắn bó giao triền, Mạnh Vũ Nhiễm một lần lại một lần không cách nào cự tuyệt đôi môi anh đào của cô, hút hút cánh hoa, chơi đùa cùng cái lưỡi thơm tho..... Anh không biết thỏa mãn hút lấy hương vị ngọt ngào từ trong miệng cô, vô hưu vô chỉ.....
Ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© làm cho nhiệt độ cơ thể của Mạnh Vũ Nhiễm cấp tốc lên cao, một tay anh bắt đầu từ sau cổ và trên vai cô vuốt ve qua lại, một tay khác thuận thế trượt xuống, bao lại tiêu nhũ mượt mà tuyết trắng, cách lớp quần áo nhiệt tình vuốt ve.
"A..... Em còn muốn....." Nhan Mộ Ngữ bất lực cong nửa người lên, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© xa lạ làm cho cô hoàn toàn bị hấp dẫn.
Mạnh Vũ Nhiễm rất nhanh đã cởi ra áo ngoài của Nhan Mộ Ngữ, nhìn thấy tiêu nhũ ở dưới lớp nội y mày hồng kia, anh mê muội đưa mặt đến gần, không ngừng ngửi mùi thơm sâu kín tản mát từ cơ thể của cô.
"Em thật đẹp!" Mạnh Vũ Nhiễm tán thưởng, bàn tay to nhịn không được từ ngoài áσ ɭóŧ thăm dò vào, bao lại tiêu nhũ trong đó, dùng sức vuốt ve, nhìn một mảnh tuyết trắng mượt mà ở trong tay, anh lại một lần nữa nhịn không được tán dương: "Mộ Ngữ, em thật đẹp....."
Nhan Mộ Ngữ mở to thủy mâu mê ly, si ngốc cười, hai tay Mạnh Vũ Nhiễm tùy ý ở trước ngực cô làm loạn, càng lúc hơi thở nam tính camh dày đặc phun lên da thịt lõ lồ của cô, khiến cô không nhịn được tinh tế rên lên.
Mạnh Vũ Nhiễm vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ tiêu nhũ tuyết trắng của cô, không chutst khách khí ở trên người Nhan Mộ Ngữ thưởng thức ngọt ngào.
Vừa hôn, anh vừa cởi ra nội y của cô, hơi thở Mạnh Vũ Nhiễm lại lần nữa dồn dập.
Anh vươn hai tay dùng sức cầm lấy hai gò bồng tròn, thô lỗ xoa nắn làm Nhan Mộ Ngữ không tự giác rêи ɾỉ, khiến thân thể cô tự nhiên lắc lư theo.
Bàn tay to của Mạnh Vũ Nhiễm bao trùm bầu ngực no đủ của cô, không ngừng đè ép tới, cả thế giới như lau động theo hai đóa bội lôi. Lúc này, chúng hấp dẫn tầm mắt của anh, anh dùng ngón nhẹ gãy nụ hoa màu đỏ kia, sau đó đỡ lấy chúng nâng cao lên, hai luồng mượt mà no đủ cứ như vậy mềm mại xinh đẹp hiện ra trước mắt anh.
Nhan Mộ Ngữ mở to đôi mắt vô tội, toàn thân mềm yếu nằm ở trong ngực của anh, hai tay vẫn không an phận ở trên l*иg ngực anh trêu chọc.
Nhìn thấy biểu tình vừa hồn nhiên ngây thơ, vừa gợi cảm mê hoặc người của ai đó, Mạnh Vũ Nhiễm cảm thấy bụng dưới sưng tấy, cúi đầu, tinh tế hôn môi anh đào của cô: "Mộ Ngữ, tiểu yêu tinh này."
Nhéo hai khỏa đỏ sẫm của cô, Mạnh Vũ Nhiễm có ý xấu lại nhéo thêm mấy lần khıêυ khí©h, đầu tiên là ngón cái để ở tâm đỉnh, kí©h thí©ɧ chỗ mẫn cảm nhất của cô, lại cúi đầu ngậm một quả trong đó, sau đó bắt đầu cong tình hút liếʍ
Bội lôi được đầu lưỡi ấm áp của anh bao quanh, Nhan Mộ Ngữ cảm thấy từng đợt đau đớn cùng ngứa ngáy từ ngực truyền đến, thân thể vì đầu lưỡi xoay quanh mà chấn động, cô cảm giác được giữa hai chân mình dần dần trở nên ẩm ướt.
Bàn tay to của Mạnh Vũ Nhiễm chậm rãi đi xuống, cách qυầи ɭóŧ đi tới hoa huyệt thần bí.
Mạnh Vũ Nhiễm khép lại tay phải, ngón trỏ cùng ngón giữa ở qυầи ɭóŧ đã sớm ướt đẫm của Nhan Mộ Ngữ khẽ gãy.
Ngón cái của anh tìm được chỗ lõm xuống giữa hai mảnh hoa, không ngại ngần liền xâm nhập vào.
"A..... Rất ngứa..... A.....: Nơi nữ tính tối mật cách qυầи ɭóŧ bị anh vô tình vỗ về chơi đùa, Nhan Mộ Ngữ không tự giác phát ta một tiếng kêu yêu kiều, vòng eo khó nhịn mà vặn vẹo, bắp đùi thon dài theo bản năng muốn khép lại.
"Mộ Ngữ, em thật đáng yêu."
Mạnh Vũ Nhiễm dùng một chân ngắn cản cô khép đùi lại, cúi người ở trên da thịt trắng noãn của cô hạ xuống vài dấu hôn nóng ẩm ướt.
Hai tay lôi kéo, lấy đi vật che lấp cuối cùng trên người cô.
Tay anh ma sát mặt cỏ, nhiệt độ lòng bàn tay làm cho thân thể Nhan Mộ Ngữ không khỏi nóng lên.