Bách Nghiêu Tân phát hiện điều cần nhất khi ở bên Nhậm Quả Quả không phải là khoan dung cho sự ngốc nghếch của cô. Không ngốc thì sao gọi là Nhậm Quả Quả? Anh đã sớm quen với điều này – mà là bọn đàn ông nhà họ Nhậm.
Căm thù anh, dùng ánh mắt lăng trì anh, dùng lời nói đả kích anh…Những thứ này Bách Nghiêu Tân còn có thể không đếm xỉa gì tới. Nhưng hẹn Nhậm Quả Quả đi ăn cơm thì nhất định sẽ tình cờ gặp một người đàn ông nào đó nhà họ Nhậm, sau đó cuộc hẹn hai người sẽ biến thành ba người cùng ăn.
Cơm nước xong thì sao? Bóng đèn chướng mắt đó sẽ cười tít mắt mà nói sau đó anh ta cũng không có việc gì, sẽ tiện đường đưa Quả Quả về nhà! Dù sao cũng sắp tới giờ đóng cổng rồi.
Đúng vậy, Nhậm Quả Quả có gác cổng. Nhất định phải về nhà trước 5h chiều.
Vẻ mặt Nhậm Quả Quả cũng mờ mịt với việc có gác cổng này, ngây ngốc nói: “Kỳ lạ, sao trước kia không có mà bây giờ lại có?”
Nói nhảm! Đương nhiên là vì để đối phó với anh rồi!
Tất cả đàn ông nhà họ Nhậm đều nhìn Bách Nghiêu Tân không vừa mắt nhưng cố tình ông Nhậm lại thả Nhậm Quả Quả, đồng ý cho cô ở bên anh. Được, bọn họ không thể làm trái lệnh ông cụ nhưng bọn họ cứ muốn phá hoại đấy!
Tuyệt đối không thể để anh ta thấy bảo bối và Bách Nghiêu Tân ở cùng nhau quá lâu. Đàn ông là sói! Quả Quả bảo bối nhà bọn họ nhất định sẽ bị nuốt vào bụng!
Đã sớm ăn rồi có được không? Bách Nghiêu Tân hừ hừ nghĩ trong lòng khi đối mặt với ánh mắt nhìn anh như hái hoa tặc của đàn ông nhà họ Nhậm.
Nhưng đàn ông nhà họ Nhậmd✪đ✪L✪q✪đcó ngăn cản bằng cách nào thì Bách Nghiêu Tân cũng thủ đoạn để phá được chướng ngại. Nhưng điều quan trọng bây giờ là Nhậm Quả Quả bị kẹp ở giữa.
Nhậm Quả Quả từ trước tới nay luôn chậm chạp nên hoàn toàn không phát hiện ra hai phe đang ngầm đấu đá. Cô vẫn sống ngốc nghếch, ba ngày năm bữa lại đi tìm Bách Nghiêu Tân, sau đó thì bị người nhà dẫn về.
Lần trước, lúc đang hôn Bách Nghiêu Tân trong phòng làm việc của anh thì anh cả xông tới. Khi đó cô đang giang chân ngồi trên đùi Bách Nghiêu Tân.
Nghe thấy có tiếng người vào, lại còn là anh trai mình, Nhậm Quả Quả sợ tới mức định nhảy khỏi đùi Bách Nghiêu Tân nhưng anh đã tính trước nên hôn mạnh lên môi cô.
Sau khi bị hôn, Nhậm Quả Quả đã sớm quên anh trai mình còn đang đứng đó, mềm mại uốn trong lòng Bách Nghiêu Tân, hoàn toàn không thấy được ánh mắt như gϊếŧ người của hai người đàn ông.
Bách Nghiêu Tân biết chỉ cần bắt được Nhậm Quả Quả thì anh sẽ thắng.
Bởi vậy, một tuần trước khi Nhậm Quả Quả tốt nghiệp, anh nói với cô là để mừng cô tốt nghiệp, anh đã xin nghỉ, định dẫn cô tới Dubai chơi.
Nhậm Quả Quả không thể tin được. Bách Nghiêu Tân là người cuồng công việc mà lại xin nghỉ phép vì cô, còn nói muốn dẫn cô đi Dubai.
“Thật ạ?” Nhậm Quả Quả cầm tay Bách Nghiêu Tân, mắt mở thật to, “Anh muốn dẫn em đi chơi thật à? Anh không lừa em chứ?”
“Lừa em làm gì!” Bách Nghiêu Tân nhéo mũi cô, “Em tốt nghiệp xong sẽ xuất phát. Nhưng chuyện này không thể nói cho người nhà em biết nghe không? Kể cả mẹ em cũng không được nói.”
“A…” Nhậm Quả Quả sững sờ, gật đầu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hỏi Bách Nghiêu Tân nguyên nhân. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ tới chuyện Bách Nghiêu Tân muốn dẫn cô đi chơi, nghĩ tới chuyện có thể luôn ở bên anh, cô vui đến mức mắt híp lại thành một đường.
Cô đã thật lâu thật lâu không được ở riêng với anh quá hai giờ rồi.
Cho nên cô làm theo hết những gì Bách Nghiêu Tân dặn. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến đám đàn ông nhà họ Nhậm thống hận Bách Nghiêu Tân. Lời anh chẳng khác gì thánh chỉ với cô cả.
Ba giờ sáng, Nhậm Quả Quả len lén chuồn ra khỏi nhà một mình. Bách Nghiêu Tân nói bọn họ sẽ xuất phát vào lúc đêm hôm. Về phần hành lý thì khỏi cần mang theo, tới nơi mua cũng được.
Nhưng Nhậm Quả Quả là bé ngoan. Cô có để lại thư trong phòng, nói cô đi chơi với Bách Nghiêu Tân. Về phần đi đâu thì cô không nói rõ. Cô nhớ anh đã nói không được nói ra nên tất nhiên người nghe lời như cô sẽ làm theo.
Bách Nghiêu Tân dừng xe trước cổng đợi. Anh dựa vào cửa xe, buồn cười nhìn Nhậm Quả Quả nhón chân chuồn ra, còn che miệng như tên ăn trộm. Ra tới cửa thì cô cúi đầu bước nhanh như chạy.
Vừa thấy Bách Nghiêu Tân, mắt Nhậm Quả Quả sáng lên, bổ nhào vào lòng anh ngay lập tức, “Bách Nghiêu Tân, em không bị phát hiện!” Cô khoe với anh.
“Làm rất khá.” Bách Nghiêu Tân thưởng cho cô bằng cách sờ đầu cô, đưa cô lên xe.
Vừa lên xe cô hỏi ngay, “Chúng ta phải ra sân bay ạ? Bay mấy giờ? Anh xin nghỉ mấy ngày? Định dẫn em đi chơi mấy ngày?” Câu cuối cùng mới là quan trọng.
Bách Nghiêu Tân trả lời từng câu của cô.
Bọn họ lên máy bay riêng của anh. Sao anh có thể để bọn đàn ông nhà họ NHậm có cơ hội tra được anh đưa Nhậm Quả Quả đi Dubai.
Còn chơi mấy ngày…Mấy ngày này vừa khéo là thời kỳ rụng trứng của Nhậm Quả Quả.
Lúc lái xe đi, Bách Nghiêu Tân hờ hững nhìn nhà họ Nhậm, khóe môi khẽ nhếch lên như một con hồ ly xảo quyệt.
Lúc nhìn tới cô bé ngốc đang hưng phấn bên cạnh thì ánh mắt anh không khỏi trở nên dịu dàng.
Có cô ở đây, thế giới của anh không hề yên tĩnh yên ả nữa nhưng anh thấy mình không hối hận chút nào. Thậm chí còn bằng lòng để cô ồn ào bên cạnh anh cả đời.
“Nhậm Quả Quả.”
“Hả?” Nhậm Quả Quả ngước mắt nhìn anh.
Bách Nghiêu Tân tập trung lái xe, mắt nhìn thẳng, giọng điệu rất bình thản. “Vĩnh viễn em đừng nghĩ tới chuyện bỏ anh đi.”
“A…” Nhậm Quả Quả gật đầu, cười rồi ôm lấy tay anh. “Thế là tốt nhất!” Cô vốn không nghĩ tới chuyện bỏ anh!
Cô yêu anh, cho dù anh không hoàn mỹ nhưng cô lại yêu anh như vậy.