Chương 16: Chương 8.1
Khi Mạnh Vũ Nhiễm tỉnh lại, phát hiện mình cùng Nhan Mộ Ngữ trần trụi cùng nhau nằm ở trên giường.
"Tỉnh rồi, vậy đứng lên đi." Nhan Mộ Ngữ lôi kéo chăn mỏng, mặt không chút thay đổi nói.
"Mộ Ngữ, ngày hôm qua chúng ta đã....." Mạnh Vũ Nhiễm ngồi dậy, muốn nói lại thôi.
"Giống như điều anh đang nghĩ." Nhan Mộ Ngữ bình tĩnh nói.
"Mộ Ngữ, em đáp ứng làm bạn gái của anh?" Mạnh Vũ Nhiễm vươn tay ôm lấy Nhan Mộ Ngữ bên cạnh anh, kinh hỉ cúi đầu hỏi.
"Không phải." Nhan Mộ Ngữ không cự tuyệt anh, nhưng giọng điệu kiên định trả lời.
"Mộ Ngữ, ý của em là sao?" Mạnh Vũ Nhiễm anh giận rồi nha, chuyện cũng đã như vậy , Nhan Mộ Ngữ còn cự tuyệt, cô là có ý gì, chẳng lẽ là mượn cơ hội tự mình trả thù?
"Ý của tôi là..." Nhan Mộ Ngữ rời khỏi ngực anh, tựa vào đầu giường, điều chỉnh một tư thế thoải mái, giọng điệu thản nhiên nói: "Chúng ta đều tịch mịch, ngẫu nhiên ở cùng một chỗ, nên giúp đỡ lẫn nhau thôi."
"Nhan Mộ Ngữ, em xem Mạnh Vũ Nhiễm anh thành cái loại đàn ông gì hả?" Mạnh Vũ Nhiễm giận dữ, người phụ nữ chết tiệt này, lại thản nhiên cho rằng anh với cô chỉ là tịch mịch, cần bạn giường? Mạnh Vũ Nhiễm anh nếu muốn tìm bạn giường, cầm hao tổn nhiều tâm tư đi theo đuổi như vậy sao?
"Tôi không xem anh thành loại đàn ông nào cả."
Đối mặt với lửa giận của Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ phá lệ bình tĩnh, không nóng không lạnh tiếp tục nói: "Tôi chỉ xem anh là Mạnh vũ Nhiễm." Một người cô không thể yêu.....
Cô mệt mỏi, không muốn tìm hiểu chuyện đã qua, cũng không muốn biết anh có thật lòng theo đuổi cô hay không.
Cô vẫn như cũ quyến luyến sự quan tâm ấm áp của anh, ít nhất anh còn thật sự thích thân thể của cô, cứ giữ gìn quan hệ bạn giường như vậy là tốt nhất.
"Mộ Ngữ, em đừng đùa với anh!" Mạnh Vũ Nhiễm hít sâu một hơi, đè nén tức giận từ đáy lòng xuống, cố gằng bình tĩnh nói: "Anh tuyệt đối không chấp nhận kết quả như thế, em, chỉ có hai lựa chọn? Một, bây giờ lập tức đáp ứng làm bạn gái anh. Hai, về sau đáp ứng làm bạn gái anh!" (Rei: Anh trai à, hai cái đó có cái gì khác nhau sao -,-)
Nhan Mộ Ngữ đứng dậy, khoác áo vào, đi dép lê, xoay người đứng đối diện Mạnh Vũ Nhiễm, lạnh lùng nói: "Tôi cự tuyệt!"
"Nhan Mộ Ngữ!" Tức giận bị kí©h thí©ɧ tăng vọt, Mạnh Vũ Nhiễm cười lạnh một tiếng: "Nhan Mộ Ngữ, đây là em tự tìm lấy."
Vừa dứt câu, Nhan Mộ Ngữ đang đứng thẳng bị cánh tay cường tráng của Mạnh Vũ Nhiễm kéo lên giường, hai cánh môi hung tợn dán lên môi anh đào của cô.
Có chứa chút trừng phạt, anh cường ngạnh bóp mở khớp hàm của cô, đầu lưỡi linh hoạt ở trong khoang miệng của cô tàn sát bừa bãi, không một chút cố kị.
Mỗi lần di chuyển đều mang theo tức giận, khuấy đảo thật mạnh, bắt buộc Nhan Mộ Ngữ đáp lại nụ hôn của anh, hôn cô, hôn đến không thở nỗi, cơ hồ muốn ngất đi.
Nhan Mộ Ngữ không phòng bị, bị kéo té ngã ở trên giường, Mạnh Vũ Nhiễm thô lỗ làm cho cô cảm thấy đau đớn, răng lưỡi va vào nhau.
Nhan Mộ Ngữ giãy dụa muốn né ra, lại bị hai cánh tay của Mạnh Vũ Nhiễm chặt chẽ cố định đầu, động cũng không thể động.
Mạnh Vũ Nhiễm dùng một tay cố định đầu Nhan Mộ Ngữ, trở mình, anh chặt chẽ áp chế cô dưới thân mình.
Sau đó, trong nháy mắt xé rách cái áo choàng ngủ cô vừa khoác vào, một tay chặt chẽ ôm lấy cô vào trong lòng, khiến cô nằm thằng dưới thân anh. Mà ở đó, một thân thể mềm mại, mảnh mai lộ ra ngoài.
Mạnh vũ Nhiễm đem hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, cầm lấy sợi dây lưng trên tủ đầu giường, ý muốn trói chặt hai tay cô lại.....
"Mạnh Vũ Nhiễm, anh làm gì đó, buông ra mau.....!" Nhan Mộ Ngữ nhìn thấy sợi dây lưng trên tay Mạnh Vũ Nhiễm, ra sức giãy dụa.
Cô tuyệt không muốn bị trói chặt, có trời biết Mạnh Vũ Nhiễm muốn làm cái gì, cô vặn vẹo eo nhỏ, hai chân đá loạn, hết sức giãy dụa kháng cự.
Mạnh Vũ Nhiễm lại dùng thân thể áo chế Nhan Mộ Ngữ, sức nặng làm Nhan Mộ Ngữ giãy dụa khó hơn, không gian càng ngày càng nhỏ. Đồng thời, hai tay anh rất nhanh dùng dây lưng trói chặt hai tay Nhan Mộ Ngữ, trên mặt hiện lên nét bế tắc, cam đoan sẽ không buông lỏng.
"Buông, anh lập tức cởi trói ra cho tôi!" Nhan Mộ Ngữ bị trói chặt đến tức giận, khuôn mặt tinh xảo dâng lên chút đỏ ửng.
"Em muốn, anh liền cho em!" Mạnh Vũ Nhiễm lạnh lùng cười, một bàn tay thô lỗ cầm lấy tiêu nhũ đầy đặn, thật mạnh mà thong thả vuốt ve, đầu ngón tay ác ý xoay tròn đầu đỉnh, xoay đến nó cứng rắn đỏ sẫm.
Nhan Mộ Ngữ cảm thấy trước ngực xôn xao, từng trận đau đớn theo đó mà truyền đến, bội lôi trong nháy mắt thắt chặt, tiêu nhũ đỏ đỏ như quả mâm xôi. (Rei: gϊếŧ đi, gϊếŧ Rei đi này TvT)
Mạnh Vũ Nhiễm dùng đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy tiêu nhũ như che chở trân phẩm thượng đẳng nhất, nhẹ nhàng mà chậm chạp vuốt ve, ngọn lửa chậm chờn bao lấy bội lôi mẫn cảm, kiên nhẫn mất dần....
Đầu lưỡi.... của anh.. nóng quá, nóng đến mức làm cho từng tế bào trong cô run rẩy, trong cơ thể Nhan Mộ Ngữ những cơn sóng nhiệt cứ cuồn cuộn lên, cong thân thể, cô khắc chế tiếng ngâm sung sướиɠ nơi cổ họng.
--Sau đó dùng răng nanh cắn khẽ vào bội lôi, nhẹ nhàng nhây, lại nhẹ nhàng ma sát, anh khơi mào tầng tằng kɧoáı ©ảʍ tê dại trong cô. Anh tàn nhẫn đem bội lôi từ từ kéo dài đến cực độ, sau đó lại bất ngờ nhả ra, làm cho nó thuận thế bật lại, mỗi lần bật lại, đều làm cho cả người Nhan Mộ Ngữ run lên, cô cắn chặt môi dưới, đè nén, lại đè nén.....
Một tay khác, Mạnh Vũ Nhiễm cẩn thận lướt lên da thịt lung linh, theo đường cong của cô mà tìm tới hoa huyệt, anh dễ dàng vạch ra tầng tầng lớp cỏ, cầm lấy viên hạch nhỏ ẩn sâu trong hoa huyệt, thật mạnh dùng ngón tay nhấn vào.....
Nơi mềm mại tư mật bất ngờ bị đυ.ng chạm, đau đớn cũng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từng trận từng trận ập đến, Nhan Mộ Ngữ oán hận mặc kệ người nào đó đang ở trên người cô muốn làm gì thì làm. Cô quật cường quay đầu, cuồng loạn vặn vẹo eo nhỏ, dùng nghị lực nuốt những tiếng rêи ɾỉ vào cổ họng. Ngón tay giữa của anh theo hướng mặt cỏ, thô lỗ mà thẳng tắp nhắm ngay hoa huyệt đám vào, ngón tay ở nơi nhỏ hẹp ẩm ướt không ngừng khuấy đảo, như là không đủ, anh lại đưa thêm một ngón nữa, hay ngón tay ở trong cơ thể của cô tùy ý khuấy đảo, nhục bích mềm lần dần dần đỏ ửng.
Ngón tay của anh va chạm, mang đến kɧoáı ©ảʍ hỗn loạn cùng đau đớn, Nhan Mộ Ngữ bị hai loại cảm giác bất đồng này dây dưa, vách tường mềm mại run rẩy co rút.
Ngón tay lại tùy tiện miết miết vài cái, lửa nóng cường ngạnh của Mạnh Vũ Nhiễm liền nhảy vào trong hoa huyệt của cô, dùng sức lại dùng sức, không ngừng nhắm thẳng vào nơi ẩm ướt, xuân thủy vì thế không ngừng chảy ra....
Tiến quân thần tốc, cho đến tận cùng.....
Mạnh Vũ Nhiễm không cho Nhan Mộ Ngữ cơ hội thở dốc, không ngừng gia tăng tốc độ.
Thật mạnh tiến vào, lại rút ra, một chút hơn một chút, lửa nóng cực đại bí mật mang theo lửa giận của Mạnh Vũ Nhiễm, không ngừng cường ngạnh mà va chạm nhục bích yếu ớt.....
Thô lỗ va chạm như vậy nhưng không hề mang lại một tia kɧoáı ©ảʍ, ngược lại khiến cô đau đớn khó chịu.
Dũng đạo ngậm chặt như không muốn cũng không thể thừa nhận lửa nóng cực đại, huống chi lại mãnh liệt va chạm như thế, Nhan Mộ Ngữ chỉ có thể điên cuồng mà đong đưa cái mông, ý muốn thoát khỏi lửa nóng của anh, đau đớn thật nhiều cũng thương tâm làm cho cô rốt cục khắc chế không được, đành phải phát cuồng mà thét chói tai.
"A.... Đau quá..... Chậm một chút....." (Rei: *câm nín-ing*). Nước mắt trong suốt trào ra khỏi hốc mắt, không tiếng động lại càng khiến người ta thương tâm.
Nhìn thấy Nhan Mộ Ngữ rơi lệ, tức giận của Mạnh Vũ Nhiễm bỗng nhiên biến đi, thay vào đó là đau lòng vô hạn, cô là một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy, lại có thể khóc đến như vậy.
Anh thả chậm tốc độ lửa nóng. dùng tốc độ bình thường ra vào cơ thể cô, cẩn thận quan sát phản ứng của cô, chờ cô thích ứng.
Mạnh Vũ Nhiễm nhẹ nhàng liếʍ khô nước mắt của cô, thương tiếc hôn lên hai má: "Thực xin lỗi, Mộ Ngữ, nghe em nói, anh thật sự giận điên lên, tha thứ anh."