Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng, không cha không mẹ, ham tiền như mạng, tự kỷ tự đại, yêu đồ mặt dầy, thích mỹ nam, rất sợ chết, tình yêu là số lẻ, bĩ khí mười phần, nhưng nàng đã có một đôi Âm Dương Nhãn, khả bởi vì nhân phẩm  …
Xem Thêm

Chương 15: Trắng đen lẫn lộn
Vân Sa bị nàng đối xử tàn bạo như thế trong lòng sợ hãi, lúc này cũng không biết nên nói gì nên đành phải câm miệng không dám nhìn vào mắt của nàng.

Ngữ Diên cười cười lấy đóa hoa hồng lung lay sắp rơi trên đầu nàng ta xuống đưa tới trước mặt “Vân Sa, hoa này có màu gì?” nàng cười nói.

Vân Sa lẳng lặng nhìn nàng không biết nàng đang muốn nói chuyện gì.

‘Ba’ Ngữ Diên đột nhiên ở sau gáy nàng ta đánh một cái, tức giận nói “Ngươi là kẻ điếc à, hỏi ngươi sao không trả lời?”

“Hồng. . . . . . Màu đỏ. . . . . .” Vân Sa run rẩy trả lời.

‘Ba’ lại cho nàng ta một cái tát, rồi nhàn nhã tự tại nói “Đây là màu đen, màu đen biết không?”

“. . . . . .” Vân Sa dường như sửng sốt, hoa này rõ ràng là màu đỏ, tại sao muốn nói thành đen ?

Thấy trong mắt nàng ta rất đỗi ngạc nhiên, Ngữ Diên cười nói “Ta cho ngươi biết, ta nói hoa này màu gì thì chính là màu đấy ngươi đã hiểu chưa?”

Vân Sa thấy thế vội vàng gật đầu.

“Hoa này màu gì?” nàng lại hỏi.

“Màu đen” lần này Vân Sa trả lời thật nhanh, không chút do dự nào.

‘Ba’ Ngữ Diên lại đưa tay tát nàng ta một cái bạt tai, “Ngươi là người mù hả, hoa này rõ ràng là màu đỏ, ngươi có mắt cũng như mù có phải hay không?”

‘Bùm’ một tiếng, Vân Sa rốt cuộc chịu không nổi quỳ gối khóc lóc nói “Tiểu thư tha mạng, tha cho nô tỳ đi, ô ô. . . . . .”

Mộng Ngữ Diên lạnh giọng cười, liền ngồi xổm trước mặt của nàng ta, nắm lấy người của nàng ta nói “Không có thực lực, cũng đừng nên kiêu ngạo, nói cái gì mà thân phận của ngươi so với Tiểu Hương còn cao hơn, ngươi không phải chỉ là dụng cụ để làm ấm giường thôi sao, nói dễ nghe là ấm giường, mà nói khó nghe chính là kỹ nữ, là một kỹ nữ không cần phải trả tiền” nàng châm biếm nói.

Vân Sa bị nàng vừa nói như vậy, sắc mặt đỏ rực vì tức giận, nhưng cũng không dám phát tác.

“Như thế nào? Bản tiểu thư nói sai rồi sao? Nếu cái tên yêu nghiệt kia thích ngươi như thế sao lại không cho ngươi một danh phận, cho nên thân phận của ngươi không bằng với cả một đứa nha hoàn. Hừ, cho nên mới nói, ấm giường đúng là ấm giường. Có đôi khi không cần đem mình trở thành trung tâm, ngươi cho dù muốn vênh váo cũng phải nhìn lại đối tượng, ta là ai, ta là vương phi hiểu hay không, dù ở đây ta không được sủng, cũng là tám kiệu đón về, còn ngươi?” Nàng châm chọc nói.

Bị nàng nói như vậy, Vân Sa mặt càng đỏ bừng, tay không tự giác nắm chặt hận không thể cho nàng một quyền.

“Tiểu Hương, đem chén nước lại đây” nàng không quay đầu lại mà nói.

“. . . . . . ?”

Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng đáp, nàng quay đầu nhìn lại, lúc này Tiểu Hương đang ngây ngẩn cả người, ngây ngốc đứng yên không biết nên phản ứng như thế nào.

“Tiểu Hương đem chén nước lại đây” lần này nàng cao giọng nói.

“Vâng ạ” Tiểu Hương nghe vậy liền xoay người trở lại trong phòng, một phút đồng hồ sau đã đem chén nước đi tới đưa cho nàng.

Ngữ Diên tay trái bưng bát, tay phải lấy từ bên hông của mình một tờ giấy. Một giây sau, nàng đem tờ giấy để lên không trung nhắm mắt, dựng thẳng ngón tay lên niệm. Đúng lúc này, tờ giấy đột nhiên cháy lên, nàng mỉm cười cầm chén đặt ở phía dưới, tờ giấy đốt cháy hóa thành tro rơi xuống trong bát.

Một giây sau, nàng âm trầm cười cười ngồi xổm trước mặt của nàng ta mà nói “Uống đi”

Vân Sa thấy thế sợ quá khóc lớn lên “Tiểu thư tha cho nô tỳ đi, ô ô, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám thế nữa. . . . . .” Nàng đã bị cái màn kia làm cho sợ đến choáng váng, nàng ta không phải là tiểu thư, là yêu quái, là yêu quái.

“Không uống?” Ngữ Diên mày nhăn lại cảm thấy không vui.

Vân Sa thấy thế liền hướng nàng không ngừng dập đầu “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng a. . . . . .”

Ngữ Diên phiền chán quát “Câm miệng”

Vân Sa ngây ra một lúc không dám động đậy.

Ngữ Diên đột nhiên đưa tay phải ra nắm chặt lấy cằm của nàng ta, tay trái cầm chén nước mạnh mẽ đổ vào bên trong miệng.

Vài giây sau

“Tiểu thư, Vân Sa không dám nữa, người tha cho nô tỳ đi, nô tỳ không muốn chết a, không muốn chết a, ô ô” nàng khóc trông rất thê thảm.

“Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu, đây là ma chú, sự việc hôm nay nếu ngươi dám nói ra một chữ, hàm răng của ngươi sẽ đau đớn. Nói ra chữ thứ hai, toàn bộ răng của ngươi sẽ bắt đầu lung lay. Nói ra chữ thứ ba, tất cả răng của ngươi đều rơi xuống, còn nữa, về sau ngươi cứ mười ngày phải tới tìm ta một lần, ta sẽ cho ngươi thuốc giải, nếu quá mười ngày, trên thân của ngươi sẽ rất thối, sẽ hấp dẫn ruồi bọ, giòi đến cắn phá” nàng một bên vừa nói một bên vừa phối hợp diễn tả động tác, như vậy càng làm cho u ám.

“Ô ô, tiểu thư xin tha mạng, xin tha mạng”

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, mạng của ngươi, ta tự nhiên sẽ không động tới, được rồi, ngươi cút đi cho ta” nàng đứng dậy không khách khí nói.

Vân Sa nghe thấy thế liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Thêm Bình Luận