Chương 10: Trạch hy
“Will.”- Tiểu Di vừa đi vừa khóc, đứng trước nhà Will mà gọi.
“Tiểu Di, đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Di ôm chầm lấy Will khi nhìn thấy cậu xuất hiện từ sau cánh cửa. Phải đợi đến khi cô bé bình tâm lại, chỉ còn tiếng nấc nhẹ trong cuốn họng thì Will khẽ hỏi: “Ai đã làm cho Di phải khóc?”
Tiểu Di lắc đầu mạnh, sau đó níu lấy tay Will nói từng câu khó khăn trong tiếng nấc: “Cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình chứ, sẽ không bỏ đi giống như ba đã bỏ rơi mình và mẹ?”
Will đã hiểu vì sao Tiểu Di khóc, đưa bàn tay vuốt mái tóc đã thắt bím của cô mỉm cười: “ Tiểu Di ngốc, dù chuyện gì xảy ra thì mình sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu. Chẳng phải cậu sẽ là cô dâu của mình sao, tìm ở đâu một cô dâu xinh hơn Tiểu Di của mình chứ.”
Tiểu Di tỏ ra không tin tưởng đưa ngón út về phía cậu bạn liền nói: “Nghéo tay nhé, ai không giữ lời sẽ bị chó cắn.”
*********
Bầu trời trong xanh, căn biệt thự nằm trong khu nhà cao cấp ít người qua lại. Nơi này canh gác nghiêm ngặt không cho người lạ mặt ra vào, cũng chính vì vậy anh phải đưa cô ra khỏi nơi này để tránh phiền phức. Thứ anh cần đã tìm lại được, dứt ra khỏi bọn người không sạch sẽ này càng sớm càng tốt.
“Anh vẫn đợi tôi sao?” - Helen bước ra khỏi phòng khi đã rửa mặt và chuẩn bị chỉnh chu.
Anh quay đầu lại nhìn cô, gương mặt không son phấn, mái tóc được thắt bím hai bên quê mùa, dáng người cao khều cùng giọng nói khàn khàn đặc trưng. Trong một phút chốc nhìn thấy Helen, anh đã nhớ đến một người vô cùng đặc biệt.
“Tôi đưa cô về.” - Anh quay đầu đi về phía cửa.
“Tôi có thể tự về được.” - Cô đáp.
“Tuỳ.” - Anh nhúng vai, có bị bảo vệ bắt cũng không phải do anh.
Nói rồi anh lên xe mà phóng đi, nhìn bóng dáng của Helen trong gương thì trong lòng cảm giác tức giận, loại người như cô ta vì sao có thể giống Tiểu Di, anh là đang tức giận chính suy nghĩ của bản thân.
Cô càng bước đi trên con đường vắng lặng càng hối hận, con đường dài phía trước không biết đi lối nào để quay về nhà. Càng đi lại càng có cảm giác như lạc vào một mê cung bí ẩn, cho đến khi một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh bước đến nhìn cô với ánh mắt soi mói.
“Cô làm gì ở đây?”
“Tôi bị lạc, làm ơn chỉ tôi đường để ra đường chính.?”
“Cô cho tôi xem giấy tờ trước, cô là người làm ở nhà nào.?”
“Tôi… Tôi…” - Cô ấp úng.
“Không có giấy tờ sao, nhìn cô là tôi nghi ngờ rồi. Mau theo tôi đến sở cảnh sát, dám đột nhập vào khu này chỉ có mục đích trộm cắp thôi.”- Vừa nói người bảo vệ vừa kéo tay Helen.
“Không phải, tôi không phải trộm… Tôi là khách mời của một gia đình bên trong khu này… Khi ra về tôi bị lạc đường.”
Người bảo vệ nhìn Helen từ đầu đến chân, sau đó bật cười: “Cô nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao? Những người ở trong khu này toàn là người ở tầng lớp thượng lưu, loại người như cô có thể quen họ ư. Không nói nhiều nữa mau đi theo tôi.”
Cô nhất quyết không thể leo lên chiếc xe kia được, bị mang đến sở cảnh sát chính là đời cô xác định. Helen đang thầm chửi rủa tên đàn ông thói kia vì sao để mặc cô tại cái nơi chết tiệt này.
Một chiếc xe thể thao màu trắng thắng lại, bước xuống xe là một nam nhân ăn mặc sành điệu, đang nhìn về phía Helen và vị bảo vệ đang dằn co.
“Cậu Trạch.” - Tên bảo vệ vừa giữ tay cô vừa cuối đầu chào người trong chiếc xe trắng.
Trạch Hy nhíu mày nhìn Helen và tên bảo vệ thì lên tiếng: “Đối với phụ nữ, nên nhẹ tay một chút.”
“Cậu Trạch, cô ta lẻn vào khu Ô Di này với mục đích xấu, tôi phải giao cô ta cho cảnh sát.” - Tên bảo vệ nói lễ phép sau đó quay về phía Helen giận dữ: “ Cô còn chóng cự, tôi mạnh tay đừng trách.”
“Tôi không phải là kẻ trộm, tôi là bạn của tên William Harper, anh không tin có thể gọi cho hắn ta.”
“Ngài Harper làm sao có thể quen biết với cô, đừng nhiều lời.” - Tên bảo vệ mạnh tay hơn khiến cô không tài nào thoát được.
“Xem ra lời nói của Trạch Hy tôi không có chút ý nghĩa.” - Trạch Hy bước tới nắm chặt tay của tên bảo vệ, lực từ bàn tay anh ta khiến tên bảo vệ nhăn mặt buông Helen ra: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm về cô gái này, bất cứ mất mát nào cứ đến Trạch gia tìm tôi.”
Tên bảo vệ thấp cổ bé họng đâu dám cải lời đại thiếu gia nhà họ Trạch, chỉ biết cuối đầu để Trạch Hy mang Helen đi.
Thoát được tên bảo vệ Helen thở phào nhẹ nhõm, hiện tại đang ngồi trên xe Trạch Hy mới phát hiện người bên cạnh không quen không biết. Cô đưa mắt nhìn về phía Trạch Hy khẽ nói: “Cảm ơn đã giúp tôi.”
“Cô là bạn của tên ngoại quốc đó thật ư?
Cô lắc đầu: “Không thể gọi là bạn, nhưng quả thật hắn ta mang tôi đến rồi bỏ mặc tôi, thật là tên đáng ghét.”
“Cô tên là?”
“Tôi là Helen. Còn anh?”
“Tôi là Trạch Hy.”
“Thật ngại, nhưng anh Trạch, anh có thể đưa tôi ra đường chính hay không, tôi e ở nơi này sẽ bị bọn người khi nãy tóm một lần nữa. Vả lại, trên đời này rất hiếm người vô cùng tốt bụng như anh.” - Cô hết mức lấy lòng.
Trạch Hy hơi nhếch môi cười lái xe về hướng đường chính.
Không để cô xuống giữa đường, Trạch Hy đưa Helen về đến đầu hẻm khi xe hơi không thể chạy vào được nữa.
“Cảm ơn anh rất nhiều.” - Cô vùi mừng đáp, đến cuối cùng cũng thoát được cái nơi đầy nguy hiểm đó.
“Tạm biệt.” - Trạch Hy không nói nhiều, khẽ đưa tay chào tạm biệt.
“Nếu sau này anh cần giúp đỡ điều gì, tôi nhất định sẽ giúp anh..” - Cô vội nói, ân tình này cô nhất định phải trả.
Chiếc xe thể thao màu trắng lái vụt đi, trên gương mặt nam nhân kia nở một nụ cười nguy hiểm.
Helen bước vào bên trong ngôi nhà cũ kĩ, hôm nay bỗng dưng thấy kì lạ. Bọn trẻ đang được mặc nhũng bộ quần áo mới, chiếc nệm mới và những chiếc mền dày hơn.
“Chị Helen đã về rồi.” - Bọn trẻ reo lên.
“Những thứ này là thế nào, Trung ca đã về rồi sao?”
“Chưa ạ, đêm qua có hai chú đẹp trai đến nơi này, bảo bọn em tìm giúp họ một bức ảnh vô cùng quan trọng. Khi tìm được bức ảnh họ đã mua những thứ này, bọn em đã từ chối nhưng họ bỏ lại rồi ra về.”
Cô nhớ lại hai người đêm qua, thì ra là giang hồ hiền sao???
Đến trưa Trung ca quay về, bọn trẻ cũng đã ra ngoài hết. Cô ở phía sau phơi những bộ quần áo của bọn trẻ, Trung ca gọi cô lên nhà trên, gương mặt anh đầy tâm sự. Helen ngồi xuống ghế, đối diện Hành Trung.
“Anh gọi em?”
“Helen, đây là giấy tờ của em. Anh sẽ tìm cho em một công việc thích hợp. Em là một cô gái tốt, không thể để em ở bên ngoài cùng anh làm những việc nguy hiểm như vậy.” - Hành Trung đấy về phía cô giấy tờ.
Cô nhìn tấm thẻ trên bàn, ảnh của cô được gắn trong tấm thẻ: “Tống Nhã Di, tên thường gọi Helen, hai mươi tuổi.”
“Anh không nghĩ ra nên đặt em họ gì, nên lấy họ của anh, như vậy không sao chứ?”
“Trung ca, anh tốt với em như cậy, em không mang họ anh sẽ mang họ ai. Cả đời em sẽ là em gái tốt của anh.”
Hành Trung gật đầu: “Từ mai em đến quán của dì Nguyệt phụ giúp dì ấy trước, nếu tìm được việc tốt hơn anh sẽ đưa em qua.”
Cô gật đầu đồng ý, lời Trung ca nói cô nhất nhất nghe theo không bao giờ phải suy nghĩ thêm.
Nơi cô bắt đầu làm việc là một nhà hàng lớn, vì Trung ca có tiếng nên dì Nguyệt này đồng ý nhận cô. Cô được giao cho công việc lau dọn quán vì cô không biết viết rành chữ Trung.
Nhà hàng của dì Nguyệt khá đông khách ra vào, cô mới vào làm cũng có chút không quen nên tay chân còn luống cuống hay xảy ra sai sót. Dù vậy vì đây là công việc đàng hoàng đầu tiên của cô, cô nhất quyết cố gắng nhịn nhục khi bị la mắng hay bị bọn người kia ức hϊếp tất nhiên cô không dám kể cho Trung ca nghe, chỉ lo anh thêm lo lắng.
“Helen, mau tránh ra.” - Một giọng nói lớn vang lên.
Cô đang cặm cụi lau dọn thì bị tiếng gọi giật mình rơi cây chổi lau nhà xuống mặt đất, người phục vụ vấp phải chiếc chổi mà hất đổ món ăn trên tay về phía vị khách trước mặt. Cô kinh hãi nhìn bộ âu phục màu trắng bị đồ ăn dính bẩn.
“Có chuyện gì xảy ra?” - Dì Nguyệt từ bên trong đi ra, nhìn thấy cảnh tượng liền hốt hoảng.
“Do Helen, do cô ta làm rơi cây chổi khiến con bị vấp.” - Cô gái phục vụ sợ sệt.
“Lại là cô.” - Dì Nguyệt nhíu mày nhìn Helen đang cúi đầu sau đó đi về phía vị khách lựa lời: “Xin lỗi, xin lỗi, cô ta là người mới… Tôi sẽ đuổi cô ta ngay lập tức… Mong quý khách bỏ qua.”
“Làm sao bỏ qua được, các người biết bộ âu phục này của anh ấy bao nhiêu tiền không hả, cô ta có làm cả đời cũng không trả nỗi.” - cô gái ăn mặc sành điệu dùng khăn lau cho bạn trai mình giọng nói chua ngoa.
Tuy cô biết người phục vụ muốn đổ hết mọi chuyện cho cô hứng chịu nhưng cô vẫn im lặng, vì dù phân bua ra sao trước sau cũng bị dì Nguyệt đuổi. Helen không dám ngẩng mặt lên nhìn hai vị khách sang trọng chỉ cuối đầu khẽ nói: “Thành thật xin lỗi, là tôi không cẩn thận…”
“Cô là Helen?”.
Helen đưa mắt nhìn về vị khách bị đồ ăn dính bẩn liền nhận ra chính là Trạch Hy, không ngờ gặp lại anh ta trong trường hợp trớ trêu xấu hổ như vậy. Cái này có phải gọi là lấy oán báo ơn không?
“Là anh ư?” - Cô có chút ngạc nhiên.
“Hai người quen nhau sao?” - Cô gái đi bên cạnh Trạch Hy khoanh tay nhìn Helen bĩu môi: “Hy, không ngờ người như anh lại giao du với loại người này.”
Trạch Hy như không quan tâm lời cô gái bên cạnh, nhìn Helen khẽ cười: “Như lời bạn gái tôi nói, bộ âu phục này tôi vừa lấy từ Italy là lần đầu tiên mặc, bữa ăn hôm nay trừ vào lương cô nhé, Helen.”
“Hy, một bữa anh để đền bộ âu phục này, anh có biết tính toán không?”
Helen cảm động, Trạch Hy này cô chỉ gặp hai lần, hai lần anh ta đều rất tốt, tuy không biết rõ ràng con người ấy nhưng cô vô cùng biết ơn.
“Cảm ơn anh, Trạch Hy.” - Helen cúi đầu.
“Trạch Hy tôi lại không quen để người khác nhìn thấy bản thân mình không hào nhoáng, hôm nay không tiện ở lại, hy vọng bữa ăn này cô Helen sẽ khắc ghi, khi khác sẽ đến đòi lại.” -Trạch Hy mỉm cười nói, sau đó bỏ ra khỏi nhà hàng.
Trạch Hy nói vậy, dì Nguyệt cũng không thể đuổi Helen đi, cô ta có quen biết với đại thiếu gia nhà họ Trạch nổi tiếng ngang tàng hóng hách. Trước mặt cô ta lại tỏ ra lich thiệp tốt bụng. Đúng là không tầm thường. Chuyện như chưa từng có gì xảy ra, dì Nguyệt không nói đến nên người làm cũng không ai nhắc nữa. Chỉ có Helen luôn khắc ghi, ơn nghĩa là Trạch Hy đối với cô.
Một ngày mùa đông giá rét ở Thượng Hải, trời đổ tuyết bay lất phất ngoài hiên.năm nay thật kì lạ, tuyết lại rơi bất thường như vậy. Cô mặc chiếc áo ấm bên ngoài, nón len và găng tay đã sẵn trên người mà bắt đầu đến nhà hàng. Đi ngang qua sạp báo trước con hẻm, nhìn thấy bức ảnh to đùng của Will in trên mặt báo cùng một cô gái. Là tin anh ta chuẩn bị đính hôn, nhưng cô gái bên cạnh anh ta rất quen mặt.
Tiếng còi xe hơi vang lên, cô quay đầu nhìn về phía chiếc xe hơi màu trắng đang bấm còi inh ỏi. Đặt lại tờ báo lên sạp, cô nhìn về phía người đàn ông đi về phía mình.
“Anh Trạch, anh đến tìm tôi?”
“Hôm nay tuyết rơi, tôi bỗng dưng lại thèm món Trung, nhớ đến món nợ cô còn thiếu cố tình đến đòi nợ.” - Trạch Hy đặt hai tay trong túi quần, nhìn cô cười.
Cô nhìn Trạch Hy khẽ cười sau đó theo anh đến nhà hàng Lâm Nguyệt. Trạch Hy gọi một bàn ăn với rất nhiều món ăn, với đồng lương ít ỏi của một nhân viên tạp vụ khiến cô hơi méo mặt. Đồ ăn trong Lâm Nguyệt lại cực kì cao giá, lần này là tiêu tốn hơn hai tháng lương không đùa.
“Ăn thôi.” - Trạch Hy cầm đũa nhìn gương mặt của Helen bật cười.
“Tôi còn phải làm việc, anh ăn ngon miệng.” - Cô đáp.
“Tôi đã xin phép chủ nhà hàng cho cô nghĩ một giờ. Ngồi xuống nào.” - Trạch Hy nhìn về chiếc ghế đối diện: “Đến đây phải ăn một mình, tôi thà ở nhà ăn món do đầu bếp nấu tốt hơn.”
Không thể từ chối, Helen ngồi xuống đối diện Trạch Hy, anh ta xem ra khá galang và chu đáo, từng món ăn được anh múc vào chén cô. Vả lại còn vừa ăn vừa trò truyện không gây nhàm chán.
“Cảm ơn cô về bữa ăn, rất ngon.” - Trạch Hy bước ra khỏi nhà hàng với tâm trạng khá tốt.
“Là việc tôi phải làm, anh đã giúp tôi rất nhiều.” - Cô hơi cuối đầu nói: “Cảm ơn anh vì tất cả.”
Trạch Hy hơi lắc đầu nói: “Đừng khách sáo, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt.”
Chiếc xe hơi thể thao màu trắng rời khỏi nhà hàng Trung Hoa Lâm Nguyệt, gương mặt đang tươi cười bỗng trở nên bí xị, cô quay trở vào trong đi đến quầy thu ngân khẽ hỏi: “Hết bao nhiêu ạ?”
“Anh ta đã thanh toán rồi, xem ra rất hào phóng nha, lại còn rất đẹp trai. Helen, em tìm ở đâu một soái ca như vậy.”
Cô chỉ lắc đầu quay trở về nhiệm vụ của mình, rõ ràng là nói cô sẽ đãi vì sao anh ta lại trả tiền, xem ra anh ta biết cô không có khả năng chi trả ư. Món nợ ân tình này mãi không trả được.