Quả Quả, em yêu anh thật ư?
Từng người đàn ông một sau khi chia tay luôn hỏi cô một câu cuối cùng này.
Mà cô, muốn nói rằng yêu, nhưng lúc nào cũng không nói nên lời. Có lẽ là chột dạ, có lẽ là chính cô cũng không hiểu yêu là gì. Cô vẫn còn hồ đồ lờ mờ với tình yêu lắm. Vậy nên, cuối cùng cô chỉ có thể ấp úng nói một câu: “Xin lỗi…”
Cô cũng cực kỳ ghét bản thân mình nên có bị vứt bỏ cũng đáng thôi. Nhưng dù có bị vứt bỏ nhiều đến thế nào thì cô vẫn chán nản.
Cô thật sự không muốn cứ vòng đi vòng lại một khuôn mẫu như thế, lại không biết phải giải quyết vấn đề như thế nào, đành phải tìm học tỷ đi uống trà chiều, tâm sự với chị ấy.diễn♐đàn☝lê-quý☂đôn
An Bối Nhã vô cùng rõ ràng tình sử của học muội mình, kể cả chuyện cho tới bây giờ Quả Quả vẫn còn ôm ấp giấc mơ tình yêu đơn phương đẹp đẽ ── đương nhiên, cũng từng thấy diện mạo các bạn trai của Nhậm Quả Quả.
Chỉ có điều An Bối Nhã chưa từng nói ra mà để mặc Nhậm Quả Quả vấp phải trắc trở trong từng mối tình, khiến cô xoay vòng vòng trong một khuôn mẫu. Cho đến khi Quả Quả mệt mỏi, nản lòng thì cô mới chậm rì rì mà nói ra kết luận của mình.
“Ma chướng?” Nhậm Quả Quả nhắc lại hai từ này, suy nghĩ thật lâu rồi lắc đầu: “Không hiểu.” Cô không tới chỗ nào không sạch sẽ, sao gặp ma chướng được.
An Bối Nhã đã sớm đoán được học muội chắc chắn sẽ không hiểu cách béi này của cô, nên nói một cách rõ ràng dứt khoát: “Nói thẳng ra là chấp niệm.”
“Hả?” Nhậm Quả Quả chớp chớp mắt, vẫn không hiểu.
An Bối Nhã lấy cái thìa nhỏ dùng để quấy cà phê chỉ vào mặt cô, gằn từng chữ: “Chấp niệm yêu đơn phương người ta.”
Thấy Nhậm Quả Quả chỉ ngây ngốc, An Bối Nhã nhún vai, bắt đầu mổ xẻ.
“Quả Quả, cái gọi là tình đơn phương khiến người ta khó quên, không phải là khó quên người kia mà là do có cảm giác không bệnh mà chết (như câu hoa chưa nở đã tàn, ý chỉ chưa kịp làm gì đã chết yểu). Thực ra người kia có tốt thật không? Đó chỉ là do trí tưởng tượng của em đã vẽ nên hình tượng hoàn hảo thôi.” An Bối Nhã thấy người đàn ông này cũng chẳng có gì cả. Cô đã từng gặp qua trên thương trường vài lần, cũng từng hợp tác vài lần với Bách Nghiêu Tân. Cô chỉ có thể nói hai chữ ── khó chịu.
À, không chỉ khó chịu mà còn không thú vị.
Nhưng đúng là khuôn mặt của Bách Nghiêu Tân này rất thu hút người khác. Hơn nữa còn có khí chất vừa lạnh lùng vừa nho nhã nên cũng khó trách Nhậm Quả Quả vừa liếc mắt một cái đã thích. Thiếu nữ mười lăm tuổi luôn hồn nhiên lại không biết gì.
“Đâu có tô vẽ gì đâu, rõ ràng anh ấy rất hoàn mỹ.” Nhậm Quả Quả lập tức giải thích thay cho anh theo bản năng. Cô không hề nghĩ rằng mình tô vẽ gì. Dù cho cô có nghe thấy gì thì vẫn chỉ nhìn thấy ưu điểm mà chưa thấy khuyết điểm nào của người nọ.
Nhìn đi, lại là một người bị biểu hiện giả dối mê hoặc.
An Bối Nhã bĩu môi, “Hoàn mỹ mà hủy hôn à?”
“Vậy chắc chắn là vị hôn thê kia có lỗi với anh ấy!” Nhậm Quả Quả không tự giác được mà nâng cao âm lượng, mở thật to đôi mắt tròn, nói thay cho người tình trong mộng của mình một cách nghiêm túc.
Nhậm Quả Quả vĩnh viễn nhớ sự kiện Bách Nghiêu Tân hủy hôn một năm trước. Lúc đó tất cả báo chí đều đăng về chuyện này. Khuôn mặt khôi ngô của anh trong màn hình vẫn thản nhiên nhưng cô lại thấy được sự mệt mỏi và đau đớn trong đôi mắt anh khiến lòng cô thắt lại.
Tuy cô không mở miệng bình luận gì về vị hôn thê kia như bạn học của mình nhưng trong lòng luôn đứng về phía Bách Nghiêu Tân.
An Bối Nhã giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày trước dáng vẻ dường như trở nên kích động của Nhậm Quả Quả.
Dưới ánh mắt trêu tức của An Bối Nhã, Nhậm Quả Quả mới phát hiện ra hình như vừa rồi giọng mình hơi lớn, những người khác trong quán cà phê đều đang nhìn cô…A! Cô không khỏi lúng túng, cúi thấp mặt xuống đất.
“Hình tượng của anh ta trong lòng em thật hoàn mỹ!” An Bối Nhã trêu ghẹo.
“Anh ấy vốn thế mà.” Tuy thấy mất mặt nhưng Nhậm Quả Quả vẫn thầm cãi lại.
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng An Bối Nhã nghe được.
“Đã thế, có muốn tiếp cận người tình trong mộng hoàn mỹ của em không?”
“Cái gì?” Nhậm Quả Quả sững sờ ngẩng đầu. Tiếp cận người nọ? Điều này chưa bao giờ cô nghĩ tới. Cô đã sớm quen đứng nhìn anh từ xa, không tiếp cận không lại gần, chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi.
“Ừ…” An Bối Nhã lấy ra một tờ giấy từ cặp tài liệu. “Đây là địa chỉ của anh ta. Đúng bảy giờ sáng mai em tới nhé.”
“Gì? Gì ạ?” Nhậm Quả Quả trừng mắt nhìn tờ giấy tựa như nó là củ khoai lang nóng phỏng tay. “Tới đó…Tới đó làm gì?” Rốt cuộc học tỷ định làm gì đây?
“Làm bảo mẫu.” An Bối Nhã thản nhiên trả lời.
“Hả?” Nhậm Quả Quả lại sửng sốt.
“Hiện tại Bách Nghiêu Tân thiếu một bảo mẫu chăm sóc cho cháu gái của mình. Chị đã đăng ký giúp em. Dù sao vừa hay bây giờ anh ta cũng không có hôn thê, em không có bạn trai. Hơn nữa chẳng phải người ta béi gần quan được ban lộc à? Chẳng phải em béi muốn tìm công việc gì đó để làm trong thời gian nghỉ đông này sao? Vừa hay có một công việc cho em, lại có thể giúp em tiếp cận người tình trong mộng của mình, vẹn cả đôi đường.”
Nhậm Quả Quả nghe thế thì hoàn toàn choáng váng: “Học tỷ…Chị đang đùa gì thế?”
“Quả Quả,” An Bối Nhã nghiêm túc nhìn cô, “Nhìn từ xa sẽ chỉ làm người ta mù quáng. Em tự mình đi kiểm chứng người tình hoàn mỹ của mình cho tốt đi.” Sau khi tan vỡ ảo tưởng thì sẽ trưởng thành.
An Bối Nhã vỗ vỗ đầu Nhậm Quả Quả, uống hết tách cà phê, xách cặp tài liệu lên: “Chị về công ty đây. Nhớ đấy, bảy giờ sáng ngày mai, đừng đến trễ, tên kia ghét người đến trễ nhất.” Dứt lời, cô tiêu sái rời đi.
Nhậm Quả Quả ngây ngốc mà nhìn An Bối Nhã rời đi, lâu sau mới hiểu rõ toàn bộ tình huống.
“Học tỷ!” Cô kích động đứng lên, đầu gối đập vào bàn khiến ly nước trái cây trên đó bị cô làm đổ.
Cô lại khiến người trong tiệm cà phê chú ý nhưng cô không quan tâm tới ánh mắt của họ, bởi vì tờ giấy mà An Bối Nhã để lại đã bị dính nước trái cây.
“Á!” Nhậm Quả Quả vội vàng cầm nó lên.
May quá, chỗ địa chỉ không bị dính nước.
Cô thở ra một hơi nhưng nhìn địa chỉ trên đó cô liền căng thẳng.
Làm sao bây giờ? Bảy giờ sáng mai cô…cô phải đi thật sao?
Sáng sớm, chưa tới sáu giờ, chính xác hơn là 5h50', Nhậm Quả Quả đã đứng ở chỗ ghi trên tờ giấy.
Đứng trước cửa, đối chiếu địa chỉ, xác định là mình không tìm nhầm chỗ, trái tim Nhậm Quả Quả đập loạn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng. Trên thực tế, đêm qua cô bị mất ngủ, không thể nào nhắm mắt được.
Cô thậm chí còn liên tục thay đồ trước gương, nghĩ nên mặc gì mới tốt…Trời ơi! Lần đầu tiên hẹn hò với bạn trai cô cũng không cẩn thận như vậy.
Nhớ lời học tỷ là Bách Nghiêu Tân rất ghét người tới muộn, Nhậm Quả Quả sợ mình tìm nhầm đường, kết quả trời còn chưa sáng, người trong nhà còn đang ngủ, cô đã len lén ra khỏi nhà.
Thực ra cô chưa từng nói với người nhà muốn tìm việc làm, không cần nghĩ cũng biết nhất định bọn họ sẽ phản đối. Cô là lén nhờ học tỷ tìm việc giúp, định tiền trảm hậu tấu.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ học tỷ đã tiền trảm hậu tấu với mình.
Cô tựa hồ kích động đến mức muốn hét chói tai. Nhưng trước khi cô kịp hét thì đã có tiếng trẻ con khóc vang lên.
Ặc?
Nhậm Quả Quả sửng sốt. Đây là khu nhà cao cấp, mỗi nhà cách nhau tầm 900m, trong nhà có vườn hoa nhỏ, sử dụng vật liệu cách âm tốt nhất, thường thì sẽ không nghe thấy tiếng gì cả…Cô tới cạnh cánh cửa sổ chỉ đóng một nửa.
Tiếng khóc truyền ra từ đây.
Cô đi tới cạnh cửa sổ, lén lút thò đầu ngó vào trong.
Một người đàn ông đầu bù tóc rối đang ôm một viên cầu nhỏ trần trụi lao ra từ trong phòng. Trên cái áo ngủ màu trắng có thể thấy được một vũng nước màu vàng. Mặt người đàn ông trầm xuống, đặt viên cầu nhỏ đó xuống bàn.
Mà thả xuống bàn rồi, anh vẫn không quên lấy một cái khăn lông mềm như nhung lau mặt bàn.
“Oa oa…” Viên cầu nhỏ giang thẳng tay chân ra, mặt nhíu lại một cục, nước mắt rơi không ngừng, đôi má phúng phính vì khóc mà đỏ rừng rực.
“Tiểu Bối Bối, sao vậy? Đói rồi à? Chờ chút, chú pha sữa cho con uống.” Người đàn ông vừa dỗ vừa luống cuống cầm lấy bình sữa, nhìn tờ giấy nhớ gắn trên tủ lạnh: “Buổi sáng Tiểu Bối Bối phải uống nửa bình sữa. Bé thích uống lọ sữa màu hồng nhạt này, hồng nhạt…”
Bách Nghiêu Tân mở lọ sữa màu hồng nhạt ra, múc vài thìa rồi bỏ vào bình.
“Oa oa…” Viên cầu nhỏ càng khóc thảm thiết hơn.
“Được rồi được rồi, chú pha sữa rồi…” Cái gì đây? Chú ý! Tiểu Bối Bối tè xong sẽ đi ị.
Xì, Bách Nghiêu Tân vừa nghe tiếng đánh rắm, sau đó là mùi thúi của phân, sắc mặt anh liền thay đổi ngay lập tức. Anh quay đầu nhìn thì thấy dưới mông viên cầu nhỏ là phân màu vàng. Trên cái mông trắng nõn cũng dính. Viên cầu nhỏ đang cào cái đống đó. Dường như anh nghe được tiếng bé hít sâu một hơn, sau đó tiếng khóc “Oa oa…” càng thêm vang dội, thảm thiết hơn. Nước mắt thi nhau tuôn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như tràn đầy tủi thân.
“…” Bách Nghiêu Tân không biết có nên vui rằng Tiểu Bối Bối chỉ tè lên người anh mà không ị lên hay không.
Trừng mắt nhìn phân trên cái mông viên cầu nhỏ, Bách Nghiêu Tân đờ người ra. Hơn nữa viên cầu nhỏ còn vừa khóc vừa giãy chân khiến phân dính cả lên đó.
“Á! Shit!” Lần đầu tiên Bách Nghiêu Tân nói bậy.
Anh thở sâu, thả bình sữa xuống, nhịn cảm giác ghê tởm, cố gắng để mình lại gần viên cầu nhỏ, “Tiểu Bối Bối, ngoan nào, đừng đá.” Anh ôm lấy viên cầu nhỏ lên cao, tay duỗi dài ra, không dám để thứ bẩn thỉu dơ dáy trên người bé dính vào mình.
“Hu…hức…” Viên cầu nhỏ khóc đến mức nấc cụt, giơ hai tay định tới gần chú mình. Cô bé mong chú ôm mình, đôi đồng tử màu lam ngó nghiêng Bách Nghiêu Tân, đôi môi nho nhỏ run run, tựa như không ôm bé thì bé sẽ khóc ngất đi.
Bách Nghiêu Tân rối rắm.
Mà Nhậm Quả Quả đang nhìn lén qua cửa sổ thì không nhịn được cười.
“Ai?” Bách Nghiêu Tân lập tức nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lại. Anh không đeo kính nên mặt sắc bén vô cùng, lạnh lùng nhìn Nhậm Quả Quả đứng ngoài cửa sổ.
Cô bị ánh mắt anh dọa sợ, đứng thẳng theo bản năng, thẳng thắt lưng lên, lắp bắp: “Xin chào! Tôi…Tôi là được học tỷ An Bối Nhã giới thiệu tới làm bảo mẫu.”
Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân luôn là người đánh nhanh thắng nhanh, cho dù gặp điều bất ngờ đáng ghét thì anh cũng sẽ giải quyết trong thời gian ngắn nhất, không bao giờ để ảnh hưởng tới hành trình của mình.
Bởi vậy, anh bị người ta ép phải chăm sóc cháu gái buổi sáng mà vẫn không thay đổi kế hoạch của mình. Anh còn liên lạc với trung tâm giới thiệu việc làm, tìm ngay một bảo mẫu.
Làm xong thủ tục, Bách Nghiêu Tân cẩn thận điền thêm hai dấu chấm than, bày tỏ sự căm ghét với sự việc ngoài ý muốn này, sau đó lạn mặt ôm cháu gái đi làm, ôm cô bé vào thang máy, bước vào phòng làm việc trước mắt nhân viên.
Việc của anh rất nhiều nên giao cháu gái cho thư ký trông giúp.
Thư ký của anh là một phụ nữ trung niên đã từng kết hôn, rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Khi giao cháu gái cho thư ký, anh dặn cô tìm một bảo mẫu tới, hơn nữa phải làm ngay lập tức.
Vừa hay An Bối Nhã tới tìm anh bàn kế hoạch hợp tác, nghe Bách Nghiêu Tân muốn tìm bảo mẫu, cô nghĩ ngay đến Nhậm Quả Quả vừa bị thất tình.
Thật ra An Bối Nhã không hiểu Nhậm Quả Quả nghĩ gì. di✿ễn♡đàn♡l♪ê♡quý♦đ»ôn.Mỗi lần cô bé quen ai đều có bóng dáng của người nào đó, sao không đi tiếp cận thẳng tên kia? Dù sao thì một năm trước người kia đã trở về hàng ngũ độc thân. Nói chuyện yêu đương thực tế với người luôn thấp thỏm yêu đơn phương, hiểu được bộ mặt thật của đối phương, cô tin cô bé sẽ không tâm tâm niệm niệm người ta nữa.
Kỳ lạ là Nhậm Quả Quả chưa từng nghĩ tới chuyện tiếp cận Bách Nghiêu Tân. Trong lòng cô bé, anh là người tình trong mộng chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. An Bối Nhã chỉ cảm thấy ý nghĩ này của cô thật buồn nôn.
Không khó để có thể hiểu ý nghĩ của cô bé học sinh thua mình một tuổi này. Nhưng nếu Nhậm Quả Quả không dám tiếp cận thì thân là học tỷ, cô nên giúp việc nhỏ này.
Lúc bàn chuyện hợp tác, An Bối Nhã thuận miệng nói: “Vừa nghe nói anh muốn tìm một bảo mẫu, đúng lúc tôi có một học muội, cô bé đang tìm việc làm, có muốn cân nhắc một chút hay không?”
Khó thấy được An Bối Nhã đang bàn chuyện hợp tác mà lại nói việc riêng, Bách Nghiêu Tân đánh giá cô qua cặp kính.
An Bối Nhã cười khẽ, không tránh mắt mà nhìn thẳng vào anh, giữ vững sự bình tĩnh.
✳di-ễn❃đà-n❀lê⊹qu-ý❃đô-n”Bảo mẫu có kinh nghiệm?”
“Tất nhiên.” Sắc mặt An Bối Nhã tự nhiên. Nhậm Quả Quả là sinh viên năm thứ tư ngành giáo dục trẻ em của đại học mầm non. Trước đó cô bé từng đi thực tập ở nhà trẻ một tháng, vậy cũng coi như có kinh nghiệm. Cô hờ hững nói thêm một câu: “Vô cùng phong phú.”
Bách Nghiêu Tân từng hợp tác nhiều lần với An Bối Nhã, biết rõ tính cách của cô. Cô không phải là người ăn nói lung tung. Lời nói của cô trên thương trường chính là lời bảo đảm, hơn nữa cô đã mở miệng, có sẵn người để chọn thì anh cũng vui vẻ thoải mái, không ngại nợ một nhân tình.
“Vậy mời học muội của cô bảy giờ sáng mai tới chỗ tôi ở. Phiền cô ấy đừng tới muộn.” Anh ghét nhất là người không đúng giờ.
“Đương nhiên.” An Bối Nhã cũng biết rõ quy tắc của Bách Nghiêu Tân, “Yên tâm, cô bé là người vô cùng đúng giờ.” Với tính cách căng thẳng vì yêu của Nhậm Quả Quả, cô tin cô bé không những không tới muộn mà còn tuyệt đối sẽ tới sớm hơn.