Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chia Tay 3 Năm, Người Yêu Cũ Trở Thành Ảnh Đế

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Doanh thu phòng vé chỉ trong vài ngày đã vượt qua 700 triệu rồi.” Chu Lâm dựa vào ghế thong thả nói: “Hôm qua Tổng giám đốc Thời còn bảo đạo diễn Lý đúng là có vận may, vì dạo gần đây chẳng có phim nào cạnh tranh được.”

Trợ lý Lý Vi mang theo chai nước bước vào, nghe thấy vậy liền phản đối: “Phim của chúng ta đã rất nổi rồi mà, cư dân mạng cũng nói đây là một trong những tác phẩm lớn hiếm khi vừa có tính nghệ thuật vừa không hời hợt. Các yếu tố hành động và trình thám đều là điểm nhấn.”

Trợ lý mới vào làm, Mạch Mạch, cô ấy cười nhận lấy chai nước: “Chẳng trách sáng nay thấy anh Lý rửa mặt bằng nước lạnh, hoá ra là tối qua lại thức đêm để đọc bình luận phim, đúng là chuyên nghiệp.”

“Đây đã là tốt lắm rồi.” Lý Vi nói: “Tất cả đều là phản hồi tốt, không như mấy người theo thầy Tống, Tiểu Hoàng và nhóm của cô ấy còn mệt hơn. Họ không chỉ phải thức đêm đọc bình luận mà còn phải kiểm soát bình luận. Không ngủ không nghỉ, đó mới thật sự là tận tâm.”

Giữa lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, Chu Lâm thấy Tạ Yến Từ không nói gì, chỉ cúi đầu xem kịch bản, anh ấy tiến đến gõ bàn: “Hôm qua Tổng giám đốc Bàng có mời cậu làm đại diện thương hiệu, cậu thấy sao? Thực ra, sản phẩm của họ, đặc biệt là thực phẩm tiện lợi, rất phổ biến luôn được lòng người tiêu dùng. Hôm qua khi nói chuyện với vài phó tổng của công ty, mọi người đều nghĩ đây là một hợp đồng tốt, cậu có thể cân nhắc thử.”

“Sản phẩm của họ đúng là không tệ nhưng giá cả quá cao, phần lớn chi phí đều dành cho quảng cáo, trong khi việc nghiên cứu phát triển sản phẩm thì không theo kịp, vẫn nên từ chối thôi.”

Chu Lâm vỗ trán: “Tôi quên mất, nhà ngoại cậu có hai công ty chuyên về lĩnh vực này.”

Cũng chẳng lạ gì khi anh hiểu rõ như vậy.

Nói xong, Chu Lâm lại nhìn Tạ Yến Từ với vẻ ngạc nhiên: “Cậu ăn mặc bảnh bao thế này là định đi đâu đấy?”

Tạ Yến Từ đáp: “Đi gặp bạn học.”

Chu Lâm tròn xoe mắt: “Bạn học nào? Đại học hay cấp ba? Bạn nam hay bạn nữ?”

Tạ Yến Từ đứng dậy: “Tôi đi rồi về ngay, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Chu Lâm nhíu mày.

Thời gian trước hai người hợp tác rất ăn ý, dù là quay trong nước hay ngoài nước, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Điều đó khiến Chu Lâm nghĩ rằng Tạ Yến Từ là một người đáng tin cậy, điềm tĩnh, và có chí tiến thủ. Anh không phải là loại công tử bột khó dẫn dắt... Nhưng từ khi đến thành phố Lê, mọi chuyện dường như đã thay đổi.

Khi Tạ Yến Từ đến quán cà phê, Trần Tuần đã ký xong tài liệu và rời đi.

Quán cà phê này nằm gần các trường học ở trung tâm thành phố nên sau tám giờ rưỡi, số lượng giáo viên và học sinh bắt đầu đông dần.

Phải thừa nhậnTạ Yến Từ thật sự rất nổi bật. Dù đeo khẩu trang và đội mũ che khuất gương mặt nhưng ngay khi anh đẩy cửa bước vào, hầu như tất cả ánh mắt trong quán đều dừng lại trên người anh.

Sầm Tịch mỉm cười.

Người “tình cũ” này từng ký hợp đồng với cô, thật sự rất đẹp trai.

Nhắc mới nhớ, đường nét trên gương mặt Sầm Kiểu Kiểu cũng có nét giống anh, cô bé nhỏ tuổi nhưng vô cùng đáng yêu khiến ai nhìn cũng thấy phải thích.

Nghĩ đến con gái, trong lòng Sầm Tịch lại thêm vài phần thiện cảm với người trước mặt.

Tạ Yến Từ bước vào quán, ngồi xuống đối diện cô.

Ở quầy thu ngân không xa đó, chủ quán cảm thán với nhân viên: “Cô gái ngồi bàn số sáu này đúng là lợi hại, hẹn hẳn hai người trong vòng một giờ, lại toàn là những anh chàng đẹp trai và tài giỏi.”

Giọng của chủ quán không lớn nhưng vì nhạc trong quán rất nhẹ nhàng, xung quanh cũng yên tĩnh, nên lời nói này lọt vào tai Sầm Tịch rõ ràng từng chữ.

Câu nói này không chỉ Sầm Tịch nghe thấy mà Tạ Yến Từ, người đứng gần chủ quán hơn chắc chắn cũng nghe được.

Sầm Tịch: …

Rõ ràng người trước đó là vì công việc, còn người này chỉ là bạn học cũ ôn lại chuyện xưa, vậy mà sao trong mắt người khác, cô lại trở thành kiểu người không đứng đắn như thế chứ.

Sầm Tịch có chút ngượng ngùng liếc nhìn Tạ Yến Từ rồi vội chuyển chủ đề một cách gượng gạo: “Lần trước em đến rạp chiếu phim Hoa Hạ để xem phim nhưng buổi gặp mặt quá đông nên em không chen vào được.”

“Ừm, anh biết.”

“Nghe nói món mocha pha thủ công ở đây rất ngon, em gọi hai ly, cùng thử nhé.”

Tạ Yến Từ đáp nhẹ: “Được.”

Sầm Tịch nhìn Tạ Yến Từ bước vào quán mà vẫn che kín từ đầu đến chân, không khỏi bật cười: “Em không am hiểu lắm về giới giải trí của các anh, cũng không biết việc hẹn gặp ở nơi công cộng thế này có thích hợp không, liệu có ảnh hưởng gì không tốt không?”

Tạ Yến Từ hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, chậm rãi tháo khẩu trang ra, uống một ngụm đồ uống trên bàn: “Không sao đâu.”

Không biết có phải do chủ quán chỉnh điều hoà nhiệt độ thấp hơn hay không, Sầm Tịch cũng nhấp một ngụm đồ uống lạnh trên bàn, cảm giác đầu vốn đang đau âm ỉ giờ lại càng thêm choáng váng, thân thể từng cơn lạnh buốt .

Cô chống khuỷu tay lên mép bàn để định thần lại, bỗng một bàn tay lành lạnh đặt lên trán cô.

“Em bị sốt rồi?”

Sầm Tịch chống cằm suy nghĩ: “Có lẽ là do mấy ngày nay làm việc quá khuya, tối qua chưa sấy tóc mà lại ngủ nên bị cảm lạnh.”

Tạ Yến Từ cầm lấy áo khoác đứng dậy, giọng không cho phép từ chối: “Đi bệnh viện.”

Ghế ngồi trên xe của Tạ Yến Từ rất êm, nhạc cũng nhẹ nhàng, Sầm Tịch dựa vào lưng ghế mơ màng ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh lại, cô đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện, cô y tá trẻ đã chuẩn bị sẵn sàng và nhanh chóng truyền dịch cho cô.

Tạ Yến Từ lấy một chai nước điện giải: “Em tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?”

Không biết có phải do sốt hay không nhưng sau khi nghe câu đó, Sầm Tịch đột nhiên cảm thấy khát liền gật đầu.

Tạ Yến Từ cúi xuống mở nắp chai, đúng lúc đó điện thoại của Sầm Tịch reo lên.

Vì nằm trên giường không tiện nghe máy Sầm Tịch cô nhấn nghe rồi bật loa ngoài.

Giọng của bác cả lập tức vang lên rõ mồn một qua điện thoại.

“Tiểu Tịch, tài liệu cần đưa cho Tổng giám đốc Lư con đã ký chưa?”

Sầm Tịch trả lời: “Con ký rồi ạ.”

Bác của Sầm Tịch ừ một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Con cảm thấy Trần Tuần, Trần tổng ấy, là người thế nào?”

Sầm Tịch không hiểu lắm ý tứ của câu hỏi, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Nhìn có vẻ là một người trẻ tuổi chững chạc, anh ấy cũng là đàn anh đại học của con. Người do bác chọn, tất nhiên không có vấn đề gì.”

Bác của Sầm Tịch im lặng một lúc, sau đó tiếp tục hỏi: “Bác nghe Trần Tuần nói, cậu ấy còn là người mà cậu của con giới thiệu làm đối tượng xem mắt với con phải không?”

Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?

Sầm Tịch khó xử đáp: “Đúng vậy, chỉ là dạo này anh ấy bận rộn, con cũng đang lo việc chuẩn bị cho công ty nên không có thời gian gặp nhau. Hôm nay anh ấy nói ra thì con mới biết chuyện này.”

“Làm sao mà cậu ấy lại liên quan đến cậu của con nữa?” Giọng bác bỗng nhiên cao lên mấy phần: “Bác nghe mà cũng ngớ người ra, không tiện hỏi cậu ấy, con nói rõ xem là sao nào?”

Sầm Tịch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bố của anh ấy, chú Trần, trước đây là quản lý công ty của cậu, hiện tại là giám đốc chi nhánh phía nam thành phố, nên mới có chuyện giới thiệu này.”

“Rõ ràng là người bác chọn, sao lại liên quan đến họ nữa?” Bác không vui nói: “Còn giở trò đoạt trước một bước. Bác thấy cậu của con có ý đối nghịch với bác rồi. Con nói xem có khi nào ông ấy còn định kéo cậu ấy về phe mình không?”

“Chuyện đó chắc không đến mức vậy đâu.” Sầm Tịch cười nói: “Công ty của cậu và nhà chúng ta không liên quan gì đến nhau. Hơn nữa, bố của Trần Tuần là cựu nhân viên kỳ cựu của công ty cậu, nếu có ý định như vậy anh ấy đã sớm đi theo chú Trần vào công ty rồi chứ không đợi đến lúc này mới đến đầu quân cho công ty của chúng ta đâu.”

Sầm Tịch nói câu "nhà chúng ta" khiến bác của cô cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn, ông vui vẻ cười vài tiếng: “Được rồi, vậy con lo công việc đi khi nào rảnh thì về nhà ăn cơm.”

Nói xong ông liền cúp máy nhanh chóng .

Sắc mặt Tạ Yến Từ hơi cứng lại, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Vừa nãy... em đi xem mắt với Trần Tuần sao?”

Tạ Yến Từ chắc cũng đã nghe rõ những gì mà bác của cô nói, Sầm Tịch càng thấy mình khó giải thích rõ ràng nhưng vẫn thật thà kể lại với Tạ Yến Từ, thật ra cuộc gặp với Trần Tuần vừa rồi chỉ là vì công việc. Không ngờ đối phương lại trùng hợp chính là người mà cô chưa từng gặp mặt nhưng lại là đối tượng được sắp xếp để xem mắt.

Vừa là đàn anh, vừa là đồng nghiệp, lại còn là đối tượng xem mắt do trưởng bối giới thiệu? Tạ Yến Từ chỉ đáp lại nhàn nhạt một tiếng "ừ": “Quả thật rất trùng hợp.”

Nghe có vẻ như mối duyên này cũng chẳng hề cạn.

Ngay lúc đó, một người phụ nữ cao ráo mặc chiếc váy thêu hoa mẫu đơn tinh xảo bước vào, Tạ Yến Từ vừa thấy người đến liền cau mày: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Chu Vận mỉm cười nhìn con trai: “Mẹ đến lấy thuốc cho ông ngoại con, nghe Viện trưởng Tôn nói con cũng đang ở tầng hai mươi hai, mẹ còn tưởng con lại bị thương khi quay phim nên qua xem thế nào. Nhưng bây giờ nhìn thì có vẻ con không sao cả.”

Nói đến đây, Chu Vận quay đầu lại, thản nhiên nhìn Sầm Tịch đang nằm trên giường.

Đây là một cô gái có ngũ quan vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh thoát với nét đẹp hiền lành toát lên vẻ dịu dàng thanh tú, không kém gì những ngôi sao trẻ mới nổi trong giới mà bà quen biết.

Có lẽ vì sức khỏe không tốt nên sắc mặt của cô hơi nhợt nhạt, nhưng điều đó lại càng làm nổi bật đôi mắt to tròn, sáng ngời trông càng thêm nổi bật.

Đối diện với tình cảnh này, ngọn lửa tò mò bùng lên trong lòng Chu Vận khiến bà rất muốn hỏi thêm vài câu. Nhưng bao năm kinh nghiệm nuôi dạy con trai và linh cảm của một người mẹ mách bảo bà rằng, không khí lúc này có chút không ổn, không nên nán lại lâu.

Trong ánh mắt của Tạ Yến Từ hiện lên đầy vẻ quan tâm xen lẫn một chút cảm xúc nào đó, còn cô gái tuy đang ốm nhưng vẫn giữ vẻ bình thản... Có lẽ mối quan hệ này còn chưa rõ ràng hoặc chưa ổn định.

Để tránh tạo ra hiểu lầm hay gây phiền phức, Chu Vận nói với Tạ Yến Từ: “Mẹ về khu Cảnh Viên trước đây. Dạo này con bận việc bên ngoài không về nhà, ông ngoại con vẫn luôn nhớ con. Nếu có thời gian, con có thể đưa...”

Nói đến đây, Chu Vận quay đầu nhìn Sầm Tịch một cái, lựa lời rồi nói tiếp: “Bạn của con, về nhà chơi cùng cũng được.”

Nói xong bà bước ra ngoài rời khỏi phòng, dáng vẻ ung dung tự tại.

Nhìn theo bóng lưng của Chu Vận rời đi, Sầm Tịch thật lòng cảm thán: “Mẹ anh đẹp thật.”

Với nhan sắc như vậy thì không lạ gì khi bà sinh ra một người con trai có ngoại hình xuất chúng như vậy. Nghĩ đến đây, cô đoán chắc gen của bố mẹ anh cũng phải rất tốt.

Tuy nhiên, Sầm Tịch lại cảm thấy người phụ nữ này có gì đó quen thuộc, nhưng không thể nhớ rõ đã gặp ở đâu.

Tạ Yến Từ không nói gì, ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay cô đang cắm kim truyền dịch, hồi lâu vẫn chưa dời đi. Lúc này, một cô y tá trẻ bước vào, đưa cho hai người ngồi trong phòng VIP mỗi người một chiếc gối ôm, một chiếc màu đỏ và một chiếc màu hồng, có hình cáo hoạt hình, chính là hình ảnh cặp đôi hoạt hình từng thịnh hành khi họ còn đi học. Trong ánh sáng dịu dàng màu vàng ấm áp của chiếc đèn đầu giường, căn phòng bỗng chốc trở nên mập mờ hơn vài phần và có chút ngọt ngào.

Nghĩ đến ánh mắt đầy thăm dò của Chu Vận, Sầm Tịch bỗng thất thần nói: “Chắc bác gái đang chờ anh giới thiệu em.”

“Giới thiệu thế nào đây?” Tạ Yến Từ cười tự giễu: “Nói là bạn học? Là người yêu cũ? Hay phải nói rằng anh là bố của con em?”

Sầm Tịch và Tạ Yến Từ quen nhau từ mười năm trước, khi còn là học sinh.

Chỉ là khi ấy, hai người không quá thân thiết. Mặc dù anh là nam thần của trường, là nam sinh nổi bật nhất của trường cấp ba không thể phủ nhận nhưng cũng như hầu hết các học sinh khác của ngôi trường trọng điểm này, anh rất chăm chỉ học hành và không có hành động nào vượt quá giới hạn. Sầm Tịch khi đó với tư cách là lớp trưởng, chú ý nhiều hơn đến mấy cậu nam sinh cá biệt trong lớp.

Hai người chỉ thực sự thân thiết hơn sau khi tốt nghiệp và trong khoảng thời gian ở bên nhau ngoài chuyện ông của cô bị bệnh khiến cô luôn canh cánh trong lòng, còn lại không có điều gì khiến cô cảm thấy phiền lòng.

Trong nhận thức của cô, Tạ Yến Từ là người hiểu biết, đúng mực, khi ở bên rất thoải mái, làm người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân và chưa bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khiến cô khó xử. Gần như có thể nói, anh là người đàn ông hiểu chuyện nhất mà cô từng gặp từ trước đến nay.

Sầm Tịch ôm chiếc gối hình con cáo, quay đầu sang chỗ khác.

Tạ Yến Từ trước mắt khiến cô cảm thấy có chút xa lạ, hoàn toàn khác xa với người đàn ông trong ký ức của cô.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt hoàn mỹ của anh, so với ba năm trước càng thêm điển trai, chín chắn... Nhưng điều đó lại khiến cô bỗng dưng có cảm giác mọi thứ đã thay đổi, người đã không còn như xưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »